C40: Căng Thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết học của thầy Lupin rồi cùng tới. Harry Snape mang theo bản tánh binh thầy Snape bất chấp. Nó gài vào cái tủ Ông Kẹ của thầy Lupin( Thông qua anh em song sinh nhà Weasley. Nó đã chắc kèo là sẽ đầu tư cho bọn họ mở cửa hàng và nó đã xin thầy Snape một khoảng tiền.)

Thầy Snape cho rằng tiền bạc trong kho là của nó. Nó cứ tự nhiên mà sài không cần phải báo thầy. Nó kiểm tra tài sản trong Gringotts và sau đó Harry được một kèo sốc tinh thần. Nó chẳng nghĩ là thầy Snape sẽ cho nó nhiều tiền đến như vậy.

Neville vừa lên trên thực hành, khi cậu ta vừa khiến ông kẹ trở thành thầy Snape. Nó giật tít và Ông Kẹ biến thành đống pháo hoa trước khi có thêm một tình tiết nào đó khác diễn ra. Thầy Lupin đã nhìn chằm chằm nó suốt cả tiết nhưng thầy ta chẳng có chứng cứ nào để buộc tội Harry Snape phá hoại trong tiết học cả. Hơn hết, thầy ta chẳng thể làm điều đó với Harry.

Nó ngồi trong lớp mà mãn nguyện vui vẻ, đung đưa và ngâm nga hát trong miệng. Đến khi hết tiết học, nó đến mấy bộ môn tiếp theo. Tới tối lại về tới tầng hầm ngồi.

Lúc này, mặt thầy Snape có hơi căng thẳng. Thầy ngồi ở bàn làm việc bồn chồn một lúc rồi đi vòng quanh phòng. Harry ngồi ở sô pha không biết ông ấy đang có chuyện gì. Nó cũng không dám hỏi. Vì nhìn ông có hơi lạ. Nhưng đã qua nửa tiếng rồi, nó buộc phải hỏi:"Thầy Snape, có chuyện gì mà thầy cứ bồn chồn, căng thẳng quá. Con lấy làm lo cho thầy nhiều lắm."

"Trò thích Mai Lan?" Ông hỏi, đứng lại đó và ở đối diện Harry."Hay là con bé biết tuốt? Granger?"

"Không có.." Thì ra là chuyện của nó. Sao ông ấy để ý nó thích người nào lắm thế. Nó thì không dám kể cho ông ấy biết là nó thích ông đâu. Trái tim nó bàng hoàng quá. Ngày nào cũng hồi hợp, sau đó chúng khiến nó mệt mỏi và tụt đường. Ra nhiều mồ hôi lạnh.

"Hay là con bé Parkinson ở trong học viện Slytherin?" Thầy Snape hỏi kĩ."Hay là con bé nào-nào-đó. Một con nhỏ may mắn."

"Thầy Snape, thầy làm sao vậy..." Nó nhút nhát hỏi."Con sẽ nói sau khi con sẵn sàng mà.. thầy không cần phải cố điều tra xem người đó là ai đâu..."

Gương mặt tái nhợt của thầy Snape dường như vừa tỉnh ngủ, mắt đen lạnh lẽo cô đơn da diết, mang theo lớp áo của chua sót. Ông ấy nói:"Thực xin lỗi... tôi lại làm trò sợ rồi.."

Ông ấy lủi thủi một mình đến bàn làm việc ngồi xuống. Cứ như một lần nữa lăn sâu vào vực thẳm. Những ngón tay ông báu chặt lại vào nhau. Ông càng tỉnh táo hơn khi lại vừa lầm lạc ở trong những cảm xúc vô định, mê mang. Cảm giác như có người sắp mang Harry rời khỏi ông, mãnh liệt và xâu xé ông ấy. Đến mức chẳng thể nào giữ bình tĩnh được.

Giống như một vết thương vừa lành lạnh lại thi nhau xé toạt ra một lần nữa. Cho ông thấy, thì ra chúng vẫn luôn ở đó. Chúng chưa từng biến mất đi và chưa bao giờ rời đi. Chúng nằm đó để chế giễu ông. Nhìn xem, chúng vẫn ở đây mà, làm sao ông có thể thoát được chúng.

"Thầy Snape, xin thầy đừng nghĩ nhiều. Con sẽ không bao giờ rời khỏi thầy đâu." Nó níu tay áo chùng của ông."Con chỉ chưa sẵn sàng để nói về việc này thôi. Có được không hả thầy. Con hứa là ngay khi con sẵn sàng, con sẽ lập tức nói cho thầy nghe."

"Trò muốn làm gì, tôi đâu có quyền cản?" Thầy Snape cụp mắt."Trò có quyền yêu và được yêu bất kì người nào trò muốn."

"Con biết.." Nó bặm môi, ngồi thơ thẩn trên ghế sô pha. Ngẫm nghĩ về vài chuyện vớ vẩn hết sức. Liệu thầy Snape có thích nó không. Bỏ qua vấn đề đó đi, nó hi vọng là phải đợi đến lúc nó lớn thêm một chút. Giờ nó bé quá, dù nhìn nó lớn hơn hẳn Mai Lan, trông già hơn. Mai Lan nói người Châu Âu trông mau già hơn nhiều. Nhìn nó đã cứ như 16,17 ở Châu Á.

Ông ta cố nhắm mắt ngủ trong buổi tối. Lòng của ông ta cồn cào quá, cứ như bị ngàn con thú cào vào từng vết. Lật người lại, mắt ngó qua gương mặt của cậu ấy. Khó khăn lắm mới tìm lại được một chút thoải mái và an lòng. Ông ta nhắm mắt lại ngủ dần.

Mày đang muốn giết chết cái đứa mà cậu ấy yêu lắm đúng chứ?

Im đi.

Tội nghiệp mày, Severus Snape. Vĩnh viễn không được có hạnh phúc. Như việc ba mẹ mày, Lily Evans. Tất cả đều chỉ được lúc đầu và họ bỏ rơi mày. Luôn là như thế.

Harry sẽ không bỏ tao.

Mày đang bất an...

Im đi. Im đi. Im đi. Im đi.

..... sụt sịt.. sụt sịt...

Mày khóc.

Mày không khóc được, tao phải khóc thay mày.. 

Tao sẽ không làm hại gì Harry.. chẳng bao giờ.

Mày thật mâu thuẫn, đến mức tự chia rẽ thành hai.

.....

Mày đâu có yêu thằng bé mà tội tình gì phải làm thế? Mày chỉ đang cần thằng bé. Bất chấp ích kỉ và mặt xấu xí đến thối nát.... sì sụt.. sì sụt...

Thằng bé còn quá nhỏ để hiểu được những thứ tăm tối của mày...

Mày rốt cuộc là đang muốn nói cái gì?

Tao thương nó.

Mày thật kì lạ....

Tao với Mày là một. Mày thương nó, tao cũng không thể không thương nó... sùi sụt..

Tao sẽ không làm hại Harry và người thằng bé yêu thương.

Mày định dùng tình dược với đứa mà Harry yêu ư? Mày thật độc ác.

Tao sẽ không làm vậy, Harry sẽ đau lòng.

Mày thật sự chấp nhận tạo cơ hội cho Harry? Thật ghê gớm..  sùi sụt..

Mày dối trá... tao đau quá, đau quá, đau quá.. Mày đang đau đớn..

Bước qua tháng 10, thầy Lupin vẫn không có cuộc trò chuyện nào ra lẽ với nó. Nhưng gần đây nhất thì thầy ta lại ưa buôn chuyện với Aurora và Hadick. Có mấy khi, thầy ta làm khó dễ nó ở trong lớp học. Dẫn đến việc bọn học trò ở Slytherin căm tức.

Với thân phận là thành viên của Hội Phượng Hoàng. Thầy ta cũng chẳng có lí do gì phải đối xử tốt hay cảm thấy rằng cần phải làm thế. Càng khiến cho mối quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor phát sinh ra mâu thuẫn lớn hơn. Gặp nhau thì sẽ như chó với mèo cắn xé nhau đến chết.

"Bọn chúng vẫn luôn gây chiến." Draco Malfoy ngồi ở phòng chung, trong bữa họp của tập thể Slytherin trong hôm nay. Cậu ta liếc mắt qua nhìn sang Harry."Vị lãnh đạo của chúng ta hi vọng chúng ta sẽ dùng mưu lược thay vì nắm đấm với bọn sư tử. Chúng sẽ không hiểu biết gì với não bộ đơn giản đến phát cáu đó."

"Phải vậy không? Harry?" Draco hỏi."Tao đang cố gắng bày tỏ ý định của mày."

"Ta hi vọng rằng mọi người sẽ sử dụng cách kế gì đó, không cần biết. Tuân theo những quy tắc này. Không được nguy hại tính mạng trừ khi nó có ý định giết các vị. Hãy để cho thầy cô biết là chúng ta không vi phạm bất kì quy tắc nào mà chỉ có mỗi Gryffindor vi phạm. Nghe rõ rồi chứ?" Harry bình tĩnh ngồi đan tay trên ghế. Dưới cái nhìn của hàng trăm người làm nó thấy áp lực nặng nề. Tất cả cũng vì trận chiến năm nhất lúc đó mà ra.

"Đã hiểu." Bọn chúng khúc khích cười khi cuối cùng được phép tự do hành xử. Nó nói thêm:"Ta tôn trọng thực lực cho nên không được phép nói về máu lai, máu bùn gì đó. Nhất là ở trước mặt ta. Ta sẽ không nhắc lại lần thứ hai cho vấn đề này. Các vị toàn quyền dùng kế sách, khôn khéo, những thứ quỷ quyệt nhất mà các vị có. Dù sao các vị cũng đâu muốn bị người khác nói là các vị ỷ quyền ức hiếp kẻ yếu đâu nhỉ? Mất mặt cũng là mất mặt quý tộc. Kẻ mạnh sẽ không đặt kẻ yếu vào mắt. Nhớ cho rõ. Các vị được quyền ghét bọn họ, làm khó bọn họ. Tuyệt đối không chạm tới nguồn góc của bọn họ."

Nó đứng dậy và rời khỏi phòng chung. Bắt đầu cho một trận chiến rong đuổi ở trong hai học viện. Khiến cho Ravenclaw và Hufflepuff càng phải bo bo giữ mình trong tình huống trớ trêu, căng thẳng như này. 

Thầy Snape càng căng chặt các dây thần kinh hơn trong những tiết học dong dài. Ông ấy nhìn xéo sang Harry, chỉ cần nó có biểu hiện gì lạ thì từng dây nhạy cảm ở các giác quan sẽ lập tức phản ứng lại.

"Trò Hadick, đứng lên, ra ngoài kia đứng." Ông nạt.

Thằng Hadick vừa mới định bày trò với nó. Ai dè đâu, chọc ngay lúc mà thầy Snape đang vô cùng cáu tiết. Ông ấy nhìn sang từng đứa học trò một và không biết rằng đứa nào mới là đứa có khả năng được Harry thích nhất. Cứ như có ngọn lửa thêu đốt ở trong lòng của ông vậy.

Trở về tầng hầm, Harry nhanh chóng tìm bóng dáng thầy Snape. Nó bỏ qua hồi hợp ở trong tim mà ôm chặt lấy ông ấy. Sau đó chỉ được vài giây thôi, trái tim nó muốn nhảy ra khỏi ngực, tràn lan ra khắp cả người. Nó nghe rõ cả tiếng tim đập của nó.

"Thầy Snape.. con sẽ không thích ai nữa. Được chứ, thầy đừng như thế nữa. Con thấy đau lòng lắm. Thầy Snape, thầy căng thẳng quá, mắt thầy thâm lắm rồi. Thầy đừng nghĩ nữa mà.."

"Không.." Ông ấy như xiếc chặt lấy thứ gì đó."Tôi không có cấm cản trò.. không có.. Harry. Tôi chỉ muốn trò hạnh phúc."

Đến mức ám ảnh vì điều đó.

"Con chỉ cần có thầy thôi, chỉ cần có thầy ở cạnh được là được."

"...."

Ông ôm chặt nó hơn, cảm nhận ấm áp từ cơ thể của Harry. Ông nói:"Đừng như vậy..."

Nếu không tôi sẽ thật sự ích kỉ.

———————

ps: định drop 1 tuần thôi mà mng căng quá........
Up chương cầu may 🫶🏿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro