Chương 5: Trong vòng tay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5.

Mùa xuân đến, như mọi năm mang theo những cơn dị ứng, và Severus thấy bản thân ông dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để pha chế những loại thuốc chống dị ứng cho Poppy để cất trong kho của bà. Lâu đài vẫn vang vọng tiếng hắt hơi sau một vài phút, nhưng mọi người dường như đều phấn chấn hơn vì thời tiết dần trở nên ấm áp. Thỉnh thoảng, Potter sẽ xuất hiện và đề nghị giúp ông pha chế. Cả hai không nói gì về việc đã xảy ra vào cái đêm Harry chạm vào vết sẹo của ông; hoặc bất kỳ 'sự cố' nào khác.

Mặc dù hoàn toàn không giỏi về độc dược trong vài năm đầu nhưng giờ cậu bé đã tiến bộ khá nhiều. Cậu ấy đã biết lắng nghe hơn và sử dụng đôi tay của mình một cách khéo léo. Severus không thể không cảm thấy hơi tự mãn về điều đó, vì ông biết rằng chính cuốn sách giáo khoa độc dược của ông—và hoàng tử—đã truyền cho cậu niềm yêu thích pha chế độc dược. Thật đáng tiếc khi cuốn sách đã biến mất, vì Severus hẳn sẽ thích đọc lại nó.

Mùa xuân đến, ông ấy đi dạo quanh khuôn viên trường sau bữa ăn và giữa các lớp học; thực sự là bất cứ lúc nào ông cũng có thể ra khỏi lâu đài. Không có gì tươi tốt hơn Scotland vào mùa xuân… vào những ngày trời không mưa. Tất nhiên, Severus thích mưa, trong thâm tâm ông là người yêu thích mọi thứ ảm đạm. Nhưng có điều gì đó về mặt trời khi nàng đem thế giới sống lại với sự toả sáng của nàng và điều đó thật quyến rũ đối với ông ấy. Vì vậy, ông ấy đang ở bên ngoài tận hưởng một cuộc dạo chơi cho đến khi ông va vào Potter với cánh tay ôm lấy Neville Longbottom, trong số tất cả mọi người, và thế giới xung quanh trở nên xanh tươi.

Dừng lại. Mày sẽ không ghen tị với Neville Longbottom.

"Giáo sư!" Potter cười rạng rỡ với ông, cánh tay siết chặt quanh vai cậu bé kia rõ rệt đến mức Longbottom phải nhăn mặt một chút. Harry nhìn bạn mình một cách thông cảm và buông tay cậu ta ra. "Đi dạo vào ngày đẹp trời này ạ?"

Chống lại sự thôi thúc muốn đảo mắt trước kỹ năng trò chuyện của Potter, hoặc thiếu lễ phép, Severus gật đầu. "Rõ ràng rồi."

"Được rồi," Potter liếm môi. Có một vài khoảnh khắc im lặng rất căng thẳng trước khi cậu bé lại nở nụ cười và quàng tay trở lại Longbottom một cách dễ dàng. "Vậy tận hưởng nhé, thưa thầy. Gặp lại sau."

Severus gật đầu với cả hai và nhìn họ bước đi, tiếng cười của Harry vang vọng khắp sân.

Ta nghĩ bây giờ ta đã hiểu tại sao Salazar lại ưa chuộng màu xanh lá cây.

~

Cùng với việc đi dạo, mùa xuân cũng mang đến việc dọn dẹp, việc Severus siêng năng thực hiện vào tháng tư hằng năm. Ông ấy không bao giờ lãng phí quá nhiều thời gian bởi thời gian của ông là có hạn. Ông dọn dẹp sạch sẽ các căn phòng—kết hợp giữa kỹ thuật dọn dẹp ma thuật và muggle—và sắp xếp một chút, chủ yếu là sách.

Trong khi đang dọn dẹp mạng nhện trong tủ đựng đồ nhỏ của mình hằng năm, ông tình cờ tìm thấy một trong số ít đồ vật mà ông mang theo từ ngôi nhà thời thơ ấu: một chiếc máy phát nhạc cũ mà mẹ ông luôn dùng phép thuật để lên dây cót.

Ông không biết điều gì thúc đẩy ông làm vậy, nhưng ông kéo nó ra và phủi đi lớp bụi, cùng với thùng sữa đầy đĩa nhạc, và đặt chúng lên một chiếc bàn nhỏ gần lò sưởi. Nghĩ lại, ông biết mình làm vậy vì Potter sẽ thích thú khi sàng lọc những đĩa nhạc mốc meo và chọn thứ gì đó để phát qua chiếc máy cũ. Ông thầm mắng bản thân vì đã mềm lòng một lần nữa.

Quả nhiên, tối hôm đó Potter xuất hiện để giúp pha chế và ngay lập tức phát hiện ra máy phát nhạc.

"Whoa, Snape, nếu em không biết ông là con lai thì em đã không nói nên lời rồi." Potter lướt ngón tay trên lớp kim loại phai màu của máy phát.

"Đó chẳng phải là một điều may mắn sao?" Severus lẩm bẩm, nhưng phải cố gắng kìm nén nụ cười hiện lên ở khóe môi khi ông nhìn thấy ánh sáng trong mắt Potter.

"Dì và dượng của em thực sự không thích nghe nhạc, thế nên em chỉ nhìn thấy hình ảnh của những thứ này thôi.”

"Nào, chọn thứ gì đó để nghe đi."

Đôi mắt của Potter thậm chí còn sáng hơn nữa, một điều mà Severus không nghĩ là có thể xảy ra. "Thật sao?"

Ông gật đầu qua loa với cậu bé và quay lại với lọ thuốc trước mặt. Thực ra, ông không để ý nhiều đến việc pha chế, thay vào đó, ông lắng nghe âm thanh của các đĩa nhạc đang được xáo trộn và tiếng "ohh" và "aahhh" nhỏ của Potter.

Sau vài phút, ông nhận ra tiếng kim chạm vào đĩa than, và căn phòng tràn ngập âm thanh của tiếng đàn piano buồn bã và giọng nói trầm ấm, khàn khàn.

"Nick Cave, Potter? Cậu thật ủy mị làm sao," Severus nói, cố gắng che giấu sự thật rằng ông khá hài lòng với lựa chọn này.

Ai có thể ngờ được cậu nhóc lại có thời gian để phát triển sở thích trong khi trốn tránh cái chết suốt những năm qua?

Harry ngâm nga khi cậu bước tới ngồi xuống một trong những chiếc ghế đẩu trước bàn làm việc của Severus. "Hermione và em phát hiện ra anh ấy đang chơi trên radio vào năm chúng em đi săn Trường sinh linh giá. Em đã bị ám ảnh khá nhiều kể từ đó."

Severus gật đầu, thêm nguyên liệu tiếp theo vào cái vạc đang sôi trước mặt và khuấy ngược chiều kim đồng hồ. "Ta đã thấy anh ta ở Berlin khi ta đang hoàn thành khóa bậc thầy độc dược của mình."

Potter cười khúc khích trước nỗ lực khoe khoang rõ ràng. "Để em đoán nhé, anh ấy nói chuyện với trái tim lạnh lẽo, đã chết à?"

Severus ngước lên ném cho cậu bé một cái nhìn lạnh lùng nhưng không có chút băng giá nào. "Đại loại thế."

Potter đã lấy một túi kẹo mua từ Merlin–know–where và bắt đầu nhai kẹo một cách vui vẻ trong khi nghe nhạc.

"Em đoán là thầy không thích đồ ngọt lắm," Harry nói, vẫn đưa túi đồ ngọt cho Severus.

Severus nhăn mặt khi nhận được lời đề nghị. "Cậu nói đúng."

Một trong những sự im lặng thoải mái đến đáng lo ngại bao trùm lấy họ khi Severus tiếp tục pha chế và Potter tiếp tục nhồi nhét đường trước mặt ông. Và, như thường lệ, Harry là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó.

"Ông đã từng khiêu vũ trước đây chưa?"

Severus nhìn cậu với ánh mắt cảnh báo qua làn khói bốc lên từ cái vạc.

“Kiểu chậm ấy, thế nào?”

Nếu Severus không biết rõ, ông sẽ nghĩ rằng mình đang được tán tỉnh.

Mày là. Mày đã là kẻ như vậy và mày vẫn chưa dừng lại. Đồ ngu.

Chuyện xảy ra vào đầu ngày hôm đó lại hiện về trong tâm trí ông: Potter, vòng tay qua người Longbottom một cách hờ hững, như thể cậu vẫn thường làm thế; thường xuyên chạm vào thằng nhóc kia.

Làm sao mày có thể được tán tỉnh bởi một người đang tán tỉnh một người khác?

Trước khi ông kịp trả lời, Potter nhảy khỏi ghế và đến bên bàn của ông, đưa tay ra. "Làm ơn? Em thích bài hát này."

Cảm giác như thể có ai đó đã với vào bên trong ruột gan ông để bóp nó thành bột nhão. Severus nuốt khan, nhìn xuống bàn tay đưa ra trước mặt ông. Bối rối, ông nghĩ đến việc đặt tay vào tay Potter và lắc lư theo điệu nhạc sẽ dễ dàng như thế nào.

Lí trí chọn khoảnh khắc đó để quay về với ông, và ông lắc đầu, quay lại với lọ thuốc của mình. "Ta đang pha chế, Potter."

“Ôi, thôi nào. Dùng trạng thái ngưng trệ đi.”

“Nó sẽ cháy.”

Từ khóe mắt, ông thấy cậu bé khoanh tay và nhìn đi chỗ khác, cắn môi. Sau vài giây căng thẳng, cậu lên tiếng. "Có phải là về Neville không?"

Bụng Severus như muốn rớt ra ngoài, nhưng ông che giấu phản ứng của bản thân rất tốt, tiếp tục cựa quậy và chọn cách không trả lời.

Potter thở hổn hển. "Bọn em không... ở bên nhau, ông biết chứ?"

Severus giả vờ bối rối. "Hửm?"

“Neville và em. Ý em là, cậu ấy là bạn đồng hành của em nhưng bọn em không… hẹn hò.”

Ngẩng đầu lên, Severus nhìn cậu bé bằng ánh mắt vô hồn nhất. "Và ta phải quan tâm à, vì sao?"

Nếu ông không nhầm, ông nghĩ ông đã thấy sự tổn thương thoáng qua trong mắt Potter trong giây lát, rồi cậu bé cười, "Phải rồi, em đoán là thầy sẽ không làm thế." Cậu lắc đầu, cắn môi lần nữa. "Vậy thì em sẽ đi thôi."

Sớm vậy à? Nhưng em vừa mới tới đây thôi.

Severus không nói ra suy nghĩ của ông, ông ấy chỉ gật đầu và quay lại với nhiệm vụ trước mắt. Thuốc đã hỏng; phun ra những đám mây dày đặc hơi nước có màu không đúng, nhưng ông sẽ không bao giờ thừa nhận điều này. Bị Potter làm sao nhãng đến mức làm hỏng một lọ thuốc? Thật vô lý.

Potter không có động thái gì muốn rời đi, chỉ tiếp tục đứng đó, nhìn chằm chằm vào ông.

“Ông có quan tâm đến em không, Snape?”

Trong tất cả mọi thứ…

Severus vẫy tay làm lọ thuốc biến mất, cười khẩy khi nhìn cậu bé. Đôi mắt của Potter chân thành đến nỗi trong một khoảnh khắc ông gần như nứt ra. Gần như nói với cậu rằng đúng, ông quan tâm đến cậu. Quan tâm đến cậu có lẽ quá mức so với những gì được coi là đúng đắn. Gần như.

"Ta tưởng cậu đã rời đi." Thay vào đó, đó là những gì phát ra từ miệng ông ấy. Tốt nhất là giữ nguyên hình ảnh con dơi hầm ngục trong tâm trí cậu bé, kẻo cậu bé có bất kỳ ý nghĩ sai lầm nào.

Bất kỳ ý nghĩ sai lầm nào.

Khuôn mặt của Harry vô hồn. Vô hồn đến mức khiến ông hoảng sợ. Ông chưa bao giờ thấy Cậu—Bé—Sống—Sót không có một cảm xúc nào hiện rõ trên nét mặt. Thật bất an. Có một sự im lặng kéo dài tưởng chừng như vài phút nhưng thực tế chỉ là vài giây.

"Ừ," Potter nói lần nữa, và lần này cậu đi về phía cửa. Severus nhìn Potter quay lại một lần trước khi cậu đi ra như thể cậu sẽ làm thêm điều gì đó nữa. Nhưng cậu không làm vậy. Cậu nhìn ông ấy với sự hờ hững một lần nữa và bỏ đi.

Vì lý do nào đó mà ông không muốn kìm nén, Severus gần như muốn hét lên. Ông ném cái vạc qua phòng, đập vào một cái bàn đựng sách và khiến chúng đổ xuống sàn.

Ta cần một ly đồ uống. Hoặc ba ly.

~

Sau đó những chuyến ghé thăm vào ban đêm trở nên hiếm hoi, và khi chúng xảy ra, chúng luôn tràn ngập sự im lặng căng thẳng. Nó dừng hẳn khi mùa hè đến với lâu đài và các học sinh rời đi, như họ vẫn thường làm. Trở về nhà với gia đình, hoặc trong trường hợp của những học sinh năm thứ bảy và thứ tám, đến những nơi lớn hơn và tươi sáng hơn.

Tất cả ngoại trừ Potter, người ở lại. Không ai nói gì với cậu ấy hoặc thừa nhận sự thật rằng cậu ấy đã từ chối lời mời của Kingsley vào khóa đào tạo Thần Sáng. Harry Potter sống bên trong những bức tường của Hogwarts giống như mặt trời mọc ở phía đông, mọi thứ luôn như vậy và chúng nên như vậy.

Trong số các giáo sư, hầu hết đã rời đi vào mùa hè, nhưng Severus và một số người khác vẫn ở lại. Trước đây từng có một ngôi nhà ở Cokeworth, nơi ông lớn lên, nhưng ông đã bán nó vài tháng trước khi chiến tranh kết thúc. Severus nghĩ rằng ông ấy sẽ chết trong chiến tranh; và ngôi nhà với tất cả tài sản trên thế gian của ông, những thứ cuối cùng còn sót lại thuộc về mẹ ông sẽ được bán đấu giá. Ông đã lấy những thứ quan trọng và số tiền ông kiếm được từ ngôi nhà—không nhiều, nhưng đủ—và niêm phong nó trong hầm của mình bên dưới Gringotts. Sau đó, ông, trong hành động chắc chắn là không giống Slytherin nhất trong cuộc đời mình, đã đưa Harry Potter làm người thụ hưởng. Nhưng Severus đã sống sót và hầm vẫn là của riêng ông nên Potter không bao giờ biết về những gì ông đã làm. Potter không bao giờ cần biết bất cứ điều gì khác về ông, vì họ đã không nói chuyện với nhau quá vài lời trong nhiều tuần.

Severus không biết Potter đang dành thời gian ban đêm, hay ban ngày của cậu như thế nào, vì ông ấy hầu như không nhìn thấy chàng trai trẻ. Severus không có cơ hội để nói với cậu những gì ông đã làm trong một khoảnh khắc yếu lòng, không có cơ hội để đối mặt với cậu và giải thích. Khi ông tình cờ nhìn thấy mái tóc đen rối bù, Potter thường xuyên giúp Hagrid với một sinh vật nào đó, hoặc với Minerva, chuẩn bị cho sự khởi đầu của học kỳ tiếp theo. Ông ấy tự nhủ rằng điều đó là tốt nhất, rằng Potter đã tìm ra cách để khiến bản thân bận rộn mà không phải quanh quẩn trong ngục tối vào đêm khuya, bầu bạn với tên khó tính của lâu đài. Tuy nhiên, ông ấy không thể không cảm thấy như thể Potter đang tránh mặt ông. Rằng đó là lỗi của ông, bằng cách nào đó.

Vào ban đêm, khi ông ngồi một mình trước lò sưởi, nhìn chằm chằm vào bàn cờ chưa động đến, ông tự nhủ rằng ông không nhớ Potter, nhưng việc không thể thoát khỏi sự hiện diện của cậu bé đang chứng tỏ đây là một hình thức tra tấn mới mà ông chưa từng trải qua trước đây. Cứ như thể toàn bộ lâu đài đã ngửi thấy mùi hương của Potter, ghi lại tiếng cười của cậu và nén nó lại thành những tiếng vọng mà Severus thề rằng ông đã nghe thấy ở mọi hành lang. Thật điên rồ. Nếu có thể, ông sẽ rời đi, nhưng ông không còn nơi nào khác để đi; bây giờ Hogwarts là ngôi nhà duy nhất của ông.

~

Những người bạn của Potter đã đến thăm vào đầu tháng bảy, ngồi trên một tấm thảm dã ngoại, cười đùa và ném đồ ăn vào nhau. Severus thoáng thấy qua những ô cửa sổ có song chắn trong suốt cuộc tuần tra ban ngày mà ông cho là không cần phải thực hiện nữa. Ông tự hỏi tại sao Potter không đến Hang Sóc khi chúng rời đi với những cái ôm kéo dài. Phải đến khi ông trở lại phòng của mình, ăn tối một mình để tránh nhìn thấy Potter ngồi bên kia bàn thì ông mới hiểu ra. Cậu bé chỉ đơn giản là không muốn cảm thấy bản thân là một gánh nặng. Severus đặt dao và nĩa xuống, véo sống mũi. Mặc dù ông rất ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng bây giờ Hogwarts cũng là ngôi nhà duy nhất của Potter.

Như thể lâu đài biết được suy nghĩ của ông, Severus phát hiện ra một cánh cửa mà ông chưa từng thấy trước đây ở bên trái bức chân dung của Bà béo khi đi ngang qua lối vào Tháp Gryffindor vào một buổi chiều. Nó hơi hé mở, và có một âm thanh khủng khiếp giống như tiếng động vật bị giết mổ phát ra từ bên trong. Trong tích tắc, Severus quyết định điều tra. Ông lẻn vào cánh cửa và đẩy nó ra, chỉ để phát hiện ra nguồn gốc của tiếng ồn là một Harry Potter, đang cố gắng hát trong khi dọn sạch bụi và mạng nhện khỏi căn phòng nhỏ. Hai cửa sổ đặt ở bức tường xa đang đón những tia nắng chói chang chiếu vào không khí, đùa giỡn với những con mạt bụi. Có một chiếc giường bốn cọc trông rất không chắc chắn được đặt dựa vào một bức tường, và một lò sưởi với hai chiếc ghế phủ vải trước mặt ở phía đối diện. Có một cánh cửa khác ở bên trái mà ông ấy cho rằng là nhà vệ sinh.

Severus chớp mắt, chớp mắt lần nữa, và cố gắng không so sánh những gì mình đang thấy với thứ gì đó trong Brothers Grimm. Ông hắng giọng và cười khẩy khi cậu bé nhảy lên cao năm feet*.

<*năm feet ≈ mét rưỡi.>

“Ồ, là ông đấy à.”

Potter cố tỏ ra thờ ơ trước đôi lông mày cong của Severus nhưng thất bại khi cậu phủi mạng nhện khỏi cây chổi lau nhà khó bảo của mình.

“Ta thấy lâu đài đã quyết định cho cậu một căn phòng riêng.” Ông nhìn lại không gian một lần nữa. “Thật… kỳ lạ.”

"Ông cần gì à?" Potter hỏi, chống tay lên hông, chổi lông gà chĩa ra khiến cậu trông càng giống Lọ Lem hơn. Trái tim đáng thương của Severus chao đảo.

Em. Chỉ em thôi.

Dừng lại. Mày không được nghĩ những điều đó, thằng già biến thái đáng khinh.

Chuẩn bị rời đi nhanh như lúc đến, Severus lắc đầu. "Chào mừng về nhà, Harry."

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro