Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DongHae bị bệnh.

Đầu óc choáng váng nằm trên giường, trên trán đắp túi chườm lạnh, khó chịu quá đi mất! Thế nhưng, nhìn thấy người yêu bé nhỏ kế bên chăm lo cho anh, lại cảm thấy bị bệnh cũng có cái thú vị. EunHyuk bưng một tô cháo bước vào phòng, nghe mùi hương là bụng DongHae lại réo lên rồi. EunHyuk dìu cô anh ngồi dậy, thổi rồi đút từng thìa cho anh ăn, ân cần dịu dàng làm anh cứ cười không thôi:

"Ngon quá, sau này ngày nào anh cũng muốn bệnh để được ăn món em nấu"

DongHae vừa dứt lời đã nhận cái lườm của cậu:

"Sau này anh còn nói linh tinh thì em sẽ bỏ mặc anh luôn đó"

DongHae làm gương mặt cún con vô tội, dùng hết những lời khen ngợi vậy mà cậu lại nỡ lòng đòi bỏ anh... Nhưng mà dù sao anh vẫn biết là do cậu thương anh, anh nắm lấy tay cậu:

"Hyukie, cảm ơn em"

Cậu lấy khăn giấy lau miệng cho anh:

"Còn muốn ăn gì nữa không?"

"Anh no rồi... Hyukie à~~" - EunHyuk vừa mới đặt tô cháo xuống bàn, anh đã nhào tới ôm lấy cậu. Anh lấy chăn đắp luôn cho cậu, để cậu dựa vào lòng anh thoải mái hơn. EunHyuk nằm trong lòng anh nhẹ nhàng thủ thỉ...

"Chuyện gì đây?"

"Tại anh không biết là em nấu ăn giỏi như thế nên nhất thời cảm động quá mức đó mà"

"Từ nhỏ em đã biết nấu cơm, nếu nấu ngon thì mẹ sẽ khen em là cậu bé ngoan."

EunHyuk mỉm cười kể lại, nhưng trong đáy mắt vẫn ẩn chứa nỗi đau...

"Em rất thích được khen, thế nên em luôn cố gắng để nấu ăn."

"Oh, thì ra Hyukie của anh đã rất tuyệt vời từ nhỏ nhe" - Tuy là chọc cậu cười nhưng anh tò mò vì không hiểu tại sao trưởng thành rồi cậu lại trở nên cô độc khó gần như vậy?

"Về sau vào cô nhi viện, có người nấu ăn rồi nên em không còn thường xuyên vào bếp nữa"

DongHae thoáng bất ngờ:

"Cô nhi viện sao? Em lớn lên trong cô nhi viện à? Mà em nói với anh những điều này, không sợ anh tiết lộ ra sao?"

Cậu ngước lên nhìn anh:

"Tất nhiên là không nghi ngờ anh em mới nói"

"Anh đã từng bán đứng em, em không còn nghi ngờ anh sẽ tái phạm sao?"

"Nếu nghi ngờ anh, em đã không chấp nhận yêu anh rồi" - Cậu mỉm cười, nếu đã chọn yêu anh, trao hết cho anh rồi, thì EunHyuk sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng nơi anh. Bàn tay cậu áp vào trước ngực anh... Anh hôn lên trán cậu:

"Nếu vậy em phải hứa luôn tin tưởng anh, không được giấu tâm sự hay áp lực của mình nữa, anh không muốn làm bạn trai bù nhìn của em đâu"

"Em biết rồi mà"

Anh hôn lên trán cậu, EunHyuk nhắm hờ đôi mắt thư thái dựa hẳn vào anh. Anh tự hứa sẽ mãi mãi không làm tổn thương cậu, dù có chết cũng không để bất kỳ ai làm cậu đau khổ. Anh không cần làm Ngọn lửa Đại ma đầu nữa, chỉ cần bảo vệ cậu thật tốt là được rồi...

"Haizzz Hyukie à, anh cứ tưởng rằng em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa. Chưa bao giờ anh thấy tuyệt vọng như vậy, nếu như em không bước ra chắc anh sẽ chết cóng luôn trong mưa cho rồi"

EunHyuk khẽ bật cười:

"Vậy hả? Biết vậy em không ra đấy luôn rồi, thật lòng lúc ấy em cũng không muốn tha thứ cho anh. Lee DongHae, anh có biết là anh đã làm tổn thương em sâu sắc như thế nào không? Đổi lại là anh, anh có dễ dàng tha thứ cho em không? Nhưng mà nhìn thấy anh đội mưa như vậy, em thực sự không chịu nỗi".

"Vậy mà để anh dầm mưa suốt một buổi vậy đó!" - DongHae giả vờ trách móc.

"Thế giờ anh đang trách em đó hả? Em không thể lấy lại chút công bằng được sao? Chẳng lẽ anh làm gì thì em cũng phải mỉm cười tha thứ cho anh sao? Vả lại..."

EunHyuk trầm ngâm không nói, anh lại sợ cậu giận anh, định lên tiếng thì giọng cậu lại cất lên:

"Lúc ở bệnh viện anh còn tức giận nói là không thèm năn nỉ em nữa mà, rõ ràng không có thành ý..."

Anh há hốc mồm:

"À, anh không phải có ý đó, là.. là...anh thật sự không còn biết phải làm sao thôi mà..Được rồi, sao này anh sẽ thật tốt với em để đền bù được không?"

Anh búng trán cậu, hôn lên mái tóc mềm mại, cậu cười:

"Tốt cỡ nào?"

"Tốt như anh đối với em bây giờ nè"

"Tốt hơn có được không?"

"Không được."

"Cái gì? Lee DongHae, anh lại như cũ rồi đúng không?"

Cậu định vùng dậy khỏi anh thì DongHae nhanh chóng bắt cậu lại, quay mặt cậu lại để gương mặt hai người lại gần đến không thể gần hơn

"Lại giận rồi hả?"

"Buông em ra!" - Cái tên cá đần thối tha này, lần này cậu sẽ bỏ mặc anh thật!

"Không tốt hơn được nữa đâu, anh còn phải để dành để... "

"Để làm gì hả??"

Nhìn thấy tiểu bảo bối tức giận rồi, DongHae cười cười sát lại gần hơn, đem đôi môi đang chu lên giận hờn kia mà hôn .

"Để còn yêu em nữa chứ!"

EunHyuk ngây người ra, sau đó thì đỏ mặt, cuối xuống không nhìn vào anh nữa, mở miệng trách móc nhưng nghe rõ ý cười trong giọng nói:

"Giả dối, còn lâu em mới tin"

"Thật sao? Nếu em không tin anh có thể chứng minh mà há..." - Anh cười khà khà kiểu biến thái, cậu lập tức thấy lạnh sống lưng khi bàn tay hư hỏng kia đang lần mò tìm đường chạm đến làn da mát lạnh của cậu sau lớp áo. EunHyuk lập tức nắm tay anh lại...

"Nè, anh biến thái như vậy từ khi nào vậy? Có tin em lập tức bỏ mặt cho anh chết khô ở đây hay không?" - Ngước lên trừng mắt đe dọa, anh giả vờ cụp mắt thất vọng, đành ôm cậu vào lòng, chỉ muốn sờ một chút thôi cũng không cho nữa..

*********************************************************************

Sau khi hết bệnh DongHae đi làm lại, anh cảm thấy mình có sức làm việc nhiều hơn vì lúc nào anh cũng cảm thấy hạnh phúc cả, nhất là khi lâu lâu màn hình điện thoại lại hiện tin nhắn quan tâm từ EunHyuk... Hôm nay vừa bước chân vào phòng thì đã được triệu tập đến văn phòng của sếp - Lee SooMan.

Nhẹ nhàng gõ cửa và bước vào, lập tức nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Lee SooMan, quẳng mấy số báo Seoul's Showbiz gần đây lên bàn, lạnh lùng nói:

"Cậu làm tôi thất vọng quá đấy."

"Ah, số lượng tiêu thụ trong thời gian gần đây vẫn khá mà." - DongHae lúng túng cười trừ. Lee SooMan trở nên lạnh lẽo hơn:

"Như thế này mà là khá à? Những tin tức được đăng này nhìn sơ cũng biết đều là bọn họ nhờ cậu chụp cả. Nói tôi biết, đây là khả năng của cậu có hay sao?"

DongHae cúi đầu, nghẹn lời. Thì hững người đó muốn xác lập thế đứng trong giới giải trí, nên mới nhờ anh viết nên những tin tức "hot" để thu hút người xem. Bọn họ muốn nhờ scandal để nổ tiếng nên anh mới giúp họ thôi, tốt cho cả hai bên mà.. Đang cố tìm cách thuyết phục ông sếp thì ông ta lại lên tiếng..

"DongHae, dạo gần đây hình như cậu trở nên yếu lòng quá."

"Đâu có đâu, chính sếp đã dạy rằng phóng viên không nên đặt tình cảm quá nhiều vào công việc mà."

"Nếu thật sự là thế thì với những tấm hình này, tại sao cậu không viết một bài về một ngôi sao nào đó mới nổi đã không từ thủ đoạn, thậm chí muốn lộ hình thỏa thân ra ngoài để thu hút khán giả. Tại sao cậu lại dễ dàng tha cho họ?"

"Em không nghĩ đến việc đó, là sơ suất của em. Vả lại... vả lại làm căng quá cũng không hay lắm."

"Tốt, nói hay lắm. Vậy còn những tấm hình này thì sao đây?" - Lee SoMan rút từ trong ngăn bàn ra một phong bì, quăng lên bàn. DongHae mở phong bì và lập tức hai mắt mở to hoảng hốt... Một tập ảnh, toàn bộ đều chụp những cảnh anh và EunHyuk ở bên nhau. Không thể được, không thể để những tấm hình này lộ ra ngoài, sẽ tạo một scandal chấn động làm ảnh hưởng EunHyuk rất nhiều. Ngay lúc tâm trí đang rối bời thì giọng nói chế giễu của Lee SoMan lại vang lên:

"Tôi cứ đợi cậu mãi, tự thắc mắc tại sao cậu không đăng bài về Kim EunHyuk nữa? Sao vậy, không nỡ làm tổn thương người yêu à? Đây là cách làm việc mới sáng tạo của cậu sao DongHae?"

"..."

"Tôi tạo điều kiện rất tốt, thậm chí tăng lương liên tục cho cậu, vốn là muốn cậu dùng sự thông minh của mình để giúp tập đoàn này đi lên, cậu có năng lực và tôi nhìn thấy điều đó, nhưng cậu lại dùng thời gian đó đi yêu đương con mồi của mình, cậu làm tôi thất vọng quá đấy! Được rồi, không cần cậu phải tiếp tục nữa, tự tôi sẽ cho người đăng tải những tấm hình này!"

DongHae lập tức quát lên:

"Không được!"

Lee SoMan cười lạnh:

"Chắc cậu cũng hiểu giá trị của những tấm hình này, Kim EunHyuk hiện đang không có được thiện cảm với giới phóng viên rồi, chúng ta đăng tải tin tức này, wao, một bộ mặt hoàn toàn khác của siêu sao Kim EunHyuk cộng thêm việc cậu ta đồng tính, chắc chắn những phóng viên của những tạp chí khác cũng sẽ lần lượt công kích cậu ta, doanh thu của Seoul's Showbiz sẽ tăng vọt"

"Haha sếp à, chưa chắc đã dễ dàng vậy đâu!" - DongHae đột nhiên cười rạng rỡ, giống như đây là việc anh đã nghĩ đến từ lâu, Lee SoMan thoáng bất ngờ...

"Sếp biết đấy, nếu công bố chúng ra ngoài thì chỉ có thể xôn xao một thời gian, chứ không thể nào kéo dài độ hot được. Sếp đã đào tạo bồi dưỡng em trở thành phóng viên thiên tài thế hệ mới, em vốn đã thu hút sự chú ý của những phóng viên báo đài khác, không thể tự do hoạt động được nữa, nếu bọn họ theo dõi và ăn cắp thông tin em có được và đăng tải trước, như thế sẽ là một tổn thất to lớn với chúng ta. Còn nữa, thân phận của em đã bị lộ rồi, Kim EunHyuk sao có thể tin tưởng được nữa, phải cố gắng lắm em mới có thể lấy lại lòng tin của cậu ta đấy, nếu không em e là những ẩn tình và tin tức về cậu ấy cũng không thể xuất hiện trong trang báo của Seoul's Showbiz nữa đâu."

Nhìn có vẻ như Lee SoMan đã dần tin tưởng điều anh đang nói, DongHae tiếp tục thuyết phục ông ta.

"Cho nên, nếu bây giờ những tấm hình này lan truyền ra, em sẽ không thể nào có thêm tin tức nào khác nữa, nên chừa đường lui tốt hơn mà đúng không sếp?"

"Tốt, rất tuyệt." - Lee SoMan vỗ tay, DongHae toát mồ hôi lạnh, mặt vẫn giữ nụ cười:

"Sếp đã quá khen rồi"

"Nhưng..." - DongHae lại giật mình, ông ta muốn gì nữa đây?

"Tôi thì không có chuyện tiền đến tay lại không chịu nhận. Những tấm ảnh đời thường của Kim EunHyuk, tôi nhất định sẽ đăng tải lên trang đầu."

"Tất nhiên! Những tấm ảnh giá trị như thế, nếu không công bố thì quả là đáng tiếc. Chỉ có điều... Không nhất định là phải đăng những tấm ảnh chung của em và cậu ấy. Như vậy sẽ làm hư kế hoạch của chúng ta đấy, còn gây khó khăn cho em sau này nữa, hay là như thế này, bên em có một số hình của cậu ấy, nhìn càng rõ hơn, đẹp hơn, đăng những tấm đó há chẳng tốt hơn hay sao?"

"Thế cũng được"

"Sếp! Xin hãy cho em thêm một thời gian nữa! 3 ngày thôi cũng được! Em sẽ moi được nhiều tin hơn từ Kim EunHyuk, bảo đảm đưa doanh thu đạt mức kỉ lục luôn" - Ánh mắt DongHae tràn đầy quyết tâm...

"Tin em đi! Vụ này em lo được!"

Ẩn đằng sau cặp mắt kính đắc tiền là đôi mắt không hề che dấu tham vọng của Lee SoMan:

"Được, tôi tin cậu thêm lần này!"

Rốt cuộc... Lee DongHae đang suy tính điều gì? Chẳng lẽ anh lại tiếp tục lừa dối cậu sao??

****************************************************************

IU đầu đội vòng hoa, gấu váy xanh lục nhạt khẽ bay trong gió, nụ cười bên khóe môi trong sáng và dịu dàng...Những ngón tay ngọc ngà của cô khẽ khàng lướt qua gò má của EunHyuk, dịu dàng như mộng, mang theo tình cảm tràn đầy; cô khẽ dựa vào lòng cậu, khẽ nhướn chân lên, e thẹn chờ đợi nụ hôn tràn đầy tình yêu của cậu.....

Tất cả những ánh đèn, máy quay phim đều hướng về phía hai người, hồi hộp chờ đợi...

Kim EunHyuk thật sự sẽ thực hiện cảnh hôn đầu tiên trong MV hay sao!? Ngay lúc này...

"Cắt!!!!"

Đạo diễn mệt mỏi gầm lên với Hạ Dạ Huân:

"Cảnh này là cảnh hôn! Cậu đứng đực ra đó làm gì? Ôm hôn cô ấy đi!"

Cậu lạnh lùng thoát ra khỏi đôi tay đang ôm lấy cậu:

"Trong kịch bản gốc không có cảnh hôn nhau."

Làm sao đạo diễn không biết, nhưng nếu mà nói có thì cậu đã không đến rồi. Chưa từng quay những MV có cảnh thân mật hoặc hở hang là nguyên tắc nhất quán của Kim EunHyuk từ trước đến nay mà.

"EunHyuk này, cậu có thể thay đổi một chút được không? Nếu trong MV này có thêm cảnh cậu và nữ chính hôn nhau, nhất định là sẽ bán đắt như tôm tươi!" - Đạo diễn bất lực, đành dỗ dành cậu vậy..

"Trước kia không có cũng bán rất tốt!"

Một câu nói đã khiến đạo diễn giơ cờ trắng, chỉ còn biết đứng ú ớ... Bởi vì điều cậu nói không hề sai, tất cả những album của cậu ta đều sạch sẽ trong sáng, nhưng số lượng tiêu thụ lẫn mức độ được hâm mộ đều rất cao.

"Xin ông hãy sửa lại kịch bản quay MV." - Dù gì, bản thân là một idol, luôn phải có thái độ hợp tác và phải phép với đạo diễn.

Thái độ khiêm nhường từ chối của cậu thế này đã là lạy trời rồi... Thôi bỏ đi, có kiên trì nữa cũng vô dụng thôi. Ông khoát khoát tay, gọi phó đạo diễn đến để bàn bạc sửa lại kịch bản.

IU cắn chặt môi bước lại gần EunHyuk:

"Tại sao anh lại làm thế?"

Đáp lại cô là sự im lặng...

"Anh biết rõ lần này là cơ hội rất quan trọng với em mà." - Hôn Kim EunHyuk trước ống kính, cô sẽ trở thành tiêu điểm chú ý. Nếu có thể nắm bắt được thì sẽ lên như diều gặp gió, nổi tiếng càng thêm nổi tiếng.

"Chuyện đó có liên quan đến tôi sao?" - Giọng cậu lạnh băng.

IU giậm chân:

"Anh biết rõ tâm ý của người ta, sao lại không liên quan đến anh được?"

Cậu đứng dậy, nếu cô ta cứ quấn lấy không chịu đi, thế thì cậu bỏ đi vậy. IU túm lấy cậu, nũng nịu:

"Hyuk à..."

Ánh flash lóe sáng, tiếng máy ảnh vang lên thu hút sự chú ý của hai người. Một chàng trai nhảy ra:

"Tuyệt quá! Siêu sao Kim EunHyuk đang bị hotgirl IU níu kéo tình cảm đây mà, tin này chắc chắn rất hot đây!"

Nhận ra đó là DongHae, cơ mặt của EunHyuk lập tức giãn ra, trong mắt hiện lên nét vui mừng.

IU đờ ra, sau đó tức giận, cái gì chứ? Cô đang van xin tình yêu của EunHyuk sao??

"Nè, phóng viên các người thích đoán mò như vậy hả? Với lại, chuyện giữa chúng tôi không liên quan gì đến các người, đừng có mà rình mò rồi đăng tin bậy bạ nữa"

DongHae trưng ra bộ mặt bất cần:

"Phải thế thôi, nghề của chúng tôi mà, hai người chọn địa điểm công khai quá mà, làm sao mà Ngọn lửa Đại ma đầu Lee DongHae thiên tài này bỏ qua được, mới nhanh nhạy nắm bắt được những khoảnh khắc hiếm hoi này thôi. "

"Anh chính là Ngọn lửa Đại ma đầu đó sao?" - Đã nghe đến cái tên này từ lâu rồi, nghe nói rất có bản lĩnh, trên trời dưới đất chẳng có tin tức nào mà anh ta không moi ra được, thì ra trông trẻ trung thậm chí... còn rất đẹp trai nữa chứ!

"Yeah, it's me!" DongHae cười rất đắc ý, xem ra danh tiếng của mình cũng to gớm nhỉ!??

EunHyuk mỉm cười, bước đến bên anh, chen ngang cuộc làm quen giữa IU và DongHae:

"Sao giờ anh mới đến đây?"

"À!" - DongHae cười với cậu

"Anh có chút chuyện nên trễ mất. Sao nào, ở đây có xảy ra chuyện gì hấp dẫn mà anh bỏ qua rồi sao?"

"Không có."

Nhìn thấy người anh nhễ nhại mồ hôi, cậu đưa cho anh một tờ khăn giấy. IU nghi ngờ thái độ quá khác biệt của EunHyuk, không nhịn được lên tiếng hỏi:

"Hai người quen nhau à?" - Kim EunHyuk là cái núi băng lạnh lẽo mà lại có thể vui vẻ tán chuyện với một phóng viên? Trong khi cả thế giới này đều biết cậu ta ghét phóng viên như thế nào mà!? Nhất định có gì đó rồi.

DongHae nhìn cô chán nản:

"Làm gì có chuyện phóng viên không thể quen biết ngôi sao?"

"Nhưng... nhưng hai người... không phải đơn giản chỉ là quen biết!"

DongHae rất ghét ánh mắt khinh khỉnh của cô ta, với lại khi nãy còn đeo bám theo Hyukie của anh nữa, lạnh lùng khoát tay bảo:

"Này, cô tránh ra một chút có được không? Tôi có chuyện muốn nói với EunHyuk".

IU tức đến nỗi muốn tát cho anh vài cái:

"Anh bảo tôi đi? Anh là cái thá gì chứ?"

EunHyuk đứng kế bên nghe thấy câu này trong lòng rất khó chịu, lập tức đáp trả cô ta:

"Anh ấy là bạn tôi."

"Bạn???" - IU bắt đầu thét lên - "Tôi thấy hai người giống một cặp đang yêu nhau thì có! Kim EunHyuk, thì ra anh có lý do để từ chối tôi hết lần này đến lần khác!".

Cánh phóng viên bắt đầu bị thu hút...

"Rốt cuộc cô có đi hay không? Nếu nói bậy nữa thì đừng tránh tôi nhẫn tâm đấy nhé!"

"Rồi sao? Anh làm gì được tôi?" - IU trừng mắt.

DongHae cười gian, nói với vẻ ranh mãnh:

"Cô quên mất những tấm ảnh khi nãy tôi mới chụp rồi à? Muốn có scandal hả, cẩn thận tôi bôi xấu cô bây giờ, đến mức cô muốn chết cũng không được toại nguyện đó!"

IU trợn tròn mắt, đang xù lông thì khựng lại.

"Như thế nào ta? Hotgirl nửa mùa muốn nổi tiếng, cố ý dụ dỗ, gạ tình với siêu sao Kim EunHyuk nhưng bị từ chối thê thảm... Thế nào, hay không?"

IU thật sự bị chấn động, bắt đầu muốn bỏ cuộc, nếu không lỡ anh làm vậy thật thì sao??

"Nhân lúc tâm trạng tôi còn đang vui vẻ, thì cô chạy càng xa càng tốt đi." - DongHae giở giọng đe dọa

"Hứ, anh nhớ đó Lee DongHae!" - Cô ta tức giận bỏ đi...

******************************************************************

Trong phòng nghỉ của EunHyuk.

DongHae ngồi xuống chiếc ghế sofa, mệt mỏi duỗi thẳng chân tay ra:

"Haizz, chạy suốt một ngày, mệt muốn chết đi được."

Cậu đưa chai nước suối mát lạnh đưa cho anh. Sau khi uống gần hết chai, anh liếc nhìn cậu rồi cười.

"Hyukie, em có thấy anh quá đáng không?"

"Uy hiếp cô ta?" - EunHyuk đi tới chỗ anh, DongHae nằm nghiêng qua một bên để cậu ngồi xuống bên cạnh, EunHyuk đưa khăn tay ra, cậu biết anh rất dễ đổ mồ hôi.

"Cô ta vốn rất phiền phức, chỉ có anh mới đủ khả năng đuổi đi. Vả lại...Anh hoàn toàn không nhẫn tâm như vậy"

DongHae cười tươi, trêu chọc cậu:

"Phải vậy không đó?" - Anh không dám bảo đảm điều đó, bởi nhớ lại lúc nãy nhìn thấy tay IU túm lấy cánh tay cậu, anh bỗng nổi lên ý nghĩ muốn giết người đấy. EunHyuk bỗng hỏi:

"Anh đang bận gì thế?"

Anh đảo đảo mắt:

"Ờ...thì....anh...anh đang..."

"Không tiện nói thì thôi vậy, em chỉ muốn biết xem có thể giúp được gì không thôi."

Trời ơi, Hyukie của anh đúng là thiên thần mà, làm anh cảm động muốn chảy nước mắt, không kìm được nắm lấy tay cậu:

"Hyukie, em tốt với anh quá."

"Em có làm gì đâu." - EunHyuk cũng nắm lấy tay anh

"Được người mình yêu quan tâm, sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc mà."

Lời nói của anh khiến cậu đỏ mặt, cảm giác ấm áp bao bọc lấy cậu, DongHae khẽ hôn lên mu bàn tay cậu... Nụ hôn dịu nhẹ, từ bàn tay dâng đến trái tim cậu. Nếu có một điều ước, cậu chỉ ước tình cảm cả hai sẽ mãi mãi như thế này! Hồi lâu EunHyuk mới sực tỉnh, vội vã giằng tay ra, cuống quýt nói:

"DongHae anh điên rồi, ở đây nhiều phóng viên lắm đó!"

"Thì trong phòng vốn đã có phóng viên rồi mà"

EunHyuk bật cười:

"Em là người của công chúng, bị soi mói bêu xấu em vốn đã quen rồi, nhưng nếu mọi người mà biết anh là người yêu của em thì họ sẽ không buông tha cho anh đâu"

"Hyukie, dù có chuyện gì xảy ra..." - DongHae nhìn cậu thật chăm chú - "Em vẫn tin và ở bên anh chứ?"

Cậu sững sờ... Một lúc sau, nhìn EunHyuk đang tò mò nhìn mình, DongHae lại cười và cố tỏ vẻ tự nhiên:

"Em có thích hát không?"

" Tất nhiên là thích rồi, nếu không em đã không bất chấp tất cả trở thành ca sĩ"

"Thế thì..."

"Nhưng nếu chỉ có thể chọn một, giữa anh và sự nghiệp, em nhất định sẽ chọn anh"

Trái tim DongHae đã bị chạm đến, thật sự bị cậu cuốn hút đến không có lối thoát, ánh mắt anh dịu dàng, đưa bàn tay khẽ chạm lên gương mặt cậu:

"Hyukie, yên tâm, anh sẽ không bao giờ để em phải đối diện với sự lựa chọn như thế."

"Em tin anh mà"

Khẽ luồng tay ra sau gáy, kéo gương mặt hai người sát lại, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi cậu, như một lời hứa cho tình yêu của anh...

Anh sẽ bảo vệ cậu. Không để ai làm tổn hại đến thiên thần của anh...

Bên ngoài, ánh nắng chiều ấm áp rọi vào cửa sổ, làm bừng sáng hai con người đang hôn nhau với tình yêu thuần khiết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro