Chap 38: Thắng vua, thua giặc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Là anh Ji Yong phải không? - Đầu bên kia là một giọng nữ, đầy gấp gáp.

Ji Yong một bên lắng nghe, một bên nhìn Daesung, hất cằm về phía Seungri, ngay lập tức liền có hai người tiến lên trước giữ chặt cậu ta lại.

- Xin hỏi, là Ji Yong phải không? - Đầu bên kia lại truyền đến giọng nói, Ji Yong ánh mắt liền ảm đạm đi xuống, cậu nhận ra giọng nói này.

- Lee Ji Eun?

Daesung một bên nghe Ji Yong nhắc đến cái tên này, không khỏi ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của cậu, chỉ là ngoài bình tĩnh cùng lạnh lùng, cái gì cũng không nhìn ra được.

Seungri nghe đến Ji Eun liền lập tức phục hồi tinh thần lại, gấp gáp lo lắng chăm chú nhìn Ji Yong. Bắt gặp ánh mắt đó, Ji Yong chỉ nhếch môi cười, bật loa ngoài lên.

- Là em. Ji Yong em xin anh, đừng giết Seungri có được không? - Ji Eun thực sự gấp gáp.

Ji Yong không nói, cậu hơi cười, nhìn Seungri một lúc lâu mới trả lời lại "Ồ? Vì sao anh phải nghe lời em?"

- Ji Yong, em biết em có lỗi, em biết anh hận em, nhưng Seungri không có lỗi, anh tha cho anh ấy, có được không? Em xin anh, Ji Yong.

Thanh âm của Ji Eun nghẹn ngào, nức nở, nếu là Ji Yong của hai năm trước, cậu sẽ bỏ qua, bởi cả đời cậu khó chịu nhất, chính là phải nhìn người con gái rơi nước mắt. Đáng tiếc, giờ đây cậu không phải, động lòng chỉ nhẹ lướt qua mắt cậu, sau đó lại tràn ngập tàn nhẫn "Em yên tâm, nợ của chúng ta, chúng ta từ từ tính. Còn chuyện của Lee Seungri, em cho rằng anh sẽ trả thù cậu ta vì em?"

- Ji Yong... - Ji Eun nhất thời không biết nói gì.

- Lee Ji Eun, em đáng giá để tôi tổn hao tâm sức trả thù sao? Em đáng giá tôi mạo hiểm tánh mạng đoạt về sao? Cô- gái- trẻ- tài- giỏi? Em đừng quên, là ai rời bỏ tôi, là ai phản bội tôi, em nghĩ mình còn tư cách cầu xin tôi sao? Em có biết cục diện hôm nay từ đâu mà đến không? Không phải từ tôi, không phải từ Choi SeungHyun, cũng không phải từ Lee Seungri, mà là vì em đó, Lee Ji Eun.

Đúng vậy, nếu không phải vì cô, cậu đã không đem tâm trạng đau khổ ấy hiện ra trước mặt SeungHyun, hắn cũng sẽ không đối xử như vậy với cậu, thù hận sẽ không hình thành, Lee Seungri không có cơ hội chen chân, cậu sẽ không thay đổi thành một con người khác và quan trọng nhất... Hắn sẽ không chết... Ji Yong siết chặt tay, như hận không thể bóp nát chiếc điện thoại, phải, tất cả đều do cô mà ra.

Ji Eun nghẹn lời, cô không biết phải nói gì, nên làm gì mới phải, Seungri, chồng cô, mạng sống lơ lửng treo trước đầu súng của người tình cũ... Cô không có tư cách cầu xin Ji Yong, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Seungri bị giết.

- Ji Yong, nếu đã như vậy, anh có thể đem mọi thứ dồn vào người em mà, xem như em cầu xin anh một lần cuối, có thể không Ji Yong, tha cho Ri Ri một mạng đi.

Ji Yong khó chịu đập nát điện thoại trong tay xuống sàn, "Ri Ri, Ri Ri, nghe thân mật đến như vậy?"

Ji Yong đi đến trước mặt Lee Seungri, cậu ta giãy dụa nhưng không thoát được khỏi gọng kiềm, Ji Yong cười lạnh bóp cổ cậu ta nâng lên cao, "Mày... Tao vốn định cho mày chết thoải mái một chút, đáng tiếc, chỉ trách cô ta gọi đến không đúng lúc, làm tao nhớ đến chuyện cũ, bây giờ tao khó chịu lắm, làm sao bây giờ?"

Seungri bị cậu bóp nghẹt thở, khuôn mặt tái xanh, khó khăn từng tiếng "Mày... Mày có giỏi,.. Khụ khụ... Thì đừng có đụng vào... Khụ... Cô ấy... Giết... Giết... Tao đi."

Lời nói của Seungri khiến Ji Yong đột nhiên phá lên cười lớn, cậu buông tay, Seungri vô lực té ngã trên mặt đất, Ji Yong ôn nhu trở lại, trừng mắt nhìn "Vợ chồng cậu đồng lòng đấy, tiếc là, tôi không ăn bộ này, được thôi, tôi không đụng vào cô ấy, cũng không giết chết cậu, cậu nói xem, vẫn còn nhiều cách để hai người ở chung lắm, đúng không?"

- Sungie, đem cậu ta, nhốt vào tầng hầm chờ anh. Tra tấn như thế nào tùy các cậu, giữ mạng. Cô gái kia... Bắt trở về, xem như tặng phẩm anh dành cho anh em.

Ji Yong nhận từ trong tay một kẻ khác một cái áo khoác mới, mặc vào phân phó một chút liền rời đi, chợt cậu nhận ra còn một nhân vật nữa, liếc mắt nhìn cái xác dưới đất, Ji Yong buông lệnh "Đem người này dọn dẹp sạch sẽ, đưa đến nghĩa trang gần đây chôn đi, còn nữa, chọn chỗ tốt một chút, máy đổi giọng trên cổ của cậu ta lấy về nghiên cứu đi."

Sau đó rời khỏi, Daesung phân phó dọn dẹp một lúc, cũng theo cậu lên xe.

Trên xe nhiệt độ như mấy độ âm, Daesung tay cầm lái mà run muốn đông lạnh. Cậu liên tục nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát Ji Yong đang lãnh đạm ngồi ở phía sau.

- Anh, làm sao anh biết là Seungri bày ra trò này? - Daesung làm sao cũng không hiểu, chỉ cần nói mấy câu, liền nhận ra đối phương giả mạo?

Ji Yong trầm mặc một chút, cậu không biết phải trả lời như thế nào, là cảm giác sao? Cậu chỉ cảm nhận được hơi thở đó, giọng nói đó, quả thực rất giống, nhưng không quen thuộc, điều đó làm cậu nghi ngờ, chỉ như vậy... "Choi SeungHyun vốn không thể biết căn nhà hoang này. Mà nơi này, là Lee Seungri thường dùng để bàn việc."

Daesung kinh ngạc, chỉ như vậy liền biết? Ji Yong quả thật... "Anh không nghĩ rằng Choi SeungHyun sẽ không chết sao?" Cái chết của hắn, quá mập mờ, người không thấy, xác không thấy, hơn nữa, chỉ một viên đạn, liền xong rồi?

Daesung không nhịn được run run khóe miệng liếc nhìn Ji Yong, toàn thân đều sượt qua vết đạn, máu dính đầy áo, nhìn sơ cũng bị bắn vào 4 5 phát không tay cũng chân, vẫn còn sống a, quái vật.

Daesung tự giác đạp nhanh chân ga, gấp rút đưa Ji Yong đến bệnh viện thành phố.

Ji Yong đã thấm mệt, lại thêm thân thể thuơng nặng, cậu nhanh chóng ngả đầu vào ghế sau, nhắm mắt, bỏ qua câu hỏi kia. Có lẽ cậu nghe hỏi, nhưng không muốn trả lời, bởi lẽ cậu không biết nên trả lời như thế nào mới phải...

----------------------

Trên bờ biển, hai con người nắm tay nhau, dạo bước nhẹ nhàng. Sóng biển vỗ vào đôi bàn chân của họ, in hằn trên cát...

Người con trai tóc đỏ nở nụ cười, tựa vào vai người kia, vui vẻ, trẻ con, đầy nét bướng bỉnh, thỉnh thoảng dùng chân vích cát đẩy lên chân đối phương.

Mà nắm lấy tay cậu, là một người con trai cao lớn, ánh mắt ôn nhu, mặc cậu nghịch ngợm đủ trò, anh vẫn dùng ánh mắt ôn nhu ấy, sủng nịch xoa xoa đầu cậu, đôi lúc còn len lén hôn xuống mái tóc đỏ rực múa kia, khiến cậu ngượng ngùng đánh vào ngực anh mấy cái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro