Chap 69: Quỳ ở đó đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yong nghe anh nói, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, cậu nghĩ đến vừa rồi Daesung đi pha cà phê có thể trở lại, mím môi, nhẹ giọng "Chủ nhân... Em..."

- Muốn kháng lệnh? - SeungHyun lạnh giọng.

Ji Yong không dám nhạ anh tức giận, cậu kềm chế nỗi thẹn cùng sợ hãi trong lòng, ngó nghiêng một lúc, cắn cắn môi đưa tay xoa nắn đầu vú của mình.

- Ai cho phép em xoa? Dùng sức nhéo đỏ lên đi. - SeungHyun hung ác nói.

Ji Yong không tự giác đảo mắt về phía cửa phòng một cái, đè xuống tâm lý kháng cự, cậu mạnh tay ngắt nhéo hai điểm trước ngực mình, chẳng mấy chốc liền khiến nó sưng đỏ lên, bên miệng không tự chủ tràn ra vài tiếng "Ô.... ân.... Chủ nhân, không được, muốn...."  rên rỉ.

- Đầu vú bị chính mình tự trêu đùa còn có thể lãng kêu ra tới, quả thật là dâm đãng. Thật sự không thú vị! Trên bàn có băng keo không? - SeungHyun khinh bỉ cười.

Ji Yong bị anh nói đến xấu hổ, phiếm hồng vành tai, lại nghe anh hỏi, thở ra một hơi, nhìn xung quanh tìm kiếm, từ trong ngăn bàn lấy ra một cuộn băng keo nhỏ "Có một cuộn băng keo giấy."

- Tốt lắm. Cởi toàn bộ quần áo ra, đem băng dính dán lên hạt đậu của em đi, mỗi bên 3 lớp.

Ji Yong hơi nhíu mày làm theo, cậu đem áo sơ mi cởi ra, để ở trên bàn, sau đó cắn nhỏ băng keo, theo lời anh dán lên hai điểm trước ngực. Băng dính ba lớp không hề che khuất hạt đậu đỏ, ngược lại càng khiến nó kiều diễm dựng đứng lên.

- Ra giữa phòng, xoay lưng về phía cửa ra vào, quỳ xuống. Quỳ ở đó, cho đến khi có người nhìn thấy bộ dáng này của em.

- Chủ nhân.... Tha cho em đi, này... - Ji Yong đáng thuơng run giọng cầu xin, sắc mặt nửa hồng nửa nhợt nhạt, liên tục biến đổi sắc mặt không ngừng, đại khái chính mình nếu bị người nhìn thấy trong bộ dáng như vậy, thực sự là....

- Em đang cùng ta kỳ kèo mặc cả? - SeungHyun không chừa đường sống, lạnh nhạt nghiêm khắc nói.

Ji Yong cắn môi, do dự vẫn là không dám chọc anh sinh khí, cậu làm theo. Tại văn phòng làm việc cởi sạch quần áo, đúng tư thế quỳ xuống, không biết vì lạnh vẫn là vì có điểm quẫn bách mà thân thể cậu xuất hiện nhè nhẹ run rẩy, vành tai phiếm hồng, thoạt nhìn có chút đáng thuơng.

- Đầu ép sát xuống sàn, hạ thấp eo, mông vểnh cao lên, dùng tay tách cái tao huyệt của em ra, tưởng tượng em đang dùng cái mông hư hỏng của mình dụ dỗ đàn ông. Chính là như vậy, không được ta cho phép không được nhúc nhích.

- Chủ nhân... Em sai rồi... Sau này không dám trái lệnh nữa... Ô... Sẽ bị người nhìn thấy.... 

- Đây là trừng phạt. Ngoan ngoãn một chút, chỉ cần một người chơi hỏng tiểu nô lệ không biết nghe lời em, ta liền bỏ qua cho em. Em dám kháng cự ta sẽ lột sạch quần áo treo em trước cửa công ty, để ai cũng biết tổng tài Kwon thị là một tên dâm đãng thiếu thao a. - SeungHyun cười đến tàn nhẫn, một dao lưu loát chặt đứt đường sống của Ji Yong.

- Seung... - SeungHyun nói xong câu đó liền trực tiếp tắt điện thoại, bỏ lại Ji Yong ngốc ngốc trong phòng không biết làm sao.

------------------------

- Siwon, tôi nhờ chú một chuyện, ghi âm vài câu nói rồi gửi lại cho tôi. - SeungHyun sau đó liền gọi cho đứa em họ của mình.

- Ồ? Anh họ hôm nay lại muốn chơi cái gì đây?

- Lắm chuyện, tôi cần gấp, đã gửi nội dung, ghi âm nhanh lên. - SeungHyun rất không kiên nhẫn quát.

- Được được xong ngay, tắt máy đi, tôi gửi qua cho anh. - Choi Siwon hắc hắc cười nhìn tin nhắn nội dung câu nói vừa được gửi tới.

------------------

Ji Yong hiện tại một bộ dạng hạ tiện, bất luận người nào chỉ cần một cửa đẩy vào, liền có thể nhìn thấy tổng tài trác tuyệt của bọn họ cả người trần trụi dâm đãng quỳ trên mặt đất hai tay tách kẽ mông. Tiểu huyệt phấn nộn hồng hồng bại lộ trong không khí mà liên tục co rút chọc người mê luyến.

Cái tình cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể bị người nhìn thấy khiến Ji Yong trong lòng lo lắng không thôi, cậu hiện tại xoay lưng về phía cửa, nếu như có ai đó tiến vào, cậu sẽ thực không kịp cứu mình a, nhưng làm trái lệnh anh, kết quả đôi khi lại càng phk thường thảm hại.

Bất quá nói sợ hãi, vẫn là có chút hưng phấn, Ji Yong bé chậm rãi ngẩng đầu, bị dương vật hoàn khóa lại có điểm trướng đau. Cậu cắn răng khó khăn bảo trì tư thế, mồ hôi chảy dọc thân thể phiếm hồng.

---- Cạch ----- Cửa mở.

Ji Yong nháy mắt đình chỉ hô hấp, tim giống như ngừng đập, cả người cứng ngắc, mồ hôi lạnh túa ra... Nhưng cậu cũng không dám xoay đầu.

- Kwon.... ? Adu, tổng tài anh.... - Phía sau lưng truyền đến một giọng nói đầy kinh ngạc.

Ji Yong cắn răng, giọng nói mang theo quẫn bách hổ thẹn cùng nguy hiểm "Cậu là ai? Bảo an đâu?"

- Gọi bảo an? - Ji Yong chỉ nghe tách tách vài tiếng, người đàn ông nhanh chóng rút ra điện thoại chụp lại cảnh tượng này, giọng nói đầy khinh bỉ "Được nga, dù sao tôi cũng chụp xong rồi, anh dám gọi, tôi liền đem ảnh phát tán lên mạng. Để cho mọi người cùng biết, tổng tài Kwon thị, kỳ thực lại là... một tiểu dâm mỹ thiếu thao a."

- Cậu...! - Ji Yong giận đến nói không nên lời, trong lòng kỳ thực lại vô cùng sợ hãi, có điều, cậu không dám động, chỉ bởi vì một lời đe đọa đơn thuần của anh. Tiếng bước chân càng lúc càng gần về phía cậu, Ji Yong mồ hôi lạnh toát ra, đầu đầy hắc tuyến, vẻ mặt bất lực, thống khổ nhắm mắt gồng người chịu đựng chuyện sắp xảy tới.

Căn phòng rơi lại vào im lặng, chỉ còn nhịp thở hồi hộp của Ji Yong, không khí khẩn trương chớp một cái hoàn toàn tĩnh mịch khiến cho cậu không tránh khỏi lo sợ, bất an.

Đột nhiên trên đầu vang đến một tiếng cười nhẹ, kèm theo đó là thanh âm như đưa người vào bể tình, chất giọng trầm thấp khiến Ji Yong kịch liệt run rẩy, nhưng trong lòng lại một mảnh an tâm.

- Sợ sao? Tiểu nô lệ không biết nghe lời? - SeungHyun tắt máy ghi âm, thú vị nhìn cậu.

Nghe được giọng anh, Ji Yong cả thân thể thở nhẹ thả lỏng ra, tâm tình treo ngược nháy mắt hạ xuống, cậu cố gắng lấy lòng.

- Ân.... Ô... Thật khó chịu, chủ nhân.

SeungHyun hơi nâng môi cười khẽ, nhìn Ji Yong vặn vẹo cặp mông vểnh vểnh của mình cầu xin, tâm tình thoáng chốc thật tốt lên. "Vừa nãy không phải còn lớn tiếng gọi bảo an sao? Lúc nãy nói rõ phản kháng sẽ xử lý như thế nào?"

- Không... Không cần... Em cũng không dám nữa. Chủ nhân, đừng mà... - Ji Yong sợ hãi, không  tự giác bật ngửa người lại, mở to mắt nhìn anh. Bất quá rất nhanh, cậu đã biết mình lại phạm vào một sai lầm nữa. Nhìn khóe môi anh ẩn ẩn hiện hiện mạt cười, Ji Yong sống lưng lạnh toát, không tự chủ lùi lùi người về phía sau, lẩm bẩm "Em sai rồi... Chủ nhân... Em sai rồi..."

SeungHyun không để ý đến lời nhận sai khẩn thiết của cậu, Ji Yong càng lùi về sau, anh lại càng từ tốn đầy nguy hiểm tiến tới. 

---- Cạch ---- Một tiếng, đụng bàn... thôi xong rồi. Ji Yong cả người căng cứng, hoảng loạn nhìn anh, còn SeungHyun nén lại ý cười, trên mặt lại là một vẻ đại miêu tức giận. "Trốn đủ? Ra đây, chúng ta chơi một trò chơi.", SeungHyun dừng lại trước cậu một khoảng xa, nhướn mày nhìn Ji Yong sợ đến mức sắc mặt tái nhợt thì không khỏi mỉm cười trong lòng, xem ra lần này thực sự bị anh hù dọa đến thành thật rồi. Cũng tốt, anh dễ dãi cậu sẽ quên đi trò chơi này, nếu cậu tự giác không được, anh cũng không ngại ép cậu vào guồng đâu.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro