Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông tan học vang lên, Jeongyeon bỏ sách vở vào balo cùng Momo đi ra khỏi phòng học.

Vừa lúc mới bước ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy xe của nhà mình đã đợi ở bên ngoài, tạm biệt Momo, cô chậm rãi mở cửa bước vào trong xe.

"Đại thiếu gia, lão gia cùng lão phu nhân tới." Ánh mắt quản gia hơi mang tia lo lắng nhìn Jeongyeon, giọng nói thật cẩn thận sợ khiến Jeongyeon lửa giận khơi mào.

Jeongyeon hơi cau mày một cái, cô sống lại cũng được vài ngày, cũng nên đi gặp mặt hai lão mặt dày thân thích kia rồi.

Xe chậm rãi chạy, rốt cuộc cũng đến nhà Jeongyeon, một tòa biệt thự xa hoa theo phong cách Châu Âu xuất hiện ở trước mắt, chiếc xe chạy qua cổng biệt thự, ôm cua qua đài phun nước.

Jeongyeon xuống xe bước đến cửa lớn, vừa đi đến gần đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ồn ào.

Bước vào trong liền thấy lão phu nhân sắc mặt đỏ bừng cùng Yoo phu nhân khắc khẩu.

"Ta mặc kệ, nói như thế nào cô cũng phải phân một chút gia sản cho chúng tôi, dù gì nó cũng là người của Yoo gia, như thế nào ta cũng nuôi dưỡng nó từ nhỏ đến lớn! Con cần thiết phải trả ơn cho cha mẹ chứ!"

Lời này của lão phu nhân thật là làm người ta tức giận, bà ta xem gia sản của Jeongyeon chính là của bà ta cùng chồng bà ta hay sao, nên cho ai liền cho ai!

Yoo phu nhân thật hết nói nổi với đám người da mặt dày còn hơn cả đất này.

Đúng là người có thể đem Yoo phu nhân ngày thường dịu dàng ưu nhã tức đến tím người. Quả thật, lão phu nhân cũng rất là lợi hại.

Gia sản là Yoo phu nhân cùng chồng mình dốc sức làm ra, như thế nào liền biến thành tài sản sở hữu của Yoo gia! Đó là đồ vật của Tiểu Yeon nhà bà! Ai cũng không thể đoạt!

"Bà nội, bà đây là đang nói cái gì vậy? Đó là đồ vật mà Appa để lại cho con, dù sao bà cũng đã có tuổi rồi, dễ quên mất vài việc. Nhưng cũng phải biết một câu, ăn có thể ăn bậy nói cũng không thể nói bậy." 

Jeongyeon nhàn nhạt nói ra những lời này làm tiếng ồn ào trong phòng khách bỗng chốc đình chỉ, lão phu nhân quay đầu vừa nhìn thấy Jeongyeon ngay trước mắt mình thì trong lòng bắt đầu nổi lên vô số chán ghét.

"Tao đang cùng Umma của mày nói chuyện, mày xen vào làm cái gì! Gia giáo học được ở nơi nào!" Giọng nói lão phu nhân bén nhọn làm màng nhĩ người ta đau nhức, già rồi già rồi giọng nói còn rất lớn, già rồi cũng không biết xấu hổ.

Jeongyeon xoa xoa lỗ tai, đi tới ngồi bên cạnh Yoo phu nhân mỉm cười nói: "Umma, nói chuyện với những người da mặt dày như thế này, rất lãng phí thời gian."

Jeongyeon trong lòng cực kì chán ghét những con người này, một đám người Yoo gia đều giống như cảm thấy nhà cô thiếu tiền đám người này chẳng bằng.

"Appa mày cũng không dám nói với tao với giọng điệu đó, đúng là đứa vô giáo dục! Tao nói cho mày biết, tiền của con trai tao phải cho tao! Tao nuôi nó từ nhỏ đến lớn không có điểm vất vả sao! Ông trời ơi! Nhìn xuống mà xem, vợ của con trai ngược đãi mẹ chồng..."

Lão phu nhân đặt mông ngồi xuống dưới đất bắt đầu khóc lóc kể lể, giọng nói ai oán, khổ sở vạn phần.

Jeongyeon nghe được lời nói này của lão phu nhân thì càng tức hơn.

Appa của cô là một người thành thật, thật thà. Đến mức lão phu nhân cùng lão gia đối với ông ấy vừa lợi dụng vừa giả bộ yêu thương.

Lão gia cùng lão phu nhân có hai người con trai một người con gái.

Con lớn là Appa của Jeongyeon- Yoo Chang Joon, con thứ hai là chú của Jeongyeon- Yoo Han, con thứ ba là cô của Jeongyeon- Yoo Jihyun.

Từ nhỏ, Yoo Chang Joon tựa như đứa con được nhặt về vậy, cha mẹ không thèm quan tâm, vừa phải chăm sóc em trai cùng em gái vừa phải gánh cả việc nhà, cũng chưa từng học xong phổ thông thì đã bỏ học đi làm công.

Lấy tiền của bản thân đóng tiền cho em trai, em gái đi học, thật vất vả Yoo Chang Joon mới có một cơ hội, kiếm được một chút tiền. Cha mẹ cùng em trai, em gái liền bắt đầu không dứt đòi lấy.

Nhưng Yoo Chang Joon không có nửa điểm oán hận, chỉ cho rằng bọn họ đã vất vả nuôi chính mình khôn lớn, nên chính mình cũng phải cảm ơn bọn họ.

Rất nhiều người đều cảm thấy Yoo Chang Joon là một tên ngốc, nhưng hắn lại cảm thấy làm người không thể vong ân phụ nghĩa, nên cứ như vậy hắn lại không biết bọn họ lại nuôi thêm một tham vọng chiếm đoạt gia sản của gia đình hắn.

Cho đến khi Yoo Chang Joon xảy ra tai nạn giao thông, những người này cũng không có nửa điểm đau khổ, một lòng chỉ nghĩ làm sao có thể chiếm đoạt tài sản của hắn.

Nhớ lại thông tin trong hồ sơ mà cô đã kêu thám tử điều tra, rồi lại nhìn bộ dáng lão phu nhân la lối khóc lóc. Cô thầm cảm thán, đúng là dù có già hay là còn trẻ dạng người mặt dày, vô tâm như thế vẫn không có gì khác biệt.

Lão phu nhân la lối khóc lóc ngang ngược, Yoo lão gia lãnh khốc vô tình, Yoo Han mặt dày vô sỉ cùng với Yoo Jihyun không biết xấu hổ. 

Đúng là làm người ta rất kỳ quái, một nhà như thế làm sao có thể có một đứa con trai nghe lời ngoan ngoãn thành thật như thế.

Yoo Chang Joon quả thật chính là một người trái ngược với đám người Yoo gia.

Lão phu nhân thời còn trẻ chính là một tiểu thư ngoài gia thú và cũng là một người đanh đá, không ai dám đi trêu chọc bà ta, quả thật họ chính là sợ con sư tử cái này nổi điên cắn người.

Những lời nói của lão phu nhân, làm Jeongyeon nháy mắt phóng thích ra hàn khí, bọn họ như thế nào nuôi dưỡng Appa mình? 

Yoo Chang Joon từ lúc còn nhỏ tới nay không bao giờ đụng vào một phân tiền của họ, không ngờ đám người này còn dám đòi ngược lại đòi tiền nhà cô! Còn không biết xấu hổ khi nói ra loại lời nói này.

"Lão phu nhân mặt bà đâu rồi? Chắc đứng lên không nổi để cho nó rớt xuống dưới mặt đất đi?"

Jeongyeon trào phúng nói làm sắc mặt lão phu nhân đỏ lên, đúng là tiểu tạp chủng vô giáo dục, dám cười nhạo bậc trưởng bối!

Lão phu nhân nhanh nhẹn đứng lên, quả thật nhìn không giống một lão phu nhân của một đại gia tộc lớn!

"Tiểu tạp chủng! Mày dám nói chuyện như thế với trưởng bối hay sao! Yoo phu nhân cô xem đi! Xem đứa con ngoan cô dạy dỗ như thế nào đi!" Lão phu nhân tức giận đến mức ngón tay run rẩy chỉ vào hai mẹ con Jeongyeon. 

Jeongyeon nghe câu nói kia, ánh mắt tràn ngập lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn chằm chằm lão phu nhân.

Nhìn đến ánh mắt của cô lão phu nhân bỗng chốc cảm thấy da đầu mình tê dại, nhưng vẫn hung hăng trừng lại cô.

Nhìn cái gì mà nhìn! Tiểu tạp chủng mày cho rằng ánh mắt của mày có thể dọa đến tao hay sao? Nực cười tao không sợ!

"Lão phu nhân, tôi đã báo cảnh sát, có người tự ý xâm phạm chỗ ở của mình. Mấy người có thể lựa chọn ở lại, tôi không ngại cảnh sát mang mấy người đi một vòng cục cảnh sát đâu."

Giọng nói Jeongyeon nhàn nhạt vân đạm phong khinh*, giống như chỉ tiện tay làm một việc nho nhỏ mà thôi.

*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Lão phu nhân tất nhiên không vì lời nói của Jeongyeon mà sợ hãi, bà ta chỉ quay đầu nhìn về Yoo lão gia từ nảy giờ không nói tiếng nào.

Yoo lão gia ho khan vài tiếng rồi nói: "Jeongyeon, nghe bà nội nói gì thì làm náy đi, kêu Umma của con đem một chút tài sản giao cho chúng ta, dù sao hai mẹ con con không phải có rất nhiều sao?"

Yoo lão gia nói giống như đây là lẽ đương nhiên, không hề có chút ngượng ngùng giống như đây là đồ vật của mình vậy.

"Quả nhiên, một đám người không biết xấu hổ, tôi cho rằng chỉ có một người không biết xấu hổ, không nghĩ tới chính là một đám không biết thẹn. Đoạt đồ của người khác còn nói theo giọng điệu là đồ của mình hẳn ra, thật là già rồi còn không cần cái bản mặt già của mình!" 

Jeongyeon nghe lời nói kia xong giống như phảng phất nghe được một câu chuyện buồn cười, khẽ bật cười chê cười. 

Chặc, quên mất một chuyện. Dù sao, Appa của mình cũng không phải cùng huyết thống với Yoo gia. Thật may mắn làm sao.

"Mày đang nói cái gì đó! Dám nói chuyện với trưởng bối như thế! Hai chúng ta dù gì cũng là ông nội cùng bà nội của mày đó!"

Yoo lão gia lập tức mắng to một tiếng, hôm nay sao đứa nhóc này như thế nào lại giống như thay đổi thành một người khác, khiến bọn họ tức chết!

"Các người là trưởng bối sao? Xin lỗi, tôi chưa bao giờ coi các người là trưởng bối. Han quản gia, tống đám người này ra khỏi đây!"

Jeongyeon không muốn nhiều lời với bọn họ làm gì, còn không biết thẹn nói chính mình là trưởng bối? Có trưởng bối nào đối với đồ vật của tiểu bối như hổ rình mồi không chút do dự đoạt lấy?

Quản gia nhanh chân cùng đám người hầu đi tới mang đám người này đi, một người kéo một người ra khỏi cửa lớn.

Lão phu nhân giọng hét quả thật kinh thiên địa quỷ thần khiếp, bắt đầu liều mạng giãy giụa, Yoo lão gia cũng giãy giụa, nề hà hai người già rồi không còn nhiều sức lực, liền bị Jeongyeon như vậy thỉnh ra ngoài.

Bị đám người quản gia ghét bỏ giục ra ngoài, Yoo lão gia cùng lão phu nhân liền sửng sốt không thôi, đây là lần đầu tiên bọn họ tới nhà Jeongyeon bị đuổi thẳng ra ngoài!

Cảm giác xung quanh người người chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt còn có cười nhạo bọn họ, hai người bọn họ ôm mặt nhanh chóng chạy thật nhanh trở về nhà.

Về đến nhà, lão phu nhân thật là tức chết rồi, đem thù này ghi tạc trong lòng, không ngừng cùng con trai, con gái mình khóc lóc kể lể hành động của Jeongyeon đối với hai người họ, điều này làm cho hai người bọn họ đều phi thường tức giận, chuẩn bị tiếp theo cùng nhau đến nhà Jeongyeon giáo dục lại đứa nhỏ hỗn láo này.

Jeongyeon cũng không biết chuyện ngày hôm nay chỉ là mới bắt đầu, cô chỉ lặng lẽ ôm mẹ mình an ủi.

Không thể không thừa nhận, Yoo phu nhân mấy năm nay thật vất vả, vừa chăm sóc con, còn phải quản lí công ty, lại phải đối phó với người thân thích.

Jeongyeon thở dài, thật là một cục diện rối rắm cô phải từng bước từng bước xử lí...

====

Ánh nắng tươi sáng cho một ngày tốt đẹp, ngày hôm nay kỳ kiểm tra đã đến rồi, lần này có rất nhiều người đều đang chờ mong cười vào bản mặt Jeongyeon trước câu nói đầy tự tin kia vào mấy ngày trước.

Nếu bọn họ không làm vậy quả thật rất nhàm chán a.

Jeongyeon thức dậy thật sớm, ăn xong bữa sáng liền ngồi lên xe chạy một mạch đến trường. Mới vừa bước vào cổng trường, đã có rất nhiều học sinh bày ra vẻ mặt chế giễu, cầu mong người gặp họa nhìn cô.

Jeongyeon sống lưng thẳng tắp, đối mặt với kỳ kiểm tra này cô thấy thật sự không phải chuyện to lớn gì.

Đi vào lớp học, cô an tĩnh ngồi vào vị trí của mình, hiện tại Momo còn chưa đến lớp. Ngồi ở phía trước cô Im Nayeon lại hết sức yên tĩnh, làm Jeongyeon phải nhướng mày tò mò.

Im Nayeon hôm nay làm sao vậy? Tự nhiên lại yên tĩnh biến thành thỏ ngoan?

Jeongyeon chống cằm cứ như vậy nhìn chằm chằm Nayeon. 

Nayeon cũng rất bất ngờ, hôm nay sao tên Jeongyeon như thế nào lại có điểm không giống ngày thường, không biết vì cái gì nàng càng nhìn tên này càng thấy soái? 

Nayeon nhanh chóng lấy một quyển sách để trước mặt mình, ngụy trang thành một học sinh nghiêm túc đọc sách!

Nhưng trong lòng thì không ngừng nỗ lực bình tĩnh tuyệt đối. Im Nayeon mày phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Cảm giác được ánh mắt sau lưng mình, làm cho nàng có chút mất tự nhiên. Nên Nayeon khẽ quay đầu lại liền thấy Jeongyeon bộ dạng lười biếng đang chống cằm nhìn nàng chằm chằm!

Chết tiệt, như thế nào lại cảm thấy soái như vậy!

Nayeon thầm mắng trong lòng một chút lại nhịn không được nhìn về phía đôi mắt của Yoo Jeongyeon!

Cảm giác được đôi mắt sâu thẳm giống như phảng phất có một loại ma lực hấp dẫn nàng.

Thấy vậy, Nayeon liền nhanh quay đầu lại dùng quyển sách che lại khuôn mặt đang đỏ bừng của chính mình, sau đó lại dùng sức trừng mắt liếc Jeongyeon một cái rồi nhanh chóng xoay người.

Lúc xoay người xong, Nayeon dùng tay vỗ ngực của mình, tim nàng giống như đập có chút gấp gáp. Chắc hẳn, hôm nay trời quá nóng đi, Nayeon gật đầu với suy nghĩ này của mình rồi hít sâu một hơi.

Jeongyeon bị con thỏ kia trừng mắt liếc mình một cái thì không thể hiểu được một chút gì.

Quả nhiên, cô không thể dùng hai chữ yên tĩnh để hình dung Im Nayeon, bởi vì con thỏ này không bao giờ bình thường cho được!

Chỉ chốc lát, Momo cuối cùng cũng đến lớp, ngồi ở bên cạnh cô không ngừng dò hỏi quá trình học tập của Jeongyeon như thế nào.

Hai người trò chuyện đến khí thế ngất trời, làm Im Nayeon ngồi ở phía trước bị dày vò tinh thần rất nhiều.

Nayeon trong lòng bây giờ cũng rối rắm không ít.

Nàng suy nghĩ mình có nên hay không quay đầu lại nhìn xem, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Như thế chẳng phải thật mất mặt? Vui đùa cái gì vậy! Nàng kiên quyết không quay đầu đâu!

Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên ôm một xấp bài thi, nghiêm giọng nói: "Các bạn học im lặng, từng người trở lại vị trí của mình, một người một bàn! Bắt đầu kiểm tra!"

Sơ đồ vị trí chỗ ngồi trong phòng học mỗi lớp đều là trước một ngày nhà trường đều thông báo cho mỗi học sinh, để tránh học sinh gian lận.

Đương nhiên, mỗi lớp đều có một giáo viên cùng một giám thị, nên muốn gian lận cần phải cẩn thận một chút.

Không biết xui xẻo hay may mắn vị trí của Jeongyeon cùng Im Nayeon liền được xếp ngồi bên cạnh nhau. Vị trí ở phía bên trái cô.

Jeongyeon quay đầu liền thấy bản mặt con thỏ cà chớn kế bên mình, nói như thế nào đâu, thật oan gia.

Nhưng cũng phải nói, nếu con thỏ này an tĩnh như hiện giờ quả thật làm cho người ta cảm thấy Im Nayeon hôm nay có phải hay không thay đổi một bộ dạng khác.

Nhìn xinh đẹp ra không ít, ít ra còn làm Jeongyeon nhìn rất lâu, e hèm tha thứ cho cô a, Jeongyeon cô cũng chỉ là một người mê cái đẹp mà thôi.

Ánh mắt Jeongyeon quá mức trắng trợn với táo bạo làm Nayeon thật sự là chịu không nổi, xoay người lại hung tợn nói: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua mỹ nữ hay sao!" 

Trong giọng nói giống như mang theo một chút làm nũng? Tóm lại là làm rất nhiều bạn học đều hướng mắt đến nơi này mà nhìn.

"Nói cái gì mà nói! Kiểm tra! Im lặng!" Giáo viên cũng không phải là một người hiền lành, làm một cái sư tử hống lặp tức có thể khiến cho toàn bộ học sinh im phăng phắc, cũng làm Nayeon im lặng không nói gì.

Jeongyeon nhịn không được mà cười lên một chút, tiếng cười lặp tức truyền tới lỗ tai của người kế bên, Im Nayeon lập tức trừng mắt nhìn một chút sau đó hừ một tiếng quay đầu đi.

Jeongyeon cũng không đùa nữa, cúi đầu nhìn bài thi trong tay mình, cầm bút bắt đầu viết.

Nayeon hít sâu một hơi nâng bút chậm rãi viết lên bài thi.

Không bao lâu, Jeongyeon cầm bài thi đứng lên chầm chậm hướng đến bục giảng.

"Vị bạn học này em làm gì! Ngồi xuống làm bài kiểm tra đi!" Giọng nói giám thị vang lên, làm các bạn học hoảng sợ mỗi người ngẩng đầu chỉ nhìn thấy Jeongyeon cầm bài thi giống như chuẩn bị nộp bài?

"Thầy giám thị, em nộp bài, làm xong." Jeongyeon nhàn nhạt nói, giống như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.

Giáo viên cùng các bạn học nghe thấy đều cười. Giám thị trực tiếp cười cong eo.

Ầm một tiếng, giáo viên lập tức hoảng sợ, cầm lấy bài thi trên bàn đứng dậy chuẩn bị giáo dục một chút Yoo Jeongyeon, nhưng không nghĩ tới Jeongyeon nhanh chóng mở cửa phòng, đi xa.

Cầm lấy bài thi giáo viên lập tức ngây người, chuyện này không có khả năng là Yoo Jeongyeon viết ra! Sao lại thế này!

Jeongyeon trước thời gian nộp bài 30 phút, cô nhàn nhả đi đến sân thể dục, làm không ít học sinh cho rằng cô không có làm xong liền nộp bài thi. Nên đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn cô.

Jeongyeon cũng không thèm để vào trong mắt, đối với người khinh thường cô, chỉ cần dùng thời điểm mấu chốt cho bọn họ một cái tát là được, vả mặt tự nhiên phải dùng hết sức lực mà đánh vài ba cái.

Liên tiếp mấy ngày kiểm tra, Jeongyeon đều nộp bài thi trước thời gian nộp bài, việc này làm cho rất nhiều học sinh đều tò mò Jeongyeon kiểm tra như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro