Chương 7: Chiếc nón phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu cặp sinh đôi là chớ có mà lôi thôi với bà. 

Lão Hagrid giới thiệu:

"Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall."

"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà của gia đình Dursley vào cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống nhu ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên. 

Ở một góc khuất, Harmony thấy có một con mèo lông xù đang đứng. Hình như nó được chăm kĩ lắm, nên lông cứ mươn mướt, người nảy nở, kèm một bộ "ta đây" với đôi mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm lũ học sinh như theo dõi. Đối với mèo, chỉ cần không đến gần quá, thì Harmony cũng không sợ lắm. Thế nên cô bé cũng chỉ bình tĩnh trông nó. Đứng ở bên cạnh là Harry, nay còn đang bận trầm trồ trước sự nguy nga tráng lệ của lâu đài.

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Harry có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất lời:

"Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá."

"Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa."

"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."

Ánh mắt bà chần chừ trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville; chót mũi nhọ nhem của Ron cũng có vẻ khiến giáo sư không hài lòng. Harry cố hết sức vuốt cho mái tóc bù xù của mình nằm ẹp xuống. Harmony thì nhìn bà mỉm cười.

"Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong."

Bà giáo sư McGonagall nói.

"Giữ trật tự!"

Bà đi ra khỏi phòng. Harry nuốt nước miếng khan. Nó hỏi Ron:

"Phân loại vô các nhà là sao?"

"Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi."

Tim Harry bắt đầu nhảy loạn xạ. Một cuộc kiểm tra? Trước cả trường? Mà nó thì không biết tí phép thuật nào. Biết làm cái trò quỷ gì đây? Khi đặt chân đến trường, Harry đâu ngờ sẽ phải qua một cuộc kiểm tra như thế này. Nó lo lắng nhìn quanh và thấy ai cũng có vẻ hãi hùng không ai dám nói năng gì, ngoại trừ con nhỏ Hermione cứ lẩm nhẩm cả đống thần chú đã học thuột lòng và đang tính xem hồi nữa nên xài câu nào. Harry cố gắng để khỏi phải nghe. Nó chưa bao giở căng thẳng tột độ như vầy, kể cả cái lần mang sổ liên lạc về cho dì dượng Dursley, mà trong đó có ghi cái tội của nó là làm bộ tóc giả của giáo sư trở nên xanh lè. Giở đây mắt Harry cứ dán chặt xuống sàn nhà. Chỉ vài giây nũa thôi, giáo sư McGonagall sẽ trở lại và số nó tới đây chắc là tàn.

Harmony liếc ngang Harry, nghiêng đầu, rồi nuốt lại lời an ủi. Hơi thụt lại đằng sau cô bé, Draco Malfoy với vẻ tự tin còn rì rầm với những người bạn của nó. Harmony nghe loáng thoáng được đến từ "mũ", nhưng không rõ vế sau là gì. Cô bé không quan tâm lắm. Dù sao, dùng đầu là cũng hiểu được là người ta không thể bắt một lũ lơ ngớ bé tẹo này trình diễn cái gì mà pháp thuật.

Bỗng nhiên có một chuyện khiến Harry nhảy bắn lên không trung cả ba tấc, bọn trẻ con xung quanh cũng kêu thét lên. Harmony bị những âm thanh cao vút này làm cho điếc tai.

"Ối! Cái... cái gì...?"

Harry há hốc mồm ra. Tất cả đám trẻ cũng đều há hốc mồm kinh hãi. Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau. Một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói:

"Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai..."

"Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự... Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?"

Con ma mặt đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời.

Con ma thầy tu mới nhìn quanh mìm cười:

"Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?"

Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:

"Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà."

Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:

"Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu."

Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:

"Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta."

Lúng túng vụng về như thể hai chân đã hóa thành chì, Harry bị Harmony đẩy vô hàng, sau lưng là em gái, và sau em gái là một thằng bé tóc vàng. Ron đứng phía trước Harry, và cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nũa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Harry chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. 

Khi nhìn một cảnh này, dù đẹp thật, nhưng vẫn không ngăn được Harmony lẩm bẩm một tiếng "Điện đâu?"

Cô bé muốn bóng đèn, muốn ánh sáng rõ ràng hơn, chứ không mờ ảo và chập chùng thế này.

Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Harry ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Harmony nghe Hermione - không biết đã đứng cạnh cô bé từ bao giờ - thì thầm:

"Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy."

Harry nghe lỏm được, liền vội nhìn xuống, đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Dì Petunia mà thấy thì chắc là quẳng vô sọt rác ngay.

Chắc họ sẽ phải bắt mình lôi ra được từ trong cái nón một con thỏ, hay trò gì đại loại vậy. Harry hoang mang. Nó thấy mọi người đếu dán mắt vào cái nón đó. Nó cũng chăm chú nhìn. 

Harmony thì hơi à một tiếng. Có lẽ cái "mũ" trong lời Draco là cái nón chóp nhọn trên kia.

Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

Ron thì thào với Harry:

"Vậy là mình sẽ đội thử cái nón ấy. Phải đập Fred một trận mới được, ảnh cứ nói như mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ."

Harry mìm cười yếu ớt. Ừ thì đội nón dễ hơn đọc thần chú làm phép màu, nhưng nó vẫn ước gì đừng có ngần ấy khán giả chứng kiến cảnh nó đội nón. Cái nón dường như đòi hỏi hơi nhiều. Harry cảm thấy mình chẳng có gì dũng cảm, thông minh, hay mưu trí gì vào lúc này. Giá mà cái nón kể thêm trong Hogwarts có một nhà chuyên dành cho những người cảm thấy bồn chồn đến phát buồn nôn thì chắc nơi đó thích hợp với Harry nhất vào lúc này.

Trong lúc đó, Harmony khẽ lẩm bẩm lại theo lời bài hát. Con bé hát đi hát lại đoạn:

 "Nón ta: phân loại Hogwarts... Những điều giấu chẳng nói ra... Ta đọc được từ trong óc"

"Những điều giấu chẳng nói ra, ta đọc được từ trong óc..." Harmony nhắc lại.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!"

Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

"Nhà Hufflepuff."

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff. Harry thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

"Kế tiếp, Susan Bones!"

"Nhà Hufflepuff."

Cái nón lại hô lên lần nữa, và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.

"Terry Boot!"

"Nhà Ravenclaw."

Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry; cậu bé đến nhập vào bàn của họ.

"Mandy Brocklehurst!"

Cũng vô nhà Ravenclaw. Và:

"Lavender Brown!"

Trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay. Harry thấy hai người anh sinh đôi của Ron huýt sáo mừng.

"Millicent Bulstrode!"

Cậu này được phân về nhà Slytherin. Có thể là do Harry tưởng tượng, hoặc giả do nó đã nghe nói về Slytherin nhiều quá, nhưng quả là nó thấy đám nhà Slytherin không dễ thương chút nào.

Bây giờ Harry bắt đầu thấy phát bệnh rồi. Nó nhớ lần chọn cầu thủ cho đôi thề thao trường cũ. Nó luôn luôn là người được chọn cuối cùng. Không phải vì nó chơi dở, mà vì không ai muốn Dudley nghĩ là mình thích Harry.

"Harry..." Harry nghe tiếng Harmony gọi nó, nhưng tai nó cứ lùng bùng và cổ thì cứng đơ không thể ngoảnh sang phía em gái được. Nó lại nghe tiếng cô McGonagall gọi "Justin Finch – Fletchley!" và cái nón hô lớn "Nhà Hufflepuff."

"Harry!" Harmony cao giọng thêm lần nữa.

"Ơ.. H-há?" Harry nói, răng môi và lưỡi díu vào nhau.

"Hãy nghĩ về mong muốn cùng những phẩm chất tốt đẹp của bản thân anh khi đội mũ." Harmony nói nhỏ. 

Harry để lời Harmony trôi qua tai. Nó còn đang bận để ý những đứa đi lên đội mũ. Hình như nó đã phát hiện ra một hai thứ. Khi mấy đứa trẻ đội cái nón vào, không tốn nhiều thời gian, nó sẽ thông báo kết quả ngay; nhưng có một số trường hợp hình như cái nó do dự một lúc rồi mới báo kết quả. Điều này là sao nhỉ? Nó muốn suy nghĩ thêm mà không tài nào nghĩ nổi. Nó tưởng có một chất keo đang dính từng thớ não của nó vào với nhau.

"Seamus Finnigan!"

Là thằng bé tóc vàng đứng sắp hàng cạnh Hermione. Nó phải ngồi chờ trên ghế gần cả phút trước khi cái nón tuyên bố nó được về nhà Gryffindor.

"Hermione Granger!"

Cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu. Cái nón hô lên:

"Nhà Gryffindor."

Ron nghe tới đó nghiến răng trèo trẹo.

Một ý tưởng khủng khiếp bỗng bật lên trong đầu Harry: Nếu rốt cuộc mình không được chọn vô nhà nào hết thì sao? Sẽ ra sao nếu mình phải ngồi đợi lâu vô tận trên cái ghế đó, với cái nón sụp tới mắt, rồi giáo sư McGonagall đến dở nón ra mà nói rằng có sự nhầm lẫn và mời cậu ra tàu lửa mà về đi thôi? Và Harmony thì sao? Liệu con bé cũng giống nó, hay con bé được ở lại? Đáy lòng Harry cuộn nhào và nó không biết ý tưởng con bé được nhập học hay ra về cùng nó thì sẽ hay hơn. Nó vừa thấy tiêng tiếc, lại ghen tị, rồi chán nản.

Khi Neville Longbottom – thằng bé cứ mất cóc hoài đó – được gọi tên, nó đi lập cập, đến nỗi có một đoạng ngắn tới cái ghế mà cũng vấp ngã mấy lần. Cái nón phải mất khá lâu mới quyết định được số phận Neville.

"Nhà Gryffindor!"

Neville nhảy cẫng lên, quên cả giở nón ra. Nó phải chạy trở lại trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người để đưa nón cho giáo sư McGonagall, mà nó lắp bắp gọi nhầm là MacDougal... Morag.

Tới lượt thằng nhợt nhạt Malfoy. Nó bước đi khệnh khạng tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu nó đã tuyên bố liền:

"Nhà Slytherin!"

Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, trông nó cực kỳ thoả mãn.

Chẳng còn lại mấy người nữa.

"Moon!...,"

"Nott!...,"

"Parkinson!..."

Rồi đến hai cô bé sinh đôi:

"Patil và Patil!...,"

Rồi đến:

"Perks!...,"

"Sally – Anne!...,"

Và rồi cuối cùng cũng đến:

"Harry Potter!"

Harry quýnh lên, chân trái đá vào chân phải, nhưng Harmony đã đỡ và che cho nó kịp thời để không ai nhìn thấy. Trước khi thả tay Harry ra, Harmony lại nhắc nhở cái câu ban nãy lần nữa. May thay, lần này Harry đã nghe lọt tai. 

"Và đừng quên là hãy thành thật!" Harmony nhấn mạnh. "Cái nón sẽ biết."

Sau khi gật đầu với Harmony, Harry bước tới, rồi nó nghe tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía.

"Có phải cô giáo mới gọi Potter không?"

"Có phải cô giáo mới gọi Harry Potter không?"

"Vậy có phải con bé mới nãy còn túm áo Harry Potter kia là..."

Điều cuối cùng mà Harry nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống che mất đôi mắt cảu nó, là cả sảnh đường đầy nhóc người đều đang hướng mắt nhìn về nó. Harry chờ đợi.

Nó nghe một giọng nói bên tai:

"Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa... Trí tuệ cũng không kém... Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Một tấm lòng lớn, nhưng cũng lắt léo đây. Ta nhìn thấy... Em gái ngươi... Úi, con bé này... Khà khà, vậy đã thế, ta muốn biết... Để xem... Không phải Slytherin, đúng chứ?"

Harry nắm chặt ghế mà nghĩ:

"Thành thật... Đừng vô Slytherin. Tôi ngoan, nghe lời... Đừng vô Slytherin! Bảo vệ em gái... Đừng vô Slytherin!!"

"Không chịu Slytherin hả?"

Giọng nói bên tai lại vang lên nho nhỏ.

"Mi có chắc không đó? Vô đó mi có thể trở thành vĩ đại, mi biết đấy, trong đầu mi có tất cả rồi và Slytherin sẽ giúp mi trở thành vĩ đại, chắc chắn như vậy... Không hả? Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về... Gryffindor."

Harry nghe cái nón xướng lên từ cuối cùng đó thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Nó giở nón ra và bước về phía bàn của Gryffindor, chân còn run. Nó đang lâng lâng cảm thấy nhẹ nhỏm khi không bị chọn vào Slytherin, đến nỗi không nhận thấy tiếng reo hò cổ vũ cho nó lớn hết thảy từ nãy đến giờ. Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:

"Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!"

Harry ngồi cuống, đối diện con ma mặc áo cổ xếp nếp mà nó đã thấy trước đó. Con ma vỗ lên cánh tay nó, khiến nó rùng cả mình, cảm thấy như ai nắm lấy nó nhúng vô xô nước đá lạnh cóng.

Từ chỗ ngồi này, bây giờ Harry có thể nhìn thấy rõ cái bàn cao. Nó thấy lão Hagrid ở cuối bàn, đang nhìn nó và giơ một ngón tay cái lên ra dấu khen ngợi. Nó nhe răng cười lại với Hagrid. Và kia, ở khúc bàn giữa, trên một cái ghế to bằng vàng, là cụ Albus Dumbledore. Harry có thể nhận ra cụ ngay nhờ nhìn thấy chân dung cụ trên tấm thẻ trong gói sôcôla ếch. Mái tóc bạc của cụ Dumbledore là thứ duy nhất trong sảnh đường này tỏa sáng ngang ngửa mấy con ma. Harry cũng nhận ra giáo sư Quirrell, người đã trò chuyện với nó ở quán rượu Leaky Cauldron. Trông ông khá kỳ dị với cái khăn vành lớn màu tím đội trên đầu.

Và bây giờ thì chỉ còn bốn đứa học trò chưa phân loại. Harry nhìn lên, nó thấy mái tóc em gái nó.

Nó quên béng mất em gái nó!

"Dean Thomas!"

Là một thằng bé da đen cao hơn cả Ron, được vô Gryffindor đến ngồi bên cạnh Harry - bấy giờ vẫn ngưởng cổ, và hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Harmony.

"Lisa Tupin!"

Cô bé này về nhà Ravenclaw.

"Harmony Potter!"

Đại sảnh đường lại bùng lên những tiếng xì xào lần nữa.

"Đó là Harmony Potter!"

"Vậy là sự thực, cả hai cặp song sinh đều đến Hogwarts!"

Harmony tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể bước lên bục. Nó mỉm cười khi đi ngang qua giáo sư McGonagall, lại gật đầu với vài ba giáo sư đang ngồi ở cái bàn dài. Nó thấy cụ Dumbledore giống ảnh động trong gói Socola Ếch Nhái đang nhìn nó hiền từ. Đôi mắt khuất sau cặp kính nửa vầng trăng hấp háy như vừa nháy mắt một cách tinh nghịch với nó.

Cái nón được đội lên đầu, vành nón lụp xụp sụp xuống, và trước mắt Harmony gần như tối đen.

Đại sảnh đường im lặng đến gần như nín thở, kể cả Harmony. Đã ba phút trôi qua, nhưng cái nón vẫn không hề lên tiếng, dù là một âm thanh nhỏ nhất cũng không. Cái mũ bất động như thể nó đã ngủ quên mất.

Từng giây phút một trôi qua, Harmony lại thêm căng thẳng. Sự chờ đợi luôn khiến con người ta phải lo lắng như thế. Mà cứ khi lo lắng, là lại nghĩ linh tinh. Harmony nhớ lại, về bản thân nó, về bản chất rằng nó không thuộc về thế giới này. Nó là một linh hồn từ thế giới khác, thời đại khác, quốc gia khác,... Nó không thuộc về đây, một thế giới màu nhiệm thế này. Thế giới của pháp thuật, bùa chú, và những sinh vật huyền bí. Nó càng nghĩ, lại càng tin rằng là cái nón biết chuyện này. Hoặc ít nhất là nhận ra phần nào. Có khi, cái nón giữ mồm giữ miệng nãy giờ là để nghĩ xem liệu có nên bóc tẩy nó hay không. Có khi, dăm ba phút nữa, cái nón sẽ hô lớn rằng nó là một kẻ ngoại lai. Không có Harmony Potter, Harmony Potter là giả... Kiểu vậy?

Mồ hôi bắt đầu rịt ra trên trán và trong lòng bàn tay.

Cuối cùng, đến khi Harmony muốn kêu trái tim hãy ngừng đập dùm đến nơi, thì cái nón đã có động tĩnh. Rất khẽ, nó nói:

"Harmony Potter..."

Harmony không nhận ra là nó vừa thở phào nhẹ nhõm một cái. Sự im lặng làm nó phát điên. Nó bèn mấp máy môi, cổ họng khô khốc đáp một tiếng:

"Vâng?"

"Tên cô bé là gì?" Cái mũ hỏi.

Trái tim Harmony trầm xuống. Quả nhiên...

"Harmony Potter, thưa ngài mũ." Harmony trả lời, không do dự.

"Chắc chắn?" Cái mũ hỏi lại.

"Vâng!" Harmony đáp quả quyết. Hít một hơi thật sâu, nhắc thêm lần nữa: "Harmony, là Harmony Potter thưa ngài." 

Kiếp này, là Harmony Potter.

Một thoáng im lặng tràn ra. Harmony nắm chặt tay, mũi nín thở. Số phận của nó thuộc về cái nón.

"Ha ha... Ha ha ha... HA HA HA!!!" 

Đầu tiên là những tiếng khúc khích, sau đó tăng dần lên, âm vang, dội, không che dấu, và khoái chí. Tiếng cười nắc nẻ, như thể đã lâu lắm rồi không được cười, như thể đã rất lâu rồi mới gặp một chuyện đáng cười như thế này. Tiếng cười của nón phân loại làm hết thảy những người đang có mặt trong đại sảnh đường phải giật mình một phen. Sau một vài giây phút sững sờ, họ lại hoang mang. Có chuyện gì vui vẻ đến thế? Cái nón và Harmony Potter huyền thoại trên kia đã nói chuyện gì với nhau?

"Tốt lắm, ta cũng đoán vậy." Nón phân loại líu la líu lô. "Harmony Potter, Harmony Potter..."

"Harmony Potter!"

"Vâng?"

"Harmony Potter, ngươi có tấm lòng của một Hufflepuff, đầu óc của một Ravenclaw, mưu mẹo của một Slytherin, và quả cảm của một Gryffindor. Ngươi có hết, cô bé ạ, hệt như anh trai ngươi, nhưng cũng có khác biệt."

Cái nón vừa ngân nga vừa nói:

"Ngươi kém một chút Gryffindor, và nhiều hơn một chút Slytherin so với Harry Potter."

"Không phải Slytherin." Harmony lẩm bẩm.

"Khà khà... Anh trai ngươi cũng mong muốn y chang. Nhưng ngươi có chắc không? Những thứ trong đầu ngươi, trong trái tim ngươi... Slytherin có thể giúp ngươi phát triển nó. Ngươi có thể trở nên xuất sắc nhứt!"

"Không, không phải Slythenrin." Harmony nói. "Và cũng không phải Gryffindor, thưa ngài."

Cái nón ồ một tiếng, và Harmony tiếp tục:

"Vấn đề cũng không liên quan đến giỏi hay không, thưa ngài, mà là sự nổi bật và rắc rối."

"Nổi bật và rắc rối?" Cái nón lặp lại, vài giây nghĩ ngợi, sau thì à lên. "Phải rồi, phải, phải, đó là lý do ngươi lẫn lộn các phẩm chất như vậy..."

"Vâng... Ngài biết đó, anh trai tôi là một nam châm hút rắc rối. Chưa kể, nội cái tên của hai đứa chúng tôi đã mang đến chú ý."

"Ngươi lảng tránh việc phải xuất hiện quá nhiều trước đám đông, hay là trung tâm của mọi tin đồn." Cái nón nói khẽ. "Đó là lý do ngươi đang muốn cầu xin ta vào Hufflepuff đúng không?"

Harmony hít một hơi, cái nón đã đoán đúng, và cả cô cũng đoán đúng. Cái nón quả thực đọc được mọi thứ trong đầu người ta.

"Chà, không như ngươi nghĩ, cô bé ạ. Thứ ta đọc không chỉ là tâm trí, mà còn là trái tim. Cô bé, trái tim cô không như những gì mà cô đang tưởng nó là như thế đâu."

"Quan trọng là... Ừ, đúng vậy... Nhà... Ừ, phải, phải..."

Harmony bị câu nói của cái nón làm cho lú lẫn.

"Harmony Potter, ta quý cô bé, ta chấp nhận nguyện vọng của cô. Lời cuối ta muốn dành cho cô bé là đừng quên lắng nghe trái tim mình. Những điều trái tim thực sự mong muốn đều đáng để làm theo. Không còn gì kiềm cựa cô bé nữa rồi."

Chưa kịp nghe hiểu, Harmony đã thấy cái nón hô lớn:

"HUFFLEPUFF!"

Những tiếng hô hào lập tức vang lên từ dãy ghế nhà Hufflepuff. "Chúng ta có thành viên nhà Potter rồi! Chúng ta có Harmony Potter rồi!" Xen lẫn với đó là những tiếng rên rỉ tiếc nuối của nhà Gryffindor,"Giá mà chúng ta có cô bé..." Và cả tiếng "Không!" lạc trong ồn ã của Harry Potter. Mọi người không hiểu được Harmony quan trọng với Harry đến mức nào. Từ xưa tới nay, hai anh em chưa bao giờ bị tách ra. Chúng luôn sống nương tựa với nhau như một khối liền thế, giống như tay phải và tay trái, giống như mắt cá và bàn chân... Harry không tưởng tượng được cảnh nó và Harmony bị chia lìa.

Harmony đứng dậy từ cái ghế mới nhận ra hai chân đang run. Nó phải hít thở sâu mấy lần để bước xuống, thế mà cứ lâng lâng tưởng như là đang bay. Mắt nó như đang nổ đom đóm đùng đùng, không thể nhìn ra được người nào vừa bắt tay nó, lắc lắc điên cuồng, và người nào vừa vỗ vai, và người nào đã dắt nó đi về chỗ ngồi. Đến khi tỉnh ra, nó đã ngồi giữa một anh trai cao lớn, cùng một đứa bé gái có vẻ là cùng lứa tuổi. Con bé kia có khuôn mặt trái tim, hơi gầy, má hóp lại làm gò má bị đẩy lên, mũi dài, tóc màu đồng, tên là... hình như là... Andrea.

Và cuối cùng, khi tiếng vỗ tay và huýt sáo lần nữa rộ lên, Harmony mới hay là Ron đã xong lượt, và nó được gọi về nhà Gryffindor như nó đã cầu nguyện. Huynh trưởng Percy – anh trai Ron, gào lên đắc thắng với thằng nhóc. Trong khi đó, giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.

"Bọn Gryffindor này tăng động thiệt sự!" 

Có giọng nửa chê bai nửa vui đùa vang lên từ trên đầu Harmony. Con bé nhìn lên, và thấy một anh trai tóc tối màu, bồng bềnh, có vẻ rất lãng tử. Anh ta có đôi mắt hẹp dài, hoặc cũng có thể vì đang nheo lại nhìn về bàn nhà Gryffindor nên mới trông như thế, nói chung, là một kiểu mắt hoa đào. 

Cái nhìn của Harmony đã thu hút anh chàng nọ.

"Có việc gì sao, Harmony Potter?" Anh ta cười, giọng vút lên.

"Anh tên gì?" Harmony hỏi. 

Một câu vu vơ, dù sao thì cô bé cũng không thể nhún vai rồi bảo một câu đại loại kiểu "Chà, tôi chỉ muốn coi cái bản mặt anh thôi." 

Anh chàng nọ nhướn mày, rồi thay bằng trả lời một cái tên đàng hoàng, anh ta hất cùn:

"Đoán xem!?"

Harmony cạn lời. Hai người cũng không nhìn nhau và nói gì sau đó.

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts." 

Tiếng nói đầy uy lực vang vọng khắp đại sảnh đường, làm trầm xuống bao cuộc trò chuyện huyên thuyên của đám học sinh. Harmony tập trung trở lại. Nó thấy cụ Dumbledore đã đứng lên, tươi cười, hai cánh tay dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây.

Khi sự yên tĩnh được thiết lập và những con mắt nhìn một mạch lên, cụ Dumbledore mới nói tiếp:

"Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Harmony thấy cụ có vẻ hay ho. Còn Harry ở góc bên kia, không biết có nên cười hay không, ngờ ngợ hỏi Percy:

"Cụ... cụ... cụ ấy... có... mát không vậy?"

"Mát hả?"

Peeves vui vẻ nói:

"Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo."

"Ăn khoai tây không Harry?"

"Bít tết và khoai tây chiên nhé, cô gái?"

Harmony chớp mắt, hình như nó vừa nghe có ai gọi "Harry" bên tai, nhưng có thể là do nó nghễnh ngãng, hoặc đúng là có thật, vì nó vẫn còn thấy người ta nhìn ngó và chỉ trỏ nó nhiều. Những danh xưng như "đứa trẻ nhà Potter", "em gái Harry Potter",... 
"Harmony?" Tiếng gọi kia lặp lại, Harmony mới biết thì ra là từ anh chàng đẹp trai hất cùn vừa nãy. "Ăn nhé?"

Những cái dĩa trống trước mặt Harmony giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Nó chưa từng thấy nhiều đồ ăn nó ưa thích ại chất đầy trên bàn ghế đến thế: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và... chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the. Hơi chếch trước mắt Harmony, trên tay của anh chàng đẹp trai hất cùn, một đĩa bò bít tết ngon lành, thơm nức, rải đều xung quanh là khoai tây chiên vàng rụm.

"Ồ vâng..." Harmony vừa nói vừa đỡ cái đĩa xuống, "cảm ơn."

"Không có chi!" 

Anh chàng nọ xuề xoà một tiếng. Kế đó, đứng lên và bỏ đi chỗ khác. Anh ta rời bước đến phía cuối dãy bàn. Harmony không rõ anh ta đột ngột đổi chỗ để làm gì, nhưng cũng kệ. Giờ đây, cô bé chỉ muốn tập trung vào ăn uống mà thôi. Miếng bít tết rõ ràng là ngon vượt ngoài mức tiêu chuẩn thông thường. 

"Puff!" Có tiếng gọi, "Hey..."

Harmony ngẩng lên, trước mắt cô là Hannah Abbott.

"Xin chào!" Hannah vẫy tay với cô, đôi mắt giống như Ginny ở toa tàu sáng nay, một kiểu nhìn-thấy-thần-tượng điển hình.

Harmony cũng gật đầu lịch sự:

"Xin chào!"

"Mình đã nghĩ bồ sẽ vào Gryffindor cơ..." Hannah nói, "Nhưng không ngờ lại là Hufflepuff! Tuyệt vời! Mọi người cứ chê nhà Hufflepuff, nhưng đã có thành viên nhà Potter ở đây, sẽ không ai dám tuỳ ý hạ thấp danh tiếng nhà ta nữa!"

Hannah có vẻ là kiểu con gái hướng ngoại, với giọng nói dễ thương và tíu tít không ngừng. Nói một cách khác, thì cũng là kiểu dễ làm người khác mến. Harmony nhờ thế mà cũng mang một tâm trạng thoải mái tiếp chuyện:

"Chúng ta đã học đâu, sao bồ biết được tôi sẽ giỏi chứ? Nhỡ tôi lại làm nhà Hufflepuff thất vọng thì sao?"

 "Sao mà thế được!" Hannah phản đối. Cùng lúc, cô bé nhướn người lên, rót một món thức uống màu cam ra cốc và đẩy đến phía Harmony. "Uống đi." Cô bé nói, ngồi xuống, và lại liến thoắng:

"Chuyện của anh em bồ không ai không biết Harmony ạ. À, mình gọi bồ là Hani nhé, cho thuận miệng ý mà... Được hả! Ồ, cảm ơn... Mình muốn nói là, chà, anh em bồ đã đánh bại được kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy từ thuở trong nôi cơ mà. Bồ không thể nào kém cỏi được đâu! Bồ chắc chắn sẽ làm rạng danh Hufflepuff chúng ta!"

Hannah vừa nói vừa quơ nắm đấm. Hai má vốn hồng hào sẵn lại càng lựng lên. Dường như một ý chí nào đó vừa được thắp lên trong lòng cô bé.

"Thế nên Hani à, bồ không phải lo gì hớt! Cái máu... ờ... gọi là gì nhỉ... máu danh hùng... chắc thế... Đừng cười mình! Tóm lại là nó ăn sâu vào máu bồ rồi. Bồ không thể nào là một đứa ngu ngốc hay bết bát được đâu. Bồ sẽ giỏi lắm đó!"

"Còn tôi nghĩ bồ nên đi học môn Tiên tri đi, nếu có nhé!" Harmony cười nắc nẻ.

"Ái chà, Tiên tri, ai lại có hứng học môn đó vậy?" Cái giọng vun vút quen thuộc trở về. 

"Ôi môn Tiên tri á? Cô Sybil à... Ôi..." Một giọng khác xa lạ hơn, giọng nam, cuốn hút.

Cả hai giọng này phát ra từ sau lưng Harmony. Cô bé chưa quay ra sau, nhưng nhìn biểu cảm của Hannah là hiểu được phần nào. Hình như là hai mỹ nam. Tròng đen đang giãn mở lớn, lấp lánh, và má chuyển sang màu ráng chiều. 

"Dịch ra nào, Harmony." 

Giọng người anh hất cùn vâng lên, và cũng không quan tâm liệu Harmony có để ý đến không, đã huých vai cô bé, đẩy ra, thừa cho cho hai thân hình to lớn chen chúc vào.

"Xin phép, ối, xin lỗi em." Lại cái giọng lịch thiệp và uyển chuyển ấy.

Harmony không khỏi nhìn xem người mang chất giọng hay tuyệt kia là người thế nào. Vừa nhìn lên, đôi mắt Harmony tưởng như được gột rửa, để rồi bị chớp loá bởi một vẻ đẹp như tượng tạc từ bàn tay nghệ sĩ. 

Gương mặt góc cạnh đầy nam tính, mắt tròn, màu xám như phủ lớp sương mờ, hai mí rõ ràng, mũi cao thẳng tắp, môi đầy đặn hồng hào, và tóc đen tốt khoẻ. 

"Làm phiền em rồi." Người anh xinh đẹp bẽn lẽn nói. "Anh bị Diego kéo lên trên này, tưởng là chỗ trống, ai dè lại chen chúc..."

Rốt cuộc thì Harmony cũng biết tên người anh hất cùn nọ, Diego, một cái tên cũng khá khớp với bản mặt đáng ăn đòn. 

"Ôi, ngồi một tí thì có sao!" Diego cắt lời người anh xinh đẹp.

"Harmony sẽ là người nhỏ mọn đến chỗ ngồi cũng cho sao? Phải không? Không phải đúng không?" Diego vừa nói vừa chớp mắt nhìn Harmony, lại nhe miệng cười.

"Chắc chắn là không rồi!"

Diego tự nói tự trả lời, không để ý Harmony đang kéo giật khéo môi với một bộ tự biên tự diễn của anh chàng.

"Harmony là cô gái tốt nhất, là người luôn giúp đỡ người khác, là người mang trái tim của Hufflepuff, luôn nhân hậu, đầy thiện chí..."

Harmony tự làm điếc lỗ tai chính mình. Cô bé trợn mắt nhìn trở về bàn ăn và bỏ qua 1001 lời lẽ khen ngợi "mát lòng mát dạ" của Diego. Bên cạnh, người anh xinh đẹp cố gắng bịt mồm Diego nhưng không thể. 

"Diego, đừng nói nữa, không thấy con bé phiền lòng rồi à?"

"Cedric-chan, đừng lo lắng, tiểu thiên sứ của chúng ta không nhỏ mọn thế đâu!"

Harmony nghiến miếng thịt bò giữa hai hàm răng.

"Nhỉ, Ha-ni nhỉ?"

Harmony di cái dao trong tay mạnh hơn một chút để cắt miếng thịt bò thành một mẩu vuông vức vừa miệng.

"Hani của chúng ta thật tuyệt vời! Ha-ni là nhứt! Hani xứng đáng làm biểu tượng cho Hufflepuff!"

Harmony dùng một tốc độ đến chính cô bé cũng phải bất ngờ, nhấc chân, tung người, xoay một vòng từ ghế ngồi của mình sang chính giữa Diego và Cedric. Trên tay là một chiếc dĩa bạc sáng bóng cắm sẵn một miếng bít tết, Harmony không ngần ngại nhét trọn miếng thịt vào miệng Diego. Xong, cô bé nhún người duyên dáng, cười thật ngây thơ, và trở về vị trí của mình. Bấy giờ, Cedric vẫn còn shock, còn Diego thì lộ vẻ khoái trá khôn cùng. 

Nhà Hufflepuff thì ra cũng có một người mang tinh thần và tâm hồn của Fred và Geogre Weasley ha? Harmony thầm nghĩ.

Ở góc bàn ăn nhà Gryffindor, cặp sinh đôi tóc đỏ nào đó không hẹn mà hắt xì một cái thật to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro