Chương 15 Quả bom chọc trời (5/6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aoko nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, bước chân có phần gấp gáp khi cô đi về phía Kaito. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ sợ hãi, làm anh không khỏi lo lắng. Kaito nhìn cô, đôi lông mày nhíu lại.

"Cậu gấp gáp cái gì chứ?" Anh hỏi với giọng trầm thấp, pha chút bối rối.

Aoko cố gắng hít một hơi sâu, bình tĩnh lại trước khi mở lời. "Lúc nãy... Khi đi trên hành lang, có căn phòng kia..." Giọng cô đầy sợ hãi, từ từ kể lại câu nói cô nghe lúc nãy.

Nghe cô nói, Kaito như cảm nhận được điều gì đó bất thường. Tuy nhiên, anh nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ ấy, cố gắng trấn an cô. "Chắc là cậu nghe lầm thôi, làm gì có chuyện đó chứ."

"Nhưng mà..." Aoko chưa kịp nói hết câu, Kaito đã nhanh tay nhét vào miệng cô một chiếc bánh nhỏ. Miếng bánh mềm mịn khiến cô không thể tiếp tục lời nói đang dang dở, chỉ biết tròn mắt nhìn anh.

"Cậu đừng lo lắng quá như vậy chứ. Kẻo lại thành bà cụ non mất." Kaito cười nhẹ, nhìn cô với ánh mắt trêu chọc. Aoko im lặng, cảm nhận vị ngọt của bánh tan trong miệng, nỗi lo lắng trong lòng cũng từ từ lắng xuống.

Nói xong, Kaito quay lưng bước đi, ánh mắt thoáng chút suy tư.

"Cậu đi đâu vậy, Kaito?"

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, nụ cười tinh quái nở trên môi. "Nhà vệ sinh. Cậu muốn đi lại lần hai không?"

Aoko đỏ mặt, vội quay mặt đi hướng khác, giọng ngượng ngùng. "Tự đi một mình đi."

Kaito không nói gì thêm, chỉ nhếch môi cười rồi tiếp tục bước đi. Anh tiến về phía dãy hành lang mà Aoko vừa nhắc đến, trong lòng dấy lên chút nghi ngờ. Lời cô nói liệu có phải sự thật hay không? Khi đến gần căn phòng đó, một người quản gia bất ngờ bước ra, trên tay cầm khay bưng hai ly rượu vang đỏ, ánh sáng từ hành lang phản chiếu lên ly rượu làm chúng lấp lánh như máu tươi.

Kaito ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua người quản gia, rồi dừng lại ở cánh cửa phòng đang dần khép lại sau lưng ông ta.

Kaito bước đến cánh cửa, dừng lại một chút trước khi mở nó. "Xin thất lễ" anh nói nhỏ, rồi nhẹ nhàng vặn nắm cửa. Cánh cửa cọt kẹt mở ra, để lộ một căn phòng tối mờ. Anh bước vào, ánh mắt nhanh chóng quét qua không gian. Bên trong, không có gì đặc biệt, chỉ là một kho chứa các loại rượu khác nhau, những kệ gỗ cao ngất ngưởng xếp chồng các chai rượu vang, rượu mạnh và những loại mắc tiền đủ màu sắc.

Kaito lướt mắt qua các kệ đựng rượu vang, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào khác thường. Chẳng mấy chốc, một chi tiết nhỏ đã thu hút sự chú ý của anh, một bịch giấy nhỏ nằm hờ hững bên cạnh một chai rượu. Bịch giấy trông rất đơn giản, nhưng lại vô cùng lạc lõng trong không gian ngăn nắp của căn phòng.

Anh nhẹ nhàng cầm bịch giấy lên, cảm giác có điều gì đó không ổn. Khi mở ra, tim anh như ngừng đập. Trên nhãn dán là một dòng chữ nhỏ, nhưng nội dung của nó khiến Kaito phải hít một hơi sâu, "Xyanua."

Anh nhìn chằm chằm vào bịch giấy, mắt mở to vì bất ngờ và lo lắng. "Chờ đã? Đây chẳng phải là... xyanua sao?" Kaito lẩm bẩm, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Những mảnh ghép trong đầu anh bắt đầu kết nối lại với nhau, tiếng nói chứa đầy thù hận mà Aoko đã nghe được trong căn phòng này lúc nãy, giờ càng rõ ràng hơn trong tâm trí anh.

Nếu đây thật sự là xyanua, thì nó chỉ có thể mang một mục đích duy nhất - ám sát. Và nếu điều Aoko nghe được là sự thật, thì âm mưu này nhắm vào ông Louis và bà Jasmine đang gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đây, anh nhớ đến hai ly rượu mà tên quản gia bưng khi nãy, môi anh chợt mím lại, một tiếng chậc khẽ phát ra. Anh nhận ra không còn thời gian để do dự nữa.

Nhưng khi anh định chạy ra khỏi phòng, mắt anh chợt bắt gặp một ánh sáng lóe lên từ một góc khuất. Ánh sáng đó quen thuộc, như thể anh đã nhìn thấy nó ở đâu rồi. Kaito dừng bước, nhìn kỹ nơi phát ra ánh sáng. Trên kệ là một viên ngọc màu xanh dương đậm hình hoa hồng, giống hệt viên ngọc mà anh đã thấy được trưng bày trong chiếc bình cổ ở vị trí ra vào của buổi tiệc.

"Sao lại có thể có cùng lúc hai viên ngọc giống nhau đến vậy?" Kaito tự hỏi, tay cầm viên ngọc lên xem xét kỹ. Anh nhận ra những vết xước nhỏ trên viên ngọc, như thể ai đó đã cố gắng lấy nó ra bằng cách nào đó. Cảm giác lo lắng trong lòng anh càng thêm rõ rệt. "Chờ đã, nếu vậy thì... viên đá ở trong chiếc bình ở vị trí ra vào có lẽ nào..."

Anh nuốt nước miếng, nỗi sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể. Không, anh lắc đầu, không thể để những suy nghĩ tồi tệ này làm anh mất tập trung. Còn điều quan trọng hơn cần làm ngay lúc này.

Không chần chừ thêm, Kaito lao ra khỏi căn phòng, đóng cánh cửa lại với tiếng động vang vọng. Anh chạy thật nhanh về những khu vực mà anh đoán ông Louis và bà Jasmine đang ngồi đó, trong đầu chỉ nghĩ đến việc ngăn chặn bi kịch có thể xảy ra nhanh nhất có thể. Mỗi bước chân của anh đều trở nên nặng nề, như thể thời gian đang đuổi theo anh, từng giây trôi qua đều có thể quyết định mạng sống của hai con người.

---

Trong lúc đó, Aoko đang đứng ở khu vực sảnh, thưởng thức những chiếc bánh nhỏ được bày biện trên bàn tiệc. Cô vẫn còn đôi chút bối rối, nhưng hương vị ngọt ngào của bánh dần làm cô quên đi cảm giác bất an vừa nãy.

"Không biết ba cất chiếc túi kia ở đâu nhỉ?" Aoko tự hỏi, mắt nhìn quanh tìm kiếm. Cô bóc một miếng bánh khác bỏ vào miệng, vị ngọt mềm mịn lập tức lan tỏa, khiến cô khẽ mỉm cười.

"Ngon quá đi!" Cô thốt lên đầy vui vẻ, lòng trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể mọi lo lắng đã tan biến theo hương vị của bánh. "Nhưng sao Kaito đi lâu quá vậy. Mình sẽ ăn hết bánh mất."

---

Ở một góc khác, trong một căn phòng sang trọng, ông Louis và bà Jasmine đang ngồi nghỉ ngơi sau khi đã đi tiếp những vị khách mời đặc biệt. Người quản gia bước vào, cung kính cúi chào rồi đặt khay lên bàn.

"Thưa ông Louis và bà Jasmine, tôi đã thay hai ly rượu vang khác cho người." Giọng nói của quản gia nhẹ nhàng, từng lời nói ra đều đều, không một chút cảm xúc.

Ông Louis mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng. Ông cầm lấy một ly rượu từ khay. "Cảm ơn ngươi, Luka."

Bà Jasmine cũng nhẹ nhàng đón lấy ly rượu thứ hai, ánh mắt lướt qua người quản gia trước khi khẽ gật đầu. "Dù sao ngươi cũng làm quản gia ở đây được 17 năm rồi nhỉ?"

Nghe vậy, Luka chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Nhưng đó không phải là nụ cười của sự vui vẻ hay hạnh phúc. Nụ cười đó trống rỗng, vô hồn. Sau đó anh lùi ra phía sau, đứng yên lặng trong góc phòng, đôi mắt lạnh lùng dõi theo từng cử chỉ của ông Louis và bà Jasmine. Họ vẫn đang nhàn nhã thưởng thức ly rượu vang, không hề biết rằng, trong cái yên bình giả tạo ấy, một cái chết tàn nhẫn đang đến gần. Ánh mắt Luka tối sầm lại khi nhớ đến quá khứ, về những gì mà bà Ashley, người chủ cũ mà anh hết mực kính trọng, đã phải chịu đựng nhiều điều dưới tay của cặp vợ chồng trơ trẽn này. Sự câm hận từ tận đáy lòng bùng cháy, không gì có thể dập tắt.

Ông Louis và bà Jasmine tiếp tục nhấp từng ngụm rượu, hoàn toàn vô tư, không hề hay biết cái chết đang rình rập. Nhưng Luka thì biết. Anh kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi giây phút mà sự trả thù sẽ hoàn thành, một cách tuyệt đối và không thể đảo ngược.

Rồi bất chợt, cả hai người bắt đầu cảm thấy khó thở. Ban đầu chỉ là những cơn co giật nhẹ, nhưng rất nhanh chóng, chúng trở nên dữ dội hơn. Ông Louis run rẩy đưa tay lên cổ, cố gắng hít thở nhưng không khí dường như đã trở nên quá ít ỏi. "Luka... Mau đến cứu t-" Ông ta cố gắng gọi, nhưng giọng nói nghẹn lại, không rõ ràng. Đôi mắt ông ta dần mờ đi, mọi thứ xung quanh nhòe nhoẹt, như một cơn ác mộng không có lối thoát. Cơ thể ông đổ gục xuống sàn, ánh mắt tuyệt vọng nhưng không còn chút sinh lực nào. Tim ngừng đập, hơi thở tắt lịm.

Bà Jasmine, người vẫn luôn tỏ ra cao quý và kiêu hãnh, giờ đây cũng không khác gì chồng mình. Cơn co giật tấn công mạnh mẽ, khiến bà gục xuống bàn, ly rượu văng xa, đỏ thẫm như máu vương vãi khắp nơi. Bà thở hắt ra, đôi mắt mở to tràn đầy kinh hãi, trước khi đôi môi tái nhợt của bà ngừng di chuyển mãi mãi.

Luka đứng đó, nhìn hai con người từng rất quyền lực và giàu có đang dần trút hơi thở cuối cùng. Trái tim anh không còn cảm giác gì ngoài sự mãn nguyện. Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo. "Tôi đã giúp người trả thù họ rồi... Phu nhân Ashley." Lời nói ấy nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một lời thì thầm của quỷ dữ, kết thúc một màn bi kịch mà anh đã chuẩn bị từ lâu.

Và rồi, không một chút do dự, Luka rời khỏi phòng, để lại phía sau những ký ức đau thương, những tội lỗi và những oan trái, tất cả giờ đã chìm vào hư không, cùng với linh hồn của những kẻ đã đền tội.

Nhưng có lẽ không chỉ hai người họ, anh từng bước nhẹ nhàng ra khỏi căn phòng đó. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của nhiều người, là khoảnh khắc mà những kẻ xấu xa sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình. Những kẻ đã góp phần vào bi kịch của phu nhân Ashley.

---

Ông Ginzo bước đến bên cạnh Aoko, ánh mắt hiền từ nhìn con gái. Trên tay ông là chiếc túi mà Aoko đã nhờ ông mang đến buổi tiệc. Thấy Aoko đứng một mình, ông không khỏi thắc mắc.

"Sao con lại đứng đây một mình? Kaito đâu rồi?"

Aoko thở dài nhẹ nhõm. "Cậu ấy đi vệ sinh rồi ba, chắc lại bị táo bón rồi." Câu nói của cô khiến ông Ginzo bật cười nhẹ, nhưng ông không nghĩ ngợi gì nhiều, đưa cho cô chiếc túi mình đang cầm.

Aoko nhận lấy chiếc túi từ tay ba mình. Bên trong là chiếc áo len màu xanh mà cô đã tự tay móc dành tặng Kaito, món quà sinh nhật thứ mười bảy của anh. Cô nhìn chiếc áo, cảm giác hạnh phúc lan tỏa. Cô khẽ mỉm cười, tưởng tượng ra hình ảnh Kaito khi nhận được món quà này.

"Mong là Kaito sẽ thích nó," cô thì thầm, ánh mắt dịu dàng lấp lánh niềm vui và hy vọng. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô không hề biết rằng một cơn ác mộng đang đến gần, bao trùm lấy bữa tiệc này.

Bỗng một vụ nổ lớn vang lên, âm thanh chát chúa xé toạc không gian yên bình của buổi tiệc. Ngay tại vị trí chiếc bình cổ ở cổng ra vào, vụ nổ làm tung tóe mảnh vỡ, chặn lối thoát duy nhất. Khói lửa bốc lên mù mịt, lan tỏa khắp khu vực, khiến mọi người trong sảnh hoảng loạn hét lên trong sợ hãi.

Aoko, đang đứng ở sảnh tiệc, lập tức ngừng ăn khi nghe thấy tiếng nổ đinh tai. Cô quay lại, mắt mở to, kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Khói dày đặc bao phủ không gian, những tiếng hét vang lên khắp nơi, lẫn trong sự hỗn loạn của đám đông đang cố gắng tìm cách thoát khỏi hiện trường.

Trên lầu cao, Luka đứng im lặng, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống cảnh tượng hỗn loạn bên dưới. Tiếng hét, tiếng kêu cứu của mọi người không hề làm lay động trái tim hắn. Hắn chỉ đứng đó, nhìn xuống với ánh mắt trống rỗng và xa cách, như đang ngắm nhìn một đàn côn trùng yếu đuối đang vật lộn trong vô vọng.

"Đây là cảm giác mà phu nhân phải trải qua, lũ các người giờ đây có thể hiểu rồi chứ?" Luka thì thầm, giọng nói lạnh lùng và cay độc. Ánh mắt hắn thoáng hiện lên một tia hài lòng khi chứng kiến cảnh tượng này. Đối với hắn, đây không chỉ là sự trả thù, mà còn là sự trừng phạt dành cho những kẻ mà hắn cho rằng đã gây ra nỗi đau cho người mà hắn từng tôn kính.

Làn khói đen và ánh lửa đỏ rực tiếp tục lan tỏa, nhuốm màu sự tuyệt vọng lên tất cả mọi người. Nhưng Luka vẫn đứng đó, bất động và im lặng, đôi mắt lạnh như băng hướng xuống đám đông bên dưới, chứng kiến những gì hắn đã tạo ra mà không một chút hối tiếc.

Trong cơn hỗn loạn của vụ nổ, ông Ginzo, người duy nhất là thanh tra cảnh sát có mặt tại buổi tiệc, nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình. Ông chỉ huy đám đông, yêu cầu mọi người bình tĩnh và nhanh chóng sơ tán khỏi khu vực nguy hiểm. Giọng nói của ông vang lên qua tiếng la hét và âm thanh nổ, đầy uy lực và quyết đoán, thể hiện sự chuyên nghiệp trong tình huống khẩn cấp.

Một vụ nổ nữa lại vang lên, lần này là từ phía sau, xa xa về hướng hành lang nơi nhà vệ sinh. Tiếng nổ dữ dội khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển, và Aoko cảm thấy một cơn sóng kinh hãi trào dâng trong lòng. Cô quay lại nhìn về phía vụ nổ, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ. Một suy nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu cô "Kaito vẫn còn ở đó! Từ nãy đến giờ cậu ấy vẫn chưa đi ra khỏi nhà vệ sinh!"

Trái tim Aoko như ngừng đập, cảm giác lo lắng bao trùm lấy cô. Không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì khác, cô lập tức lao về phía vụ nổ vừa xảy ra, lòng chỉ còn mỗi ý nghĩ duy nhất: cứu Kaito.

Giữa cơn hỗn loạn, ông Ginzo nhìn thấy Aoko bất ngờ chạy về hướng nguy hiểm. Ông vội vã lao tới, nắm chặt tay cô, giữ cô lại trong cơn hoảng loạn.

"Chờ đã! Con đi đâu vậy hả Aoko?" Ông hỏi, giọng đầy lo lắng và căng thẳng.

"Kaito, cậu ấy vẫn còn trong đó. Nếu chỉ mình cậu ấy ở đó thì chắc sẽ cô đơn và sợ hãi lắm."

Cô nuốt nước miếng, giọng run run. "Con phải cứu cậu ấy!"

Ông Ginzo nhìn sâu vào mắt con gái mình, ông có thể cảm nhận được nỗi lo lắng tột cùng của cô. Nhưng để cô đi vào khu vực vừa xảy ra vụ nổ thì quá nguy hiểm. Ông không thể nào để con gái mình mạo hiểm như vậy. Nhưng nhìn vào ánh mắt cô lúc này, ông biết rằng cô sẽ không nghe theo ông mà rời khỏi đây. Ginzo dịu dàng buông tay, nhắc nhở. "Cẩn trọng."

Aoko nhẹ nhàng gật đầu, chạy thật nhanh về phía hành lang, nơi mà cô nghĩ rằng Kaito đang gặp nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro