Chap 13: Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lúc Ji Yong  rời khỏi phim trường thì đêm đã khuya lắm rồi, thành phố vốn phồn hoa dường như cũng đã ngủ sâu. Cậu giơ tay lên day đi day lại cái cổ mệt mỏi, chậm rãi dãn gân cốt một chút.

- Cậu ở khách sạn nào? Tôi đưa cậu về! - Teddy tiến lên vỗ vai cậu hỏi.

Ji Yong mỉm cười: "Không cần đâu, đạo diễn, tôi tự đi được rồi."

Tài xế của hắn chắc là ở ngay gần đây.

- Được không? Trời cũng đã khuya thế này, sẽ không xảy ra chuyện chứ? -  Teddy nhíu mày không hiểu .

Ji Yong vừa muốn mở miệng giải thích thì một ánh đèn sáng rực cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe thương nhân xa hoa tối màu dừng lại chuẩn xác ngay trước mặt cậu.

- A, vậy là đã có người đón cậu rồi, nghỉ ngơi  thật tốt, sau khi về nước tôi lập tức liên lạc với cậu! - Teddy cười vui vẻ

- Được, cảm ơn anh, đạo diễn. -  Ji Yong cảm kích nói.

Teddy đã rời đi, cậu mới đưa mắt chuyển hướng về phía chiếc xe bên cạnh.

Đây không phải là tài xế chiếc xe vừa mới đưa mình tới. Chiếc xe này là...

Đang nghĩ ngợi thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đàn ông anh tuấn cương nghị lọt vào trong mắt cậu

Sau khi nhìn rõ chủ nhân chiếc xe là ai. Ji Yong hoảng sợ đến nỗi vội vàng lấy tay che miệng.

Như thế nào, lại có thể là hắn?  

- Lên xe! - SeungHyun gỡ kính, tay đặt lên vô lăng, không kiên nhẫn nói.

Cậu sợ đến mức tay chân đều run, muốn đưa tay mở cửa sau ra đã bị hắn ném cho một cái nhìn sắc lạnh "Lên trước ngồi!", lại là một câu mệnh lệnh, Ji Yong nhẹ nhàng di chuyển vị trí một chút, kéo cửa xe ngồi vào. 

Kéo cửa sổ lên, chiếc xe lao như chớp giữa màn đêm hun hút, Ji Yong luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng hết nhìn hắn lại nhìn xung quanh, vẫn không cảm thấy có cái gì có vấn đề. 

- Choi tiên sinh, sao anh lại ở đây? - Ji Yong nhẹ giọng hỏi, hắn chỉ chăm chú lái xe, không trả lời cứ như chưa hề nghe câu hỏi của cậu. 

Ji Yong hướng mặt nhìn ra bên ngoài, cố gắng xua đi dòng cảm xúc lẫn lộn, anh ta tới đón cậu? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?

- Cảm ơn anh! - Cậu mím môi một chút, vẫn là lễ phép nói một câu như vậy.

Hắn lúc này mới tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn cậu, không nhanh không chậm nói "Hửm? Tôi cứ tưởng cậu chỉ biết cãi lời? Không ngờ cũng lễ phép như vậy!" 

Ji Yong đỏ mặt nhanh chóng quay đi, có một cái gì đó xấu hổ...

Cậu không biết phải làm thế nào, nhịp thở đều đặn của hắn luôn khiến cậu cảm thấy nguy hiểm luôn cận kề, không cách nào xem nhẹ...

Choi SeungHyun

Hắn là một người đàn ông như màn đêm, khó có thể suy đoán được, khi thì tà mị bất kham, khi thì trầm mặc không nói, khi thì cuồng ngạo nóng nảy không kềm chế được, khi thì lạnh lùng như băng đá.

Cậu thực sự không hiểu và bội phục những người phụ nữ muốn dâng mình cho hắn, hắn có cái gì tốt? Tính tình khó đoán, xem thường mọi người, chỉ là một tên giàu có nắm torng tay quyền sinh sát số phận kẻ xung quanh, nhưng không phải hắn vẫn luôn chơi ngán sẽ vứt bỏ sao, bọn họ vì sao tìm đủ mọi cách lên giường của hắn? 

Nếu không phải cùng đường, cậu cũng không tìm đến vị ác thần kia làm cái gì, khi không lại đi để hắn khi dễ 2 tuần, đâu có dễ chịu, đến cậu là đàn ông với nhau cũng thấy khó ở, mấy người phụ nữ kia thực sự là....

- Suy nghĩ cái gì? - Hắn rốt cục mở miệng, tiếng nói trầm thấp vang vọng trong xe. Có lẽ là dáng vẻ bất an của cậu chọc cười hắn, khóe môi cương nghị kia khẽ run, xuất hiện một đường cong không rõ.

- Không... không có gì. - Cậu hơi run, - Chỉ là suy nghĩ một chút về màn thử vai.

----- Két ---- Chiếc xe đang lao như giỗng nhiên thắng gấp, Ji Yong không chút đề phòng cả người ngã về phía trước, nếu không phải có dây an toàn, có lẽ cậu đã bầm dập đi?

- Choi... Choi tiên sinh? - Cậu hơi khó hiểu nhìn về phía hắn, cậu không biết hắn bị làm sao, chỉ cảm thấy nguy hiểm đến gần.

Hắn không nhìn cậu, một mạch đem ghế cả hai ngả ra phía sau, rồi bắt lấy cổ tay kéo cậu vào trong lòng, còn chưa kịp định thần đã bị hắn xoay người áp chế, gặm lấy đôi môi của cậu.

Ji Yong trừng lớn mắt không thể tin nhìn hắn, hắn hôn cậu?

Hắn điên cuồng cắn mút, như muốn rút cạn kiệt hơi thở của cậu, tay chân Ji Yong luống cuống không biết làm sao, đành để hắn tùy ý tác quái. Cho đến lúc hương vị của hắn tràn ngập khắp người cậu mới luyến tiếc rời ra, trên mặt cười cười thỏa mãn.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi của cậu, trượt dần xuống xương quai xanh, từng một tấc đụng chạm đều khiến hắn khó tự kiềm chế. Không chút ngại ngùng, hắn ôm lấy thắt lưng cậu, phả vào tai Ji Yong một làn hơi nóng ấm "Dáng vẻ đang say của em, thực sự rất mê người đi, lát nữa về cứ như vậy hầu hạ tôi một chút!"

Lòng cậu thoáng hoảng hốt, sợ run người... vừa rồi hắn ở trường quay? Rồi xưng hô sao chuyển thành "em" rồi?

Nhìn nét mặt kinh ngạc của cậu, hắn nhếch môi cười "Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi đang rất đói..."

- Anh đói thì liên quan gì đến tôi nhìn anh....? - Ji Yong ngây ngốc hỏi.

Ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại, dáng vẻ khẩn trương hẳn lên, xoay người cắn tai cậu một cái, giọng ái muội "Tôi không dám chắc sẽ không ăn em tại đây!" 

Ji Yong dù có ngốc đến đâu, nghe hắn nói như vậy cũng không thể không hiểu, cậu theo bản năng run rẩy một cái, cựa mình muốn tách ra, hắn ôm cậu càng chặt, bàn tay không an phận di chuyện dọc ngang, không kiêng dè gì đi thẳng vào bên trong áo của cậu. Phát hiện cậu cả người run run, dùng ánh mắt xin tha nhìn hắn, hắn khóe môi nhếch cười, thả tay cho cậu về lại chỗ ngồi, đạp ga phóng xe đi.

-----------------------------------------------

Sáng hôm sau, Ji Yong mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cả kinh phát hiện mình chính là nằm trên giường ngủ, hơn nữa quần áo cũng đã được thay. Mơ hồ chấn động, cậu day day thái dương, cố nghĩ xem tối qua đã có chuyện gì, cậu chỉ nhớ sau khi hắn làm loạn trên xe liền để cậu yên vị mà đạp ga về đây, sau đó không còn nhớ gì nữa, cũng không nhớ mình có thay quần áo hay tự thân lên giường. Chẳng lẽ ngủ quên trên xe sao?

Đang lúc cậu ngồi trên giường rối rắm thì có tiếng gõ cửa "Ji Yong, cháu đã dậy chưa?", là bà quản gia.

-Vâng, bà đợi cháu một chút. - Cậu đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc rối tung, chỉnh trang một chút liền ra mở cửa. 

- Sáng tốt lành! - Bà mỉm cười

-  Sáng tốt lành! - Ji Yong cũng nhe răng cười đáp lại. 

Bà quản gia nhìn cậu liền biết mới vừa ngủ dậy, trong giọng nói vẫn nghe ra có phần mê man, tay đưa cho cậu một cái hộp, "Cái này là thiếu gia đưa cháu, chuẩn bị một chút, hôm nay cháu sẽ đi cùng thiếu gia cả ngày đó!" 

Ji Yong từ trên tay quản gia nhận lấy cái hộp, thấy bà rời đi liền gọi lại. "Có chuyện gì sao?", bà hỏi.

Ji Yong hơi ngượng ngùng, mặt hồng hồng nhỏ giọng hỏi "Bà, hôm qua ai đưa cháu lên đây vậy, với cả quần áo của cháu sẽ không phải là anh ấy thay chứ?"

Quản gia nghe cậu nói, lại nhìn Ji Yong mặt đã đỏ lên, thật cứ muốn đưa tay nhéo nhéo cậu nhóc này một lát, bà vẫn nén cười, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn tiếu ý "Chuyện này ta không rõ, cháu đi hỏi thiếu gia không phải liền sẽ biết sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro