chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Ba mẹ Miichan.

Sáng hôm sau, Acchan rời phòng, chuẩn bị đi xuống Đại Sảnh thì bị Tomochin giữ lại, sau đó kéo Acchan vào phòng của Kojiyuu.

Một lúc sau, Acchan mới biết là Sashi, Miichan và ba mẹ Sashi đang nói chuyện ở dưới Đại Sảnh; còn Taka và Mariko thì đi đón ba mẹ của Miichan.

-------------------------------

Đại Sảnh

- Con suy nghĩ sao rồi? Ta mong câu trả lời của con sẽ làm ta hài lòng. - Mẹ Sashi ngồi trên ghế sofa, nhìn Sashi và Miichan.

Đứng trước mẹ của Sashi, Miichan hơi run. Sashi thấy vậy khẽ nắm lấy tay của Miichan, nhìn Miichan gật nhẹ đầu, sau đó Sashi nhìn mẹ của mình và quỳ xuống, lấy hết can đảm mà nói.

- Có lẽ mẹ sẽ thất vọng rồi. Con sẽ không buông tay, dù là chuyện gì xảy ra. Mong mẹ hãy hiểu cho con.

Mẹ Sashi không nói gì chỉ im lặng nhìn Sashi, đợi câu nói tiếp theo của Sashi.

- Con biết cuộc sống sau này của chúng con có lẽ sẽ rất khó khăn nhưng chỉ cần có Miichan ở bên, con không sợ. Con sẽ vì cô ấy mà cố gắng, con sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.- Sashi lặng lẽ nhìn Miichan đang quỳ kế bên mình - Mẹ đã từng nói mỗi khó khăn mà mình gặp phải trong cuộc đời là một thử thách, vượt qua được thử thách đó thì con người sẽ sẽ trưởng thành hơn. Con sẽ cố gắng dùng thực lực của mình để vượt qua những khó khăn đó; chỉ có như vậy con có thể càng ngày càng mạnh mẽ hơn để bảo vệ người con yêu.

Sau khi nghe Sashi nói xong, mẹ Sashi lặng lẽ nhìn đang quỳ  Sashi và Miichan. Bà quay qua Miichan và hỏi.

- Miichan, con có thể cho ta biết tại sao con lại yêu con gái ta được không?

- Lần đầu tiên khi con gặp được cậu ấy, con cảm thấy chúng con là cùng một loại người...

- Cùng một loại người? – Mẹ Sashi nghi hoặc.

- Là rất thích gây sự chú ý và sợ cô đơn. Nhưng mọi người luôn nói là cậu ấy có vẻ trưởng thành hơn. – Miichan không tự giác mỉm cười. – Cũng vì vậy mà con luôn kiếm chuyện để cãi nhau với cậu ấy, chỉ có lúc đó con mới cảm thấy mình không có cô đơn. Nhưng không biết từ lúc nào, cậu ấy lại trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con.

- Có lẽ đó chỉ là một thói quen.

Sashi đang cảm thấy hạnh phúc trước những lời của Miichan, nhưng nghe được lời của mẹ mình thì cảm thấy bất an, nhìn sang Miichan.

- Con cũng không biết đó có phải là thói quen hay không, nhưng nếu đó là thói quen thì cũng không sao. Chỉ cần mình biến nó thành thói quen cả đời như vậy là được rồi.

- Sashi, con cảm thấy cô đơn sao? – Bà nhìn thấy Sashi bất an nhìn bà một lát, sau đó khẽ gật đầu. – Tại sao con cảm thấy cô đơn?

- Từ nhỏ đến lớn ba mẹ chỉ lo làm việc mà không quan tâm đến con. Con biết ba mẹ làm việc vì để con có một cuộc sống tốt hơn, nhưng con mong ba mẹ có thể dành nhiều thời gian ở bên con hơn. – Sashi hồi tưởng lại quá khứ. – Lúc con học tiểu học, cô có hỏi những kỉ niệm mà chúng con cảm thấy vui vẻ nhất khi ở bên ba mẹ, các bạn xung quanh đua nhau kể về những kỉ niệm của mình, con cảm thấy rất ganh tị...

Ba mẹ Sashi lặng lẽ ngồi nghe, họ nhận ra rằng thì ra mình đã dạy con sai cách rồi.

"Cộc..Cộc.." Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của họ. Bước vào là một đôi nam nữ trung niên, theo sau là Mariko và Taka.

- Xin lỗi, không làm phiền chứ? – Người nam lên tiếng trước.

- Không phiền, mọi người vào đi. – Mẹ Sashi lên tiếng. – Hai người chắc là ba mẹ của Miichan.

- Vâng. Hai người là ba mẹ của Sashi, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?

- Được chứ. Các con lên lầu một lát đi.

Nhóm Mariko cúi người chào bốn người, rồi lặng lẽ lên lầu. Khi cả nhóm lên lầu thì bị kéo vào phòng của Kojiyuu để hỏi thăm. Bốn người kể sơ qua sự việc.

- Mọi người nghĩ xem các bác ấy đang nói gì? – Jurina hỏi.

- Có thể là thương lượng làm sao tách hai người họ ra. – Lời của Tomochin làm hai người Sashi cảm thấy bất an.

- Đừng nghe cậu ấy nói nhảm. – Chiyuu lặng lẽ ngắc Tomochin một cái, khi Tomochin quay qua thì cô khẽ trừng mắt để cô ấy im lặng.

- Dù thật như Tomochin nói thì tớ cũng sẽ không sợ. Tớ sẽ cố gắng để bảo vệ tình yêu của bọn tớ. – Sashi kiên định nói.

- Đừng lo lắng. Đợi một lát không phải là sẽ biết được kết quả sao? Tớ nghĩ kết quả sẽ có sự bất ngờ. – Mariko bí hiểm nói.

- Có phải cậu biết được gì không? – Mọi người nhìn về phía Mariko.

- Bí mật.

- Có khai ra không?

- ....

--------------------------------

Đến giữa trưa, cả nhóm vẫn không thấy ở dưới có động tĩnh gì nên lén nhìn xuống xem, thì thấy hai bên ba mẹ có vẻ nói chuyện rất ăn ý và vui vẻ. Cả nhóm nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Bốn người cũng phát hiện nhóm người Mariko, gọi cả nhóm xuống. Ba Miichan lên tiếng trước.

- Chúng ta tạm thời chấp nhận mối quan hệ của hai đứa.

Thấy hai người vui mừng, mẹ Sashi cắt ngang.

- Nhưng mà hai đứa phải chứng minh cho chúng ta thấy quyết định này là không sai. Nên bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ tiền học phí ra, mọi thứ còn lại hai đứa phải tự mình gánh vác.

- Ta giao con gái lại cho con đừng làm ta thất vọng. – Ba Miichan tiến đến vỗ vai của Sashi.

- Được rồi. Chúng ta còn phải đi thăm quan thành phố này một chút, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ. – Ba Sashi nắm lấy tay của mẹ Sashi kéo ra ngoài. Ba mẹ của Miichan cũng đi ra ngoài.

Đợi cả bốn người đi xa, cả nhóm vẫn còn mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra.

- Vậy là xong rồi sao? Sao đơn giản quá vậy? Liệu họ còn chiêu nào nữa không? – Miichan lo lắng.

- Lúc trước lo lắng làm sao để thuyết phục ba mẹ, bây giờ thuyết phục được rồi thì các cậu lại lo trước, lo sau. – Mariko bỉu môi nói.

- Chị đã biết nội tình nên mới không lo lắng. Hai người họ có biết gì đâu. – Yuko lên tiếng.

- Mariko, chị biết gì sao? – Sashi quay qua hỏi Mariko.

- Biết gì thì nói đi, làm người khác tò mò muốn chết.

- Các cậu chỉ cần biết là có "Quý Nhân Tương Trợ" là được. – Mariko nói xong thì đi lên lầu.

- Nè...

----------------------------------------------

Bên ngoài Ký Túc Xá.

- Không vào sao? – Sado hỏi người phụ nữ đứng bên cạnh.

- Không cần. Vào đó chỉ làm tăng thêm hoài niệm và ân hận thôi. – Người phụ nữ lắc đầu.

- Hoài niệm thì có sao. Tớ muốn tìm lại một chút không khí của ngày xưa thông qua mấy đứa nhỏ đó. – Sado mỉm cười. – Mà không nhất thiết phải ở lại, vào thăm cháu cậu một lát, dù gì cậu cũng là người đã giúp tụi nó mà.

- Giúp gì chứ.

- Nếu không phải ba mẹ Miichan đã được ảnh hưởng một chút từ giáo dục của cậu, cộng thêm cậu đã nói chuyện với bọn họ trước khi đến đây thì sao họ dễ dàng thỏa thuận như vậy chứ.

- Tớ nghĩ là 2 đứa nó nghe lời nói của cô bé Sashi đó và Miichan nên mới có quyết định như vậy.

- Sao cũng được, cậu không vào thật sao? – Sado hỏi lại một lần.

- Không. Mà tớ có chuyện hỏi cậu.

- Cậu định hỏi về ba mẹ Sashi sau tự nhiên đổi ý? – Sado đoán được bạn mình đang nghĩ gì. – Tớ cũng không biết. Nhưng sao cũng được chuyện đã giải quyết rồi.

- Ừ...Tự nhiên tớ cảm thấy nhàm chán. Hay chúng ta đi đâu chơi đi.

- Cũng được. Đã lâu rồi chúng ta không cùng đi.

- Cũng được 40 năm rồi...

------------------------------------------

Tại quảng trường khu mua sắm. Một đôi vợ chồng rất vui vẻ đi dạo khắp nơi. Đi được một lúc, họ ghé vào một tiệm cà phê.

- Bà xã, sao lại đổi ý vậy?

- Chuyện gì? – Người phụ nữ nhàn nhạt hỏi lại.

- Chuyện của Rino đó.

- À...Chuyện đó thì... Vì có đêm qua có nói chuyện với một người...- Người phụ nữ trả lời.

- Ai vậy? – Có thể làm cho bà xã đổi ý nhất định không tầm thường, phải đề phòng.

- Là...Bí mật. – Định trả lời, lại nhìn thấy trong mắt người đối diện lóe lên ghen tị cùng đề phòng, nên quyết định không nói, cảm giác có người ghen vì mình cũng không tệ lắm, bất giác khẽ mỉm cười.

"Chết tiệt, có thể làm bà xã mỉm cười, rốt cục là ai chứ" Người đàn ông thầm nghĩ.

Không biết người đàn ông đã nghĩ gì, người phụ nữ nhớ đến tối qua và những lời người đó nói.

"...Thứ mọi người cung cấp, thật ra không phải là thứ cậu ấy muốn..."

"...Cậu ấy thật ra rất cô đơn..."

"...Miichan và cậu ấy rất giống nhau..."

"...Không buông tay thì sao biết cậu ấy không làm được...."

"...Cậu ấy mạnh mẽ hơn những gì mọi người nghĩ..."

"...."

--------------------------------------

Ký túc xá đặc biệt.

Mariko tập trung mọi người lại và thương lượng đối sách tiếp theo. Sau vài giờ bàn luận cuối cùng mọi người quyết định giải quyết chuyện nhà của Mayuki trước. Chứ nếu không ba Yuki lại làm lớn chuyện thì phiền lắm.

Đúng lúc này, Sado cũng về đến, sau khi nghe kế hoạch của mọi người thì nhíu mày suy nghĩ một lát.

- Ta không nghĩ chuyện này dễ đâu. Ta nghe nói ba của Yuki hình như có quen với một nhóm hắc đạo. Nhưng mà ta biết được một người có thể giúp mọi người.

- Là ai mà có bản lĩnh lớn vậy? – Mariko tò mò.

- Khi nào gặp thì sẽ biết thôi. – Sado thần bí nói.

- Mariko, tớ biết thì ra thích làm ra vẻ thần bí là có người di truyền cho cậu. – Sayaka đánh giá.

- Ý cậu là sao?

- Không có gì.

- Mà có thật là người đó sẽ giúp được không? – Mayu có chút lo lắng.

- Đừng lo, tớ có kế hoạch B. – Mariko lên tiếng

- Là gì vậy? – cả nhóm đồng thanh

- Các cậu không nhớ lệnh bài mà đường chủ băng Rappapa đưa cho chúng ta sao? Tớ cảm thấy nếu đã kí hiệp ước đó, mà chỉ sử dụng 1 lần lệnh bài thì tiếc quá....

......

To be continue

����Ӿ�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro