Chương 9.2: Bậc Thầy Độc Dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu hôm đó là một ngày trọng đại đối với Harry và Ron: hai đứa lần đầu tiên mò tới được đại sảnh đường để ăn sáng mà không bị lạc. Lúc đổ đường vào tô cháo, Harry hỏi Ron:

"Bữa nay tụi mình học môn gì?"

"Hai tiết độc dược học chung với tụi Slytherin. Thầy Snape là chủ nhiệm nhà Slytherin. Nghe nói ổng thiên vị tụi nó lắm. Để coi bữa nay có đúng như vậy không?"

"Phải chi giáo sư McGonagall cũng thiên vị tụi mình hả?"

Giáo sư McGonagall là chủ nhiệm nhà Gryffindor, nhưng không vì vậy mà bà tha cho chúng một đống bài tập cao như núi giống như ngày hôm qua.

"Hôm nay cũng là ngày Harmony học lớp Độc Dược." Harry vừa đưa thìa cháo vào miệng vừa thầm nói.

Nghe Ron bảo thầy Snape thiên vị nhà Slytherin lắm làm Harry đâm ra lo lắng biết đâu đấy ổng cũng sẽ bắt nạt nhà Hufflepuff thì sao. Mặc dù nghe đồn rằng từ thời của các nhà sáng lập thì Hufflepuff rất thân với Slytherin.

Harmony thì lại thuộc nhà Hufflepuff...

Harry cảm thấy vị cháo khó nuốt hơn hẳn.

Nó đảo mắt quanh nhà ăn, thầm mong có thể tìm thấy được bóng dáng Harmony, nhưng đám học sinh cứ đứng lên, ngồi xuống rồi đi lại khắp nơi làm nó khó có thể xác định được ai với ai.

Nếu không phải Harmony kiên quyết nói rằng nó không cần lúc nào cũng kèm cặp em gái, thì giờ này, Harmony đã ngồi cạnh Harry rồi.

Hoặc ngược lại?

Vừa lúc đó thư đến. Harry giờ đã quen với chuyện hai anh em nó không bao giờ nhận được thư.

Nhưng nhớ lại buổi sáng đầu tiên, hai đứa thật sự bị sốc, khi chứng kiến hàng trăm con cú túa vào đại sảnh đường giữa buổi điểm tâm, bay xà quần trên những cái bàn mà tìm chủ nhân, rồi thả xuống những phong thư và bưu kiện.

Cho đến giờ, con Hedwig hay Lulla đều chưa mang về cho Harry và Harmony một bức thư nào. Thỉnh thoảng Hedwig cũng bay vào tới đậu trên vai Harry, nhưng là để mổ nhẹ một cái vào tai chủ nhân, xin một miếng bánh mì nướng trước khi bay về ngủ trong chuồn cú chung với những con cú khác trong trường. Trong khi đó, Lulla thì lặn mất tăm, và Harmony cũng không để ý đến sự xuất hiện dù có hay không của con cú.

Tuy nhiên sáng nay, con Hedwig sà xuống giữa hũ đường và hũ mứt để thả một lá thư vào dĩa của Harry. 

Harry giật mình, rồi bật dậy, đứng hẳn lên ghế để tìm xem liệu Lulla có phải cũng đến với bức thư nào đó. Tuy nhiên, nó không hề thấy con cú nào trông có vẻ là Lulla.

Thế là, Harry nuối tiếc ngồi xuống rồi mở thư ra đọc. Bức thư viết bằng những dòng chữ ngoằn ngoèo sau:

Harry thân mến!

Ta biết trưa thứ sáu con được nghỉ, vậy con có muốn đến uống một tách trà với ta vào lúc ba giờ không? À, và cả Harmony nữa nếu cả hai đứa đều rảnh. Ta muốn nghe hai con kể về tuần lễ đầu tiên con đi học. Hãy bảo Hedwig hồi âm cho ta.

Hagrid.

Có thể là Hagrid chỉ muốn liên lạc với anh trai là cậu cho đơn giản? Harry vừa nghĩ vừa mượn chiếc lông chim của Ron, viết mấy chữ lên mặt sau lá thư:

Vâng, cháu rất vui lòng. Cháu cũng sẽ hỏi cả Harmony nữa. Hẹn gặp lại bác sau.

Con Hedwig lập tức mang thư bay đi.

Cũng may là Harry còn có buổi hẹn uống trà với bác Hagrid để mà trông ngóng, chứ không thì chết chán luôn với buổi học về độc dược. Bài học độc dược hôm đó đúng là kỷ niệm tồi tện nhất trong đời Harry từ trước tới nay.

Lúc ở bàn tiệc khai giảng, Harry chỉ mới có cảm tưởng rằng giáo sư Snape không ưa nó. Nhưng đến cuối buổi học thứ nhất thì nó biết chắc là nó hoàn toàn sai lầm.

Không phải giáo sư Snape không ưa nó, mà ông ghét nó.

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."

Giọng ông dịu dàng. Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy. Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:

"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

"Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry va Ron lén nhìn nhau nhướn mày. Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò.

Thình lình thầy Snape nạt:

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Rễ bột của cái gì vào dung dịch của cái gì? Harry đưa mắt hỏi Ron, nhưng Ron cũng thộn ra y như nó. Hermione giơ cao tay lên. Harry đành đáp:

"Thưa thầy con không biết."

Môi của thầy Snape cong lên khinh bỉ:

"Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!"

Ông không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của Hermione.

"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Hermione duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu đều nhổm dậy đễ giơ cao hơn. Thế mà Harry không có một chút xúi khái niệm nào về cái gọi là be – zoar. Nó thử nhìn sang bọn Malfoy, Crabbe và Goyle. Chúng nín cười đến run cả người.

"Thưa thầy con không biết."

"Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"

Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape. Nó đã đọc tất cả các sách giáo khoa hồi còn ở nhà Dudley, nhưng chẳng lẽ thầy Snape đòi hỏi nó phải nhớ tất cả chi tiết trong cuốn một ngàn thảo dược và nấm mốc trong phép thuật?

Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione.

"Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của nó xém đụng trần hầm. Harry lặng lẽ nói:

"Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"

Vài tiếng cười nổi lên. Harry bắt gặp ánh mắt của Seamus. Thằng bé nháy mắt. Thầy Snape có vẻ bực mình. Thầy nạt Hermione:

"Ngồi xuống!"

Quay sang Potter, thầy nói tiếp:

"Potter, đây là chút kiến thức dành cho mi: lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử? Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?"

Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trổi lên. Giọng thầy Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó:

"Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter."

Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt.

Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai lá khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân.

Thầy Snape quát:

"Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?"

Ông vung cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt Seamus:

"Đem nó xuống trạm xá."

Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron va Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.

"Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor."

Điều này thì quá bất công nên Harry há miệng toan cãi lại, nhưng Ron đã đá giò nó, thì thào:

"Đừng cãi. Mình nghe nói thầy Snape có thể trở thành vô cùng độc ác nếu bồ cãi lại ổng."

Một giờ sau, buổi học kết thúc. Vừa trèo lên các bậc cầu thang ra khỏi hầm, Harry vừa cảm thấy đầu óc hoang mang và cõi lòng nặng chịch. Chỉ trong tuần lễ đầu tiên mà nó đã làm mất hai điểm cho Gryffindor rồi. Tạo sao thầy Snape ghét nó dữ vậy?"

Ron an ủi:

"Đừng buồn! Thầy Snape cũng vẫn thường trừ điểm của anh George và anh Fred. Chiều nay..."

Ron chưa nói hết câu thì một giọng cười khinh khỉnh phát ra từ sau lưng hai đứa. Harry không cần quay đầu lại cũng biết đó là Marfoy. Và chỉ cần nghe tiếng Malfoy thôi là đủ để khiến Harry bực mình, cứ như thể ai vừa quẳng đầu nó vào trong cái vại pha chế độc dược.

Malfoy nhanh chóng vượt lên trước Harry và Ron, mặt nó hếch lên:

"Sao vậy? Cảm thấy tủi nhục vì trình độ không ra gì của bản thân hả?"

Harry hít một hơi thật sâu, miệng ngậm chặt lại không nói gì. Đúng là nó có xấu hổ vì không trả lời được bất kỳ một câu hỏi nào, nhưng chẳng phải thầy Snape cũng rất quá đáng khi chỉ nhắm vào một mình nó và toàn hỏi những câu hóc búa ngay buổi học đầu tiên hay sao?

Chưa kể đến việc thành phẩm của lớp Độc Dược ngày hôm nay của Harry cũng không đến mức quá tệ, nhưng thầy Snape vẫn khinh khỉnh khi nhìn qua nó và chỉ chăm chăm khen Malfoy.

Thật sự không giống tác phong của một người thầy giáo.

Harry bực bội nghĩ. Trong khi đó, Ron đã ưỡn ngực lên bênh vực cậu bạn Harry của mình:

"Cái đứa dựa hơi gia đình để được đặc cách thì cũng đáng tự hào ghê gớm ha? Sao? Có phải nếu không được chiều theo ý muốn thì mày sẽ về mách ba má mày không? Vậy hóa ra Draco Malfoy cũng chỉ là một thằng hèn như vậy thôi ha!"

Lông mày Malfoy nhướn lên cao một cách rõ rệt. Hiển nhiên là thằng này thấy bị xúc phạm ghê gớm lắm.

Harry cũng phải ngạc nhiên trước câu nói này của Ron. Nó không cho rằng mồm miệng Ron lại nhanh nhảu và châm chọc như thế này.

Malfoy tiến lên một bước đến gần như áp sát người cả hai đứa Ron và Harry. Ron có hơi lùi lại một chút, và Harry thì thay phiên cậu bạn của mình mà tiến dịch lên, sẵn sàng đương đầu với Malfoy.

"N-Nói trúng tim đen nên thẹn sao?" 

Harry suýt cắn phải lưỡi sau khi nói câu này.

Malfoy không đáp lời Harry hay Ron, nó chỉ nghiến răng ken két, gương mặt nhợt nhạt có xu hướng đỏ au lên.

Nhìn biểu cảm của Malfoy mà Harry thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Nhìn xem có ai vừa thay nó quăng mình vào vạc pha chế độc dược.

Tuy nhiên, Malfoy lại bình ổn được tâm trạng khá nhanh, hoặc ít nhất là kiềm chế được phần nào cơn tức giận bên trong, vì đượm mắt nó trông vẫn tràn đầy ánh lửa.

"Không, sao tao lại phải thẹn chứ trong khi năng lực tao đủ tốt để hoàn thiện bài học của mình. Còn mày, Harry... thực sự là báng bổ cho cái họ Potter." 

Malfoy cố tình nhấn thật mạnh vào câu cuối cùng, rồi lại nói:

"May thay em gái mày thì không như thế. A... Nhìn mày hôm nay xong, tao còn phải tự hỏi rốt cuộc có đúng là mày mới là đứa trẻ trong lời tiên tri không đấy. Thật đáng thất vọng, Harry Potter!"

Nói xong, Malfoy phẩy cái áo choàng của nó mà bỏ đi. Bước chân của nó dẫm thình thình xuống sàn nhà, và nó gạt phăng tất cả những đứa năm nhứt đang đi trước mặt nó để hiên ngang đi một đường mà không phải né bất cứ ai.

Cuộc đụng độ nhỏ giữa hai đứa Harry, Ron và Malfoy có thu hút sự chú ý của một vài đứa khác. Sau khi Malfoy đi, chúng mới tản ra. Trước khi rời bước, chúng còn thậm thụt nhìn Harry vài cái, rồi cúi đầu rủ rỉ gì đó với nhau.

"Đó là anh trai của Harmony Potter ấy hả?"

"Anh em sinh đôi mà không giống nhau lắm nhỉ?"

"Nhưng đúng là trình độ có chênh lệch thật..."

"Nghe nói Harmony Potter..."

Những tiếng nói chuyện râm ran như thể sợ Harry không nghe thấy. Harry còn tưởng rằng chúng đang nói mỗi lúc một to hơn. Mọi âm thanh khác đều biến mất, chỉ còn lại những cuộc trò chuyện qua lại so sánh nó và em gái nó.

"Harry, bồ vẫn ổn chứ?" Ron dè dặt gọi Harry, cùng với vẻ lo lắng trên mặt.

Ron đương nhiên là cũng nghe được đám học sinh đang bàn tán cái gì. Việc so sánh anh em trong nhà luôn là một vấn đề nhạy cảm. Đứa này giỏi hơn đứa kia, đứa này cần cố gắng hơn, đứa này cần noi theo đứa kia để học tập, v.v. Ron đã quá hiểu điều này và cậu đã phát chán bởi nó. Nhưng ai bảo cậu được sinh ra trong gia đình đông con đâu chứ? Các người anh thì quá tài giỏi, trong khi cậu thì cứ... bị làm sao đó. Thế nhưng, trường hợp của Harry lại khác. Harry chưa từng bị so sánh như thế trước đây. Chưa kể, đây còn là những lời so sánh đàm tiếu từ người ngoài.

"Harry à?" 

Ron lại gọi.

Lần này, Harry mới phản ứng lại. Nó giật mình một cái như vừa tỉnh lại trong một cơn mê. Trán nó rịt mồ hôi từ khi nào và gương mặt trắng bệch hẳn đi. Ron không rõ Harry rốt cuộc đang nghĩ cái gì, nhưng chắc chắn không phải là những suy nghĩ tích cực gì cho cam.

Harry đẩy lại gọng kính, lắc đầu, rồi không nói không năng gì chạy ù đi.

Ron không khỏi thở dài một hơi, sau đó cũng vội vã đuổi theo cậu bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro