Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mắn thay, sau cơn ác mộng đầu tiên, anh không bị những ký ức khủng khiếp làm phiền lòng cũng như tương lai không rõ ràng có thể bị lấp đầy bởi rất nhiều cái chết nữa, đau đớn đến mức anh vẫn có thể nghe tiếng hét đau khổ mỗi khi nhắm mắt.

Tất cả đã thay đổi một tuần sau cơn ác mộng đã quay trở lại. Trong hai tuần tiếp theo, mỗi đêm, anh đều trải qua những cơn ác mộng giống nhau, chỉ chi tiết hơn, khủng khiếp hơn mà anh không bao giờ có thể nói rằng đó không phải là sự thật cho đến khi Hermione đánh thức anh, khóc vì lo lắng, kinh hãi vì anh và muốn giúp đỡ an ủi anh. Cô cầu xin anh cho cô biết những gì anh nhìn thấy và sau vài lần anh từ chối, cầu xin anh uống Bản thảo ngủ mà cô đã pha cho anh, để ít nhất anh có thể ngủ được một chút.

Anh không bao giờ làm vậy.

Họ có vô số cuộc tranh cãi về điều đó, Hermione lo lắng vô vọng và Harry kiên định và bướng bỉnh. Mọi chuyện luôn bắt đầu bằng việc Hermione hỏi anh có sao không và anh trả lời bằng một cái nhún vai, vô ích giấu cặp đen dưới mắt khỏi ánh nhìn của cô. Cô sẽ cau mày với anh không đồng ý và anh sẽ buộc mình bỏ qua nó, tạo ra một cái cớ để trốn tránh cuộc tranh cãi đang diễn ra một cách tinh vi. Cô không bao giờ tin anh - đôi khi cô quá nhạy cảm, những lần khác thì không đủ - và cuộc cãi vã bắt đầu.

"- Nhưng Harry! Mình biết cậu đang phải chịu đựng tất cả những đêm mất ngủ đó - dạo này cậu rất mệt mỏi, mình lo rằng cậu sắp gục ngã -"

"- Đứng lo lắng cho mình, Hermione! Mình ổn! Cậu -"

"- Nếu cậu không muốn mình lo lắng nhiều, cứ uống thuốc đi, Harry! Tại sao -"

"- Mình không cần lọ thuốc của cậu! Hãy nghe mình, mình không sao -"

"Nếu Ron ở đây -"

Anh gắt lên, giống như một sợi dây tâm lý đã dứt.

"Nhưng Ron không có ở đây, phải không? Chỉ là mình - Harry - và mình không phải Ron -"

"Tất nhiên cậu là Harry! Điều gì đã khiến cậu nghĩ -"

"Vậy thì đừng sử dụng câu nói 'Nếu Ron ở đây, anh ấy sẽ làm điều này, anh ấy sẽ biết điều đó' bởi vì thực tế là, Ron không ở đây! Tại sao cậu giữ -"

Anh nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của mình, sự phẫn uất cay đắng dành cho Ron mà anh không biết mình có khả năng cảm nhận được, và biết rằng anh nên dừng lại ở đó, trừ khi anh muốn làm tổn thương Hermione. Nhưng anh không thể, anh cảm thấy quá đau đớn, bối rối, thất vọng, tức giận, trộn lẫn với những cảm xúc đang dữ dội còn lại của anh. Anh cảm thấy bị mắc kẹt, những bức tường đóng chặt lấy anh theo từng giây và bản năng chiến đấu hoặc bay của anh bảo anh chiến đấu, bảo vệ bản thân, nhưng anh không muốn và anh bối rối - anh muốn trốn thoát, cần phải thoát ra trước khi anh đã làm điều gì đó mà anh sẽ hối tiếc nhưng anh muốn làm tổn thương Hermione, giống như cách cô đã làm tổn thương anh với sự hiện diện thường xuyên của cô - luôn đeo bám, làm lơ lửng,  không bao giờ để anh thở, bóp nghẹt anh bằng sự quan tâm của cô, và anh cần thở - và cách cô nhìn anh đôi khi, lạc lối và tìm kiếm, như thể đôi mắt nhìn lại cô được cho là khác - xanh dương thay vì xanh lá cây - và nó đau đến tột cùng, khi biết rằng ngay cả khi anh ở đó, cô yêu Ron nhiều như anh cũng yêu cô nhiều không kém. Anh muốn hét lên - Mình không phải Ron - để cô hiểu rằng anh không thể giúp cô ngay bây giờ, không thể kéo cô khỏi mất mát - anh biết rằng thời gian trôi đi anh và cô cũng vậy, rằng giữa họ đã có một khoảng cách rất xa. Và anh không thể tìm thấy ý chí trong chính mình để trở thành người có thể tiếp cận và trở thành mỏ neo của cô - anh không phải là thứ cô cần và anh không muốn thay đổi bản thân - anh luôn thay đổi, cố gắng trở thành một người mà họ có thể chấp nhận - hơn nữa những gì anh đã có. Anh mệt mỏi, quá mệt mỏi vì trở thành Harry Potter, mệt mỏi vì luôn lo sợ rằng họ bị bắt và những người anh yêu thương, về cái chết của Hermione, rằng một phần đen tối trong tâm trí anh ẩn sâu bên trong khiến anh không thể tự làm ra, phớt lờ nó hoàn toàn khi nó thì thầm với anh: Này có thể cậu sẽ chết và cậu sẽ không phải lo lắng, hoặc cậu có thể trốn, để tất cả mọi người chết đi, họ không phải là vấn đề của cậu - nhưng anh biết điều đó là sai - nhưng anh muốn hãy tin điều đó - và anh đã thề sẽ làm điều đúng đắn - điều cao quý, nó thì thầm - và tại sao Hermione không thể cho anh nghỉ ngơi?

Tại sao cô không thể để anh tự hủy hoại mình?

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh và nói thẳng:

"Cậu nên rời đi."

Anh quan sát phản ứng của cô, nhìn thấy ánh mắt cô đờ đẫn, vô hồn, như cánh cửa chớp đóng sầm lại và cô hỏi, giọng trống rỗng, đơn điệu.

"Tại sao?"

Anh muốn nói rất nhiều điều - bởi vì rõ ràng cô đang đau khổ ở đây, không có Ron, bởi vì cô nhớ hắn rất nhiều, cô cần hắn, bởi vì chúng ta đang làm tổn thương nhau, chúng ta thậm chí không nhận ra điều đó, bởi vì anh cần giữ cho cô an toàn khỏi Voldemort, khỏi anh, bởi vì anh yêu cô và điều đó đang giết chết anh để giữ cô ở đây khi cô muốn ở một nơi khác, - bởi vì anh không phải là người cô cần - nhưng thay vào đó anh trả lời:

"Bởi vì, hãy đối mặt với nó, Hermione, chúng ta đã không có tiến bộ kể từ chuyến đi đến Godric's Hollow. Trừ khi cậu đã tìm ra nơi các Trường sinh linh giá khác ở qua đêm một cách thần kỳ, còn không thì cậu ở lại với mình cũng vô ích. Và thật nguy hiểm cho cậu nếu ở lại với mình, hơn thế nữa bởi vì cậu là một Muggleborn. Khi   Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm thấy chúng ta, và hắn sẽ giết cậu ngay lập tức. Mình không thể - mình không thể mất người bạn thân của mình, Mione."

Tôi không thể mất em.

Cô lặng lẽ nhìn anh, tái nhợt chết chóc và có vẻ khắc kỷ, nhưng không đáp lại. Nắm chặt tay, anh bước ra khỏi lều và chạy.

________________________

Anh không biết mình đang ở đâu, chỉ biết rằng anh chưa đủ xa, nhưng chân anh đau nhói và phổi anh như bị bỏng. Anh gập người lại, đặt tay lên đầu gối để được hỗ trợ khi anh cố gắng lấy lại hơi thở và chớp mắt xóa các đốm trắng và tối khỏi tầm nhìn của mình. Anh cần phải tiếp tục chạy -

Mọi thứ trở nên trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harmony