Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: Thiên Kiếp

Tác giả : Cà Rốt

Chương 3:

"Thiên ma, ngươi thật là vô pháp vô thiên, dám nhập vào người thái tử"

Tứ hoàng tử tuốt kiếm trừng mắt, hét lớn

"Ha ha ha, vậy thì đã sao, không phải ngươi muốn tiêu diệt ta sao, lại đây, chỉ cần ngươi giết chết đại hoàng huynh của ngươi, thì ta không còn nơi trú thân nữa sao"

"Ngươi......"

Tứ hoàng tử tức giận, nhưng lại không thể làm gì, nói sao đi nữa đó cũng là thân thể của hoàng huynh, sao có thể nói giết là giết.

Bỗng một vệt sáng chiếu lên người Chu Tiêu, toàn thân hắn bị những luồn sáng cực mạnh trói chặt, là Thiên Kỳ và Tử Uyên tới kịp lúc, nếu không e rằng hoàng cung này đã bị thiên ma giết sạch không còn ai. Tuy nhiên đây chỉ là cách tạm thời, nếu không tìm ra giải pháp diệt trừ tận gốc thì e là hậu họa khó lường. Sau đó tứ hoàng tử cho gọi ngự lâm quân tạm giam thái tử (đã bị thiên ma nhập thể).

"Vi thần tới trễ xin tứ hoàng tử thứ lỗi" Lưu Bá Ôn khom người nói với tứ hoàng tử

"Không sao, không sao", tứ hoàng tử xua tay, rồi nhìn sang hai người bên cạnh

"Đây không phải là A Tú cô nương sao ?...." Tứ hoàng tử ngạc nhiên khi nhìn thấy Tử Uyên

Lúc này hoàng hậu cũng vừa tới nơi.
"Tham kiến nương nương"

"Được rồi, mọi người không cần thi lễ", hoàng hậu mỉm cười bảo mọi người đứng dậy rồi nhìn qua Tử Uyên

"A Tú!, thật là cô sao, khi ta vừa được minh oan, trở về hoàng cung nghe tin cô chết, ta thật sự rất buồn, A Tú, cuối cùng cô cũng trở về rồi, thật tốt quá", Hoàng hậu vừa nói vừa khóc, vòng tay ôm chặt Tử Uyên khiến nàng ngớ người ra không hiểu gì hết."

"Nương nương, tứ hoàng tử, hai người nhìn nhầm rồi, ta không phải A Tú, ta là Mạc Tử Uyên" Tử Uyên vừa đẩy hoàng hậu ra vừa khó nhọc giải thích, khuôn mặt méo xẹo.

(Không biết A Tú là thần thánh phương nào, tại sao hết người này tới người khác gặp nàng đều luôn miệng gọi A Tú, Tử Uyên bực dọc nghĩ thầm)

"Cô không phải A Tú, nhưng khuôn mặt và vóc dáng của cô thật rất giống với cô ấy", hoàng hậu tiếc nuối, cứ nghĩ rằng A Tú đã trở về nhưng xem ra đó là điều khó có thể xảy ra.

Lưu Bá Ôn vẫn đứng đó không nói gì, hắn là người mong A Tú sống lại hơn ai hết, hắn đã tra rất nhiều cổ thư, tìm đủ mọi cách nhưng vẫn chưa tìm ra cách hồi sinh cho A Tú.

Bỗng một tiếng hét lớn phát ra từ phía đại lao, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì thì lỗ đen xuất hiện, cuốn theo Tử Uyên đi mất. Mọi người cùng chạy vào lỗ đen định kéo Tử Uyên về nhưng ngoài Thiên Kỳ ra thì ai cũng bị hất văng lại.

...

Trở lại thiên giới, sau khi mọi người biết chuyện vá trời thì các tiên nhân khác (bao gồm cả Mạc Băng Tiên và Hạ Tử Huân) và Sát Thiên Mạch cũng kéo tới Trường Lưu để cùng giúp sức. Lúc này Bạch Tử Họa vừa từ đại điện trở về, không thấy Thiên Cốt đâu hết, trong lòng thầm nghĩ

"chắc là lại bị tên ma quân kia kéo đi chơi rồi, trở về thì biết tay ta"

Bỗng có một vòng tay quen thuộc ôm lấy hắn từ sau lưng,

"Sư phụ", giọng Hoa Thiên Cốt nũng nịu.

Bạch Tử Họa hừ lanh, nhưng vẫn để nguyên cho nàng ôm

"Biết về rồi sao, ta còn tưởng nàng muốn theo tên ma quân kia tới ma giới luôn chứ"

Vòng tay của Hoa Thiên Cốt đột nhiên thả lỏng ra, nét mặt có chút hờn dỗi. Nhưng nhìn cái mặt Sư phụ tức giận lên thì lại không nhịn được cười

" sư phụ đang ghen thì có nhưng người ghen lên thật đáng yêu "

"Sư phụ không ngờ cũng có lúc người lại..."

Bạch Tử Họa chau mày hỏi :

"Gì"

Hoa Thiên Cốt làm nũng lại ôm chặt hắn:

"Mỗi lần người ghen lên thật đáng yêu đó."

Bạch Tử Họa thở dài, xoay người lại, ôm Thiên Cốt vào lòng

" Tiểu Cốt ... "

Giọng Bạch Tử Hoạ khàn khàn đầy mê hoặc , Hoa Thiên Cốt ngây người , xem ra hôm nay sư phụ đầu hàng rồi.

" Sư phụ , chàng chịu thua rồi sao ? "

Đôi môi đỏ mọng của nàng cười e thẹn , bàn tay xấu xa bắt đầu luồn vào áo trong của chàng , di chuyển từ ngực ra sau lưng làm Bạch Tử Họa rùng mình . Bất chợt , bờ môi lạnh lẽo của chàng phủ xuống môi nàng , dồn dập.

Đây là mùa xuân , hoa nở rực rỡ , là phút giây mà hai người yêu nhau đợi chờ ngàn năm. Bạch Tử Họa nhấc bổng nương tử đặt lên giường , không ngừng hôn môi đến khi cả hai đều thở ra khó nhọc . Đôi môi chúm chím của Hoa Thiên Cốt đã hơi sưng lên.

" Sư phụ ..."

Hoa Thiên Cốt đỏ mặt nhìn sư phụ đang vùi mặt vào hõm cổ mình . Bàn tay chàng vẫn không ngừng nghỉ , thay nàng cởi y phục . Thắt lưng và áo ngoài rơi xuống , lộ rõ yếm hồng . Mặt Bạch Tử Họa thoáng hồng , đôi mắt cũng đỏ hơn , bây giờ y phục của chàng cũng đã cởi ra quá nửa lộ vòm ngực rắn chắc . Hai người ngẩn ra đôi lúc , dục vọng đè nén bấy lâu nay không kìm được tuôn trào.

" Sư phụ ... a ... thiếp hơi đau..."

Hoa Thiên Cốt chu mỏ làm nũng , Bạch Tử Họa càng hôn nàng dồn dập hơn , tay trượt dần từ cổ xuống nắm lấy một bên đầy đặn xoa nắn . Sóng tình cuộn trào ...

" Tiểu Cốt ... sư phụ... yêu nàng..."

Giọng nói trở nên hổn hển , Bạch Tử Họa tiếp tục cướp đi hơi thở lẫn âm thanh từ miệng tiểu nương tử .

Chàng hôn lên mí mắt , hôn lên chóp mũi , hôn lên đôi gò bồng đảo đang khao khát dục vọng của chàng. Hoa Thiên Cốt ôm chặt tấm lưng trần của sư phụ , hai chân quấn chặt lấy eo chàng. Bỗng nhiên , động tác bị dừng lại , Hoa Thiên Cốt hơi khó chịu.

" Sư phụ , sao vậy ? "

" Tiểu Cốt , lần đầu sẽ hơi đau ... "

Bạch Tử Họa hơi cau mày

" nếu đau thì bảo ta . "

Gò má chàng lại hồng thêm , Hoa Thiên Cốt ngượng ngùng gật đầu. Lại một hồi dây dưa , đột nhiên có cảm giác xé toạc lại thít chặt ở phía dưới , Hoa Thiên Cốt đau đớn rên rỉ , Bạch Tử Họa ngậm lấy cánh môi nàng hôn nồng cháy , bàn tay không kiềm chế trêu đùa bầu ngực nàng nhiều hơn . Cứ như vậy , hết đợt này đến đợt khác , triền miên cả đêm ... Đáng tiếc U Nhược hôm nay không có ở đây, nếu không con bé sẽ rất vui khi rình thành công.

Sau khi bị cuốn vào lỗ đen kì lạ, Thiên Kỳ và Tử Uyên đều ngất xỉu, một lúc sau Thiên Kỳ tỉnh lại, nhìn thấy Tử Uyên vẫn chưa tỉnh, hai người đang ở một nơi kỳ lạ.

"Tử Uyên, Tử Uyên, mau tỉnh dậy"

Thiên Kỳ lay người Tử Uyên, lay một hồi nàng cũng từ tử mở mắt ra, nhưng cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

"Thiên Kỳ, ta mệt quá, ta muốn ngủ, huynh để ta ngủ chút đi"

Lời nói của Tử Uyên càng lúc càng nhỏ khiến cho Thiên Kỳ càng lo lắng hơn. Thiên Kỳ phát hiện tiên pháp của nàng đã mất hết, hơn nữa bây giờ sức khỏe còn yếu hơn người thường rất nhiều.

"Xem ra mình phải nhanh chóng tìm cách đưa Tử Uyên rời khỏi đây"

Thiên Kỳ nghĩ thầm rồi cõng Tử Uyên đi tìm nơi trú thân.. Thiên Kỳ cõng Tử Uyên đi một đoạn đường khá xa cũng kiếm được một hang động, liền đưa nàng vào đó nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro