Chap 23: Cầu xin em, chỉ một lát!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yong căm tức, dường như ngoài từ này ra, cậu không tìm được từ nào khác để diễn tả tâm trạng tức giận lúc này. 

- Em kêu anh biến, anh chỉ có thể biến đến trong lòng em, Ji Yong, bình tĩnh một chút đi được không, không thôi, em cầm cây dao này đâm anh hai nhát để trả thù cho cha mẹ, như thế nào?

Anh chưa bao giờ thấy cảm xúc của cậu như bây giờ, trong lòng anh một vừa thương vừa đau lòng, thậm chí còn đau hơn cả cậu, bảo bối của anh chàng trai đang khóc nức nở kia, làm sao anh chịu nổi?

Anh thậm chí buông cậu ra, chạy thật nhanh vào phòng bếp cầm một cây dao đi ra: "Ji Yong, nếu em cảm thấy khó chịu, hãy hướng trên người anh đâm đi".

Ji Yong đánh rớt cây dao anh đang cầm, khó chịu nhìn đi chỗ khác, cho dù cậu tức giận thế nào, cũng còn biết ai mới là kẻ thù chân chính, anh không phải là kẻ trực tiếp ra tay.

Nhưng mà, nếu anh không hạ mệnh lệnh đó, cha mẹ cậu cũng sẽ không chết như vậy. Nếu chuyện đã đường này mà mình còn có thể thản nhiên đối mặt với anh, đó chính là chân chính không có tim không có phổi.

Loại cảm giác muốn báo thù, nhưng không biết nên báo ở nơi nào như thế này làm cho cậu hoàn toàn sụp đổ.

SeungHyun nửa ngồi, đầu gối chống đỡ bắp chân của cậu, nắm bàn tay nhỏ bé của cậu hướng trên người mình cọ, Ji Yong chán ghét rút trở về, lại bị anh bắt càng thêm chặt.

- Em xem, em lại không nỡ động thủ với anh, muốn anh làm thế nào mới tốt đây?

Ji Yong đứng dậy: "Bệ Hạ, như vậy giữa chúng ta có thể chấm dứt rồi, xin anh về sau đừng can thiệp cuộc sống của tôi nữa, nhất là bây giờ, tôi muốn rời đi, làm phiền anh từ bi một chút, đừng ngăn trở tôi"

Cậu sợ nếu tiếp tục ở chung, thật sự sẽ khống chế không được tâm tình của mình cho anh một dao.

Ở trong nháy mắt đem tay muốn kéo cái cửa kia ra, SeungHyun nhanh chóng vọt đến trước mặt cậu, ngăn ở trước cửa, trong mắt dần dần lộ vẻ lạnh như băng: "Không thể nào".

Chỉ cần cậu không nói rời đi, cái gì cũng có thể theo cậu.

- Choi SeungHyun, anh khốn kiếp, lập tức cút ngay cho tôi!.

- Hoặc là em giết chết anh, hoặc là em sống yên ở chỗ này, nếu như em kiên trì phải đi, anh khuyên em nên lựa chọn loại thứ nhất, chỉ cần em giết anh, nói không chừng em sẽ có tự do, còn có thể thay ba mẹ của em báo thù, hiện tại, em cứ cầm dao lên đâm vào chỗ này này, hoặc là em ở nơi này của anh nghỉ ngơi thật tốt, tự mình lựa chọn đi -  Anh chỉ vào trái tim của chính mình hướng cậu gầm hét lên, ánh mắt nguy hiểm híp lại.

Quả nhiên, Ji Yong bị lời nói này của anh chọc giận, mặt trắng xanh móc ra súng lục bên hông nhắm ngay anh, giọng điệu lạnh lùng trước nay chưa từng có: "Tôi lại nói một lần, cút ngay".

Khóe miệng của SeungHyun lúc này mới cong thành một nụ cười, chỉ vào lồng ngực của mình: "Bắn đi, tôi tin tưởng kỹ thuật của em sẽ không mang đến cho tôi bao nhiêu thống khổ, nhắm ngay điểm, ngoan"

Anh từng bước một tới gần cậu, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn treo lên nụ cười mê người, lại ép Ji Yong từng bước một lui về phía sau, lắc đầu không ngừng.

Không, cậu không muốn xuống tay, tại sao anh phải ép cậu như vậy, cậu không muốn! Không muốn!

- Ji Yong, hướng về phía ngực của anh, chỉ cần nổ súng, em thể báo thù, ngoan, nghe lời anh nào, chỉ cần một viên đạn thôi, sau này em sẽ tự do, chỉ cần một viên đạn này, em có thể có câu trả lời với ba mẹ em ở suối vàng, ngoan, nổ súng đi.

Cuối cùng, anh bức cậu đến góc tường, họng súng, thẳng tắp chỉ thẳng vào vị trí trái tim của mình, cậu cần làm, chính là bóp cò!

- Anh ép tôi?

Cậu cắn hàm răng thật chặt, tay cầm súng không ngừng run rẩy, anh là thật không sợ hay đang cho là mình không dám nổ súng?

- Không, tôi không nỡ ép em, chỉ cần em vui, chỉ cần em có thể tiết hận, dù em có thực sự giết chết tôi, tôi cũng tuyệt đối không có một câu oán hận!

Anh cách cậu đặc biệt gần, gần mức đến có thể cảm nhận được nhịp tim đập của anh, gần đến mức hơi thở nóng bỏng của anh toàn bộ phun ở trên mặt của cậu, khoảng cách gần như thế, làm cho cậu có chút mặt đỏ tới mang tai, cũng không biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì không khí mập mờ.

- A —————-.

Ji Yong thật sự đã hỏng mất, pằng một cái quăng mạnh khẩu súng xuống đất, trở tay đẩy anh ra xa sau đó tung cửa xông ra.

Cậu đã không khóc nổi, càng hận hơn là sự dịu dàng của SeungHyun vào giờ phút này. Nếu như anh bá đạo vô lý giống như bình thường, nói không chừng phát súng kia sẽ xuống ngay rồi, cố tình anh tựa như thay đổi thành người khác, cái gì cũng theo cậu, cậu không đành lòng, không nỡ xuống tay.

SeungHyun không đuổi theo, chỉ là khiến Dara cùng Chaerin âm thầm đi theo cậu, nhưng không cho bước ra khỏi địa giới của lâu đài

Anh biết, cậu hiện tại cần yên tĩnh, anh càng đuổi cậu lại càng chạy, ngược lại hỏng việc.

Bảo bối của anh, nha đầu của anh, chàng trai của anh, anh phải dùng thời gian bao lâu mới có thể kéo em trong thù hận ra đây.

Ji Yong không ngừng chạy trốn, dọc theo đường đi đều là khẩn trương hề hề ánh mắt, cũng không biết là muốn chạy đi nơi nào, cảm giác thế giới rất to lớn, nhưng bản thân mình lại không có đất dung thân.

Cuối cùng, cậu đặt mông ngồi ở trên thềm đá bên cạnh bờ sông, giống như là tiết hết hơi sức toàn thân xụi lơ, vô lực, hỏng mất, tuyệt vọng tụ tập ở ngực, trong lúc nhất thời, cậu mà ngay cả tâm tình tức giận cũng không thể biểu đạt ra ngoài.

Mấy ngày sau, dưới sự cường thế quá đáng của SeungHyun, Ji Yong rốt cuộc đã ngoan ngoãn ở yên trong lầu đài... Chỉ là cậu tuy vẫn ăn ngon ngủ ngon, không khóc không nháo, nhưng đối với anh lại không có bất cứ cảm tình nào, gương mặt cậu vẫn như vậy, động thái cậu vẫn như vậy... vẫn là lạnh nhạt với anh.

SeungHyun cười khổ trong lòng, anh yêu cậu nhiều đến như vậy, việc kia cũng không phải thực sự là lỗi của anh, anh mấy ngày nay dù trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian sáng đêm canh chừng cậu... chỉ là anh không dám đến gần, chỉ có thể ở phía xa mà nhìn cậu. Cậu đối với anh, không thể có  một nụ cười sao?

Giống như hiện tại, cậu không tim không phổi vùi ở trên ghế salon, còn anh ngồi lột từng cái hột đào đến chảy máu tay, nhưng đưa đến trước mắt cậu, cậu lại làm như không nhìn thấy.

- Em ăn một chút hột đào đi, rất tốt cho thân thể. - Anh bóc xong hột đào, để vào cái dĩa trên bàn, nhỏ giọng dặn dò, có chút buồn bã đẩy phần đã lột xong đến bên cậu, còn bản thân mình thì đi sang một góc khác tiếp tục bóc hột cho cậu.

Ji Yong vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng mắt lại chăm chú nhìn vào các ngón tay của anh bởi vì lột hột đào mà bị chảy máu. Cậu lại nhìn một chút hột đào trong dĩa, nhân của mỗi viên đều hoàn hảo như lúc ban đầu, không bị sứt mẻ hay bể tan tành, trong mắt cậu thoáng qua một tia phức tạp.

Có cần thiết không? rõ ràng có thể dùng kìm nhưng anh lại cố tình lấy tay bóc, cậu nên nói là anh khờ hay là...

- Tay anh chảy máu kìa - Nhìn anh vẫn không ngừng bóc, Ji Yong rốt cuộc nhịn không được lên tiếng. Các đầu ngón tay cũng đã thành như thế, còn không chịu ngừng, anh là nghĩ muốn phế tay sao?

SeungHyun có hơi ngẩn người, cậu là đang nói chuyện với anh sao? Cậu là đang quan tâm đến anh sao? Nhưng SeungHyun chỉ mỉm cười lắc lắc đầu, không có đáp trả lại cậu, cúi xuống bóc hết xong vỏ số hột đào còn lại liền đem đến bên cậu rồi lủi thủi tự giác rời đi.

Ji Yong nhìn anh, có chút rung động, cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh rơi vào tình trạng này.

Một đám người YoungBae nhìn thấy cảnh như vậy đã mấy ngày, có chút không nhịn được mà đến bên Ji Yong muốn khuyên bảo, trong tâm trí bọn họ, SeungHyun là một con người cao ngạo, là một Quỷ Đế thượng thượng cao, chưa từng động tay làm những việc như vậy. Vậy mà giờ đây lại hạ mình, lúc cậu ăn thì cố gắng bồi cậu, lúc cậu ngủ lại không tiếng động ở bên, đến tay cũng đã chảy máu. Bọn họ vẫn là không đành lòng nhìn hai người tiếp tục như vậy. 

Ji Yong bước lên phòng muốn ngủ, SeungHyun lặng lẽ theo phía sau, anh đối với sự lãnh đạm của cậu mấy ngày nay cũng đã dần quen được một chút, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy mất mát không nói nên lời. 

- Ji Yong, anh rất nhớ em - SeungHyun vẫn nhịn không được từ phía sau ôm lấy cậu, ánh mắt ít đi mấy phần thần thái thường ngày lại nhiều hơn mấy phần thương cảm.

Ji Yong thở dài một hơi, đưa tay gỡ các ngón tay của anh ra, SeungHyun đột nhiên kinh hoảng, vội vàng lên tiếng: "Đừng cử động, để cho anh ôm một lát, chỉ một lát thôi, cầu xin em, cầu xin em."

Ji Yong trong lòng rất chua xót, anh, Choi SeungHyun đường đường là một Quỷ Đế cao ngạo như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này không biết anh đã nói bao nhiêu chữ cầu xin, cậu lòng dạ dù cứng rắn hơn nữa cũng không thể không động lòng.

Lẳng lặng đứng đó, mặc cho anh đem mình ôm thật chặt, trên lưng truyền tới tiếng hô hấp đều đều làm cho chân mày cậu nhíu chặt lại, tình huống này là thế nào đây, ngủ thiếp đi?

Ji Yong cầm lấy cánh tay anh chậm rãi xoay người lại, quả nhiên người này đang tựa vào trên vai của cậu ngủ say, nhìn bộ dáng mệt mỏi của anh, chắc là buồn ngủ đến cực hạn rồi.

Khóe miệng cậu co rút, từ từ đem anh kéo đến bên giường, khó được lúc hiền lành, cởi áo khoát cùng giày giúp anh.

Bộ dạng SeungHyun ngủ say, ngay cả hai chữ "cô đơn" cũng đều mang vào tư thế, Ji Yong khó chịu nhìn đi chỗ khác, tại sao anh với cậu cứ phải khổ như vậy.

Cung điện Ác Ma mấy ngày nay có chút hỗn loạn vì nghe nói có phản động ở bên ngoài, thế lực lại vô cùng lớn, nhưng SeungHyun hạ lệnh cấm tất cả mọi người đem những thứ này đến trước mặt của Ji Yong. Còn anh một phần lo xử lí công việc, một phần lại vì cậu toàn ý dành thời gian ở bên, anh mấy tuần này đều không hề có được một giấc ngủ.

Ji Yong giơ tay lên, không khống chế được tình cảm của mình, sờ gương mặt gầy gò của anh, hốc mắt nhất thời đỏ lên.

Có phải cậu không nên đối đãi với anh như vậy?

Có phải cậu thật quá tàn nhẫn?

Có phải cậu thật sự là người không có tim không có phổi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro