Chap 22: Ji Yong bỏ chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nổi hứng ngược :))) Chap này bắt đầu ngược nhen :)))

-----------------------------------------------------

- Ji... - SeungHyun gấp rút chạy theo thì nhìn thấy cậu đứng lặng bên bờ hồ, thẫn thờ nhìn vào hư vô, trong lòng anh dâng lên đau lòng, nhìn cậu trong mắt đều là tự trách, lời muốn nói lại nói không lên.

Ji Yong như cảm giác được anh đến gần, đưa tay dụi lau đi nước mắt, bạt mạng bay về phía cửa Xuyên Giới trong rừng.

SeungHyun nhìn hướng cậu đi, một trận tê tái không phản ứng được, cậu thực sự không bỏ qua cho anh? Không được, anh đã chờ bốn năm mới có thể cùng cậu sống một cuộc sống như vậy, anh sẽ không để cậu chạy đi, nhất định không để cậu chạy đi....

SeungHyun phục hồi tinh thần, điều động toàn bộ lính canh ngăn cản cậu lại, Ji Yong nhìn đám quỷ bay tới, mắt lạnh xem thường không chút lưu tình xuống tay, tuy không đến mất mạng nhưng là không thể đứng lên.

Trong Cung truyền tin động, đám người YoungBae nhanh chóng chạy vào, tức tốc cùng SeungHyun đi tìm Ji Yong. Qua đến thế giới loài người, từ trong căn biệt thự không tìm được cậu, SeungHyun lúc này gần như điên lên, sắc mặt âm trầm đến cực điểm. Mọi người tản nhau đi tìm, riêng YoungBae thì cùng đi với SeungHyun, đề phòng anh không tự chủ được mà xảy ra chuyện.

SeungHyun chạy đi khắp các ngõ, bến cảng lúc trước, hội trường,...  Những nơi mà anh với cậu từng cùng nhau đi qua... Rốt cuộc vẫn là tìm không được.

Anh chợt ngẩn người, nhớ ra còn một nơi anh vẫn chưa tìm đến...

Ji Yong quỳ trước phần mộ cha mẹ mình, không biết cảm xúc bản thân lúc này ra sao... Vì cái gì? Cha mẹ mà cậu yêu quý lại chết dưới thủ hạ của anh, mà anh lại là người cậu yêu thuơng muốn cùng nhau sống một cuộc đời ân ái.

Không, tuyệt đối không thể nào! Cậu không nên cùng người nhà của kẻ thù đã giết chết cha mẹ mình sống chung một chỗ, đó là việc không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

- Cha mẹ, con trai thật xin lỗi hai người, con không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì cũng không biết bây giờ con phải làm gì, các người hãy nói cho con biết, con van xin hai người hãy nói cho con biết, rốt cuộc con nên làm gì? -  Cuối cùng Ji Yong kêu gào đến tê tâm liệt phế, cậu thật sự rất thống khổ, rất rối rắm, ai tới nói cho cậu biết, cậu rốt cuộc phải làm gì?

Điện thoại di động trong túi vẫn vang không ngừng, Ji Yong dường như không nghe thấy, ngơ ngác, thẫn thờ quỳ gối một mình, trơ như khúc gỗ, giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cậu.

SeungHyun cùng YoungBae tìm đến, nhìn thấy Ji Yong như người mất hồn, SeungHyun một trận chua xót vội vã chạy đến ôm cậu vào lòng. Ji Yong khó chịu đẩy anh ra, hai mắt nhìn anh đầy căm ghét, gương mặt cậu lúc này đều đã khóc đến đỏ ửng, nghiêng ngả, lảo đảo hướng nơi khác mà chạy. Cậu không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn, không hề muốn! Cậu muốn chạy đi thật xa, trốn ở một nơi không ai có thể tìm thấy cậu, ít nhất là vào lúc này.

- Ji Yong, em dừng lại đi! - SeungHyun rốt cuộc không nhịn được chạy đến bắt lấy cổ tay cậu. Ji Yong quay đầu, rút mạnh tay ra khỏi tay anh, hai mắt rực lửa giận "Dừng lại? Anh nói tôi dừng lại để sống chung với kẻ giết chết cha mẹ tôi? Anh là cái gì của tôi mà yêu cầu tôi dừng lại?"

SeungHyun không tự giác thả lỏng lực đạo tay, đứng chết trân tại chỗ không thể động đậy... Anh là cái gì của cậu sao? Anh không là cái gì của cậu hết? Cậu xem anh là kẻ đã giết cha mẹ mình sao? 

- Tôi tin tưởng anh như vậy, giao cả đời mình cho anh, anh cư nhiên lại gạt tôi lâu như vậy, Choi SeungHyun, tôi hận anh!

Cậu hét to, hét tới tê tâm liệt phế, muốn cậu như thế nào tiếp nhận sự thật này, người mình yêu thương nhất trong nháy mắt lại biến thành kẻ thù của mình.

- Thật xin lỗi, Ji Yong, thật xin lỗi, đều là lỗi của anh, nhưng là anh không dám nói cho em biết, bởi vì anh quá mềm yếu sợ em không tha thứ cho anh, em bình tĩnh một chút được không, Ji Yong, anh thật xin lỗi em. - SeungHyun có chút luống cuống, vội vàng ôm lấy cậu, ôm thật chặt như sợ chỉ cần hơi buông tay cậu sẽ biến mất.

- Biến, tôi không nên gặp anh, anh cút cho tôi, tôi hận anh, hận đến không thể băm xé anh, anh cút cho tôi!

Cậu khóc đến mức nước mắt giàn dụa, vốn dĩ không muốn khóc nhưng thật sự rất ủy khuất, chỉ cần anh vừa hỏi cậu làm sao vậy? Sẽ nhịn không được chảy nước mắt. Giống như hiện tại, tâm tình cậu vốn ổn định nhưng SeungHyun vừa nói xin lỗi, nỗi ấm ức cùng sự tức giận nhất thời đều xông lên. Anh càng nói, cậu càng không muốn nhìn thấy anh, càng nói, cậu lại càng hận anh.

- Anh không biến, em kêu anh phải biến đi đâu, anh biết, là anh sai, là lỗi của anh, em muốn đánh giết anh thế nào cũng được, chỉ cần em đừng rời khỏi anh, có được không, Ji Yong, cầu xin em, đừng rời bỏ anh, anh thực sự xin lỗi em Ji Yong!

Trong lòng SeungHyun thật sự hoảng hốt, tính tình Ji Yong anh so với ai càng hiểu rõ hơn, nếu cậu quyết định buông tay anh, buông tha cho đoạn tình cảm này, thì cậu sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh lần nữa, huống chi giữa hai người còn có mối thù sâu nặng như vậy. Chỉ cần anh vừa buông tay cậu sẽ lập tức biến mất, anh không biến, anh không cút.

YoungBae đứng như chôn chân ở một bên nhìn, vì cái gì sự tình lại đi đến bước này? Vừa mới hôm qua còn ân ái, hôm nay lại là kẻ thù giết cha mẹ... Rốt cuộc là sao... Chuyện vì sao lại đi đến bước đường này?

Đã sớm biết nếu Ji Yong biết chân tướng sự việc nhất định sẽ đối với anh như vậy nên anh đã sớm chuẩn bị rồi, chỉ cần cậu chịu ở lại bên cạnh anh, anh nguyện ý bỏ tất cả, chỉ cầu mong cậu tha thứ. Anh thực sự hối hận vì đã nói ra chuyện này... Anh vốn nghĩ cậu sẽ không phản ứng đến mức muốn rời bỏ anh...

- Tôi không mượn anh phải gánh chịu, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, xin anh hãy cách xa tôi ra, tôi không thể chịu được khi phải đối mặt với anh, Choi SeungHyun, anh buông tha tôi đi, tôi sẽ rất biết ơn anh. Bây giờ, không phải anh cầu xin tôi mà là tôi cầu xin anh, tôi không làm gì được anh, xin anh hãy thả tôi đi, xin anh.

Cậu còn có thể làm gì được chứ? Báo thù sao? Tìm ai để báo? Là thủ hạ của anh hay là anh?

- Nói lời điên khùng gì thế, anh sẽ không buông tha em, không bao giờ buông tha em, em muốn hận anh thì hận đi, đời này anh nhất định sẽ không thả em đi -  Muốn anh thả cậu đi chi bằng cậu trực tiếp cầm dao giết chết anh đi cho nhẹ nhõm.

Không để ý cậu kháng cự cùng giãy dụa, anh trực tiếp ôm cậu lên, cũng không muốn để ý xung quanh có ai nhìn thấy hay không, anh sải cánh bay. 

Anh đem cậu giam cầm, không cho giãy dụa, cậu làm thế nào cũng không thoát khỏi ngực anh, chỉ có ôm chặt cậu như vậy, mới làm cho anh có cảm giác cậu vẫn còn ở bên cạnh mình.

Trên đường trở về, cậu liên tục phản kháng, xé, nhéo, cắn, gặm, cơ hồ đem cánh tay cùng bả vai của anh làm cho thương tích đầy người. SeungHyun thủy chung không rên một tiếng, chỉ là đem cánh tay ôm chặt hơn, trái tim cũng dần thêm căng thẳng

- Em nhéo đi, em cắn đi chỉ cần có thể giải hận em muốn làm gì đều được. Chỉ xin em, làm ơn đừng rời khỏi anh.

SeungHyun cắn răng nhịn đau, trong lòng vẫn luôn kiên định, tuyệt không buông tay cậu ra. Cho dù cậu có đánh có giết cũng không buông.

Lúc trước gạt cậu, anh vẫn luôn luôn cảm thấy bất an, hiện tại sự việc đã nói ra, ngược lại cảm thấy thoải mái không ít. Điều duy nhất, hiện tại anh phải làm chính là cầu xin cậu tha thứ, dùng toàn bộ mọi thứ cho dù là tính mạng đi chăng nữa để chuộc tội, đem lại cho cậu hạnh phúc. Trên thực tế, anh cũng không thể rời khỏi cậu. Anh trong lòng có chút rối rắm, đây thực sự hoàn toàn là lỗi của anh sao?

Ôm cậu trở về lâu đài, cậu vẫn không chịu an phận, khóc càng ngày càng thương tâm, nhưng lại tránh không thoát vòng tay của anh, chỉ có thể đối với anh trừng mắt.

SeungHyun ôm cậu, vừa an ủi, vừa lấy giấy không ngừng lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc nữa có được hay không? Ji Yong, anh xin em, nếu không em đánh anh mấy cái đều được, đừng khóc nữa, em xem cổ họng đều đau hết cả rồi."

- Buông tôi ra! - Cậu thu thập lại một ít tâm tình, lạnh lùng lên tiếng.

- Anh không thả, cũng không có ý thả, em nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lần này, SeungHyun thật sự đem "vô liêm sĩ", ba chữ phát huy tới cảnh giới tối cao, hiện tại, người trong lòng của anh đang rất thương tâm, rất tuyệt vọng, anh làm sao có thể buông cậu ra. Điều anh nên làm là ôm lấy cậu, ôm thật chặt.

- Tôi hận anh, tôi muốn cùng anh không còn quan hệ, tôi không muốn cùng kẻ thù sống giết mẹ giết cha chung một chỗ sống, chết cũng không muốn.

Anh làm sao có thể như vậy, rõ ràng là kẻ thù, thế nhưng lại nhất định đem cậu giữ ở bên mình, tại sao phải hành hạ cậu như vậy?

- Nhưng anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, anh sẽ không cùng em cắt đứt, cả đời còn lại đều không, anh cả đời đều muốn cùng em sống chung một chỗ, chết cũng phải chết cùng nhau - Anh bất đắc dĩ dụi đầu vào trước ngực cậu, cọ tới cọ lui. 

- Cút!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro