Chương 3: Tôi là thiên sứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nốc liên tục 10 cốc cà phê đậm đặc nên tôi hiện giờ vẫn còn tỉnh táo lắm, và khi đầu óc tỉnh táo thì đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Đại khái tôi bị Vương Tuấn Khải kéo vào lòng, tay hắn còn không yên phận sờ tới sờ lui, mợ nó chứ cứ như bị quấy rối vậy. Tôi nín thở kéo tay hắn khỏi người, dự định lăn xuống giường như mọi khi. Nào ngờ trong họa có nạn, vừa cựa mình một cái, cái tên tưởng chừng đã ngủ say như lợn nái kia đôi mày giựt giựt, con ngươi đen láy nhìn tôi không chớp mắt. Tôi có nên đánh ngất hắn không nhỉ?

Cả người tôi lập tức khựng lại như con robot bị nhấn nút STOP, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cứ như thế mà 'ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi', mắt đối mắt nằm trên cùng một chiếc giường, hơi thở như quyện vào nhau... Từ từ đã, hình như đi quá xa rồi!

"Cậu là ai?"- Sau một đoạn trường yên lặng tưởng chừng đã qua cả thế kỷ, tên khốn kia rốt cục cũng lên tiếng. Tôi lập tức thở ra một hơi, thật mợ nó căng thẳng quá. Nhưng mà.... tôi biết trả lời câu hỏi này như thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng: lão tử là antifan của ngươi, bởi vì kiếp trước không chăm thắp nhang nên kiếp này bị phạt dịch chuyển tới ổ yêu ma nhà ngươi?

Chậc chậc, nói thế chắc hắn nghĩ tôi thần kinh mất.

"Là fan cuồng hả? Từ ngoài đó đột nhập vào sao?"- Vương Tuấn Khải chỉ ra ngoài ban công, tôi theo phản xạ xoay đầu nhìn theo, bên đó cửa kính không đóng, hiện trường vừa vặn giống như bị đột nhập.

Phi, lão tử mà thèm làm fan cuồng của mi, mi quên đóng cửa thì bảo là ta đột nhập sao? Hơn nữa ban công cách mặt đất cao như vậy, ngươi nghĩ ta mọc cánh bay lên chắc?

"Không trả lời tôi sẽ báo cảnh sát cậu đột nhập trái phép đấy!"

"Đừng!"- Tôi kích động bổ nhào lên người Vương Tuấn Khải giữ lấy tay hắn lẫn điện thoại. Tôi trừng mắt, ngươi thử gọi xem, lão tử lập tức liều mạng với ngươi.

"Vậy cậu là ai?"

"Tôi...."- Tôi là gì nhỉ? Tôi là cái quái gì bây giờ? Ôi mẹ ơi, mệt não quá!

"Cậu là ai?"

"Tôi..."

"Cậu là ai?"

"Tôi là... tôi là... tôi là thiên sứ đáp xuống giường anh!"

Không gian bỗng nhiên im ắng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ "tích tích" nhích qua từng từng giây. Không biết đã bao nhiêu tiếng "tích tích" vang lên, trên gương mặt đẹp đẽ của Vương Tuấn Khải mới xuất hiện biểu tình kinh ngạc nên có.

Vâng, chính tôi cũng tự 'kinh ngạc' với bản thân mình. Không hiểu sao tôi lại có thể phát ngôn một câu vớ vẩn đến không thể vớ vẩn hơn như vậy. Cái gì mà thiên sứ chứ? Vương Nguyên a Vương Nguyên, ngươi tưởng đây là thế giới cổ tích à?

Vương Tuấn Khải chắc sẽ không nghĩ tôi thần kinh nữa mà trực tiếp đưa thẳng đến Ca Nhạc Sơn (bệnh viện tâm thần) luôn quá. Ôi, bỗng dưng cảm thấy người mình như bị hắt cả xô máu chó, từ trên xuống dưới sặc mùi cẩu huyết.

"Thì ra thiên sứ có thật."

Ngay lúc tôi đang cố thanh lọc bộ não thì chất giọng trầm ấm đột ngột vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, trùng hợp hắn cũng đang nhìn tôi. Bởi vì khoảng cách khá gần nên tôi có thể thấy rõ bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt đó. Mợ nó, nói thế mà cũng tin sao?

Đã phóng lao thì phải theo lao, như kẻ lừa đảo hốt phải tên ngu ngốc, tôi lập tức gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, tôi là thiên sứ, cứ đúng 2 giờ đêm tôi sẽ xuất hiện để... ban phúc lành cho anh."

Cùng lắm nếu tên khốn này muốn xem tôi ban phúc lành ra sao thì lúc đó tôi sẽ ngồi xuống làm vài động tác luyện công giống trong phim rồi đọc kinh siêu độ cho hắn nghe.

"Thật sao?"- Hắn hỏi, đôi mày đen đậm nhướn lên một cách hiếu kì. Chết tiệt, sao tôi cảm thấy mình giống như tên bắt cóc đang lừa bán một đứa trẻ ngây thơ vậy?

"Thật."- Tôi từ trên người hắn lăn xuống giường, chiếc nệm mềm mại nâng đỡ cơ thể khiến tôi thoải mái phát ra tiếng rên hưởng thụ. Tôi chỉ tay vào những chiếc cúp trong tủ kính của hắn, mặt không đổi sắc nói láo. - "Nhờ có tôi phù trợ anh mới dễ dàng nhận được những giải thưởng danh giá đó đó."

Vương Tuấn Khải im lặng vài giây, sau đó giống như nén cười nói: "Thế tôi thật may mắn nhỉ?"

"Còn phải nói sao? Nếu không những giải thưởng này đã thuộc về Cố Thương Lăng rồi. Nghĩ xem, cô ấy xinh đẹp như vậy, tại giỏi như vậy, không lí nào lại tranh thua anh."- Đáng ghét nhất ở chỗ nữ thần lại phải lòng tên khốn này, còn bị hắn làm giá từ chối, ngược lên ngược xuống. Thật là, chỉ trách nữ thần kiếp trước không thắp nhang nhiều bằng hắn mà thôi.

Tên khốn vô tâm bên cạnh bỗng nhiên im lặng không trả lời. Chẳng lẽ nghe tôi nói có lí quá nên tổn thương rồi sao?

"Cậu thích Cố Thương Lăng?"- Một lúc sau Vương Tuấn Khải bất thình lình hỏi khiến tôi giật cả mình. Thật là, đêm khuya rồi, đừng chơi trò dọa nhau như thế!

Tôi quang minh chính đại gật đầu. Thích thì sao? Chẳng lẽ ngươi phản đối? Này này, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt nguy hiểm thế? Biểu cảm trách móc đó là sao? Chẳng lẽ ngươi đang ghen?

"Anh cũng thích Cố Thương Lăng?"- Sắc mặt Vương Tuấn Khải càng lúc càng tăm tối, chắc chắn là bị tôi nói trúng rồi. - "Nhưng không phải anh đã từ chối rồi sao?"

Đáp lại câu hỏi của tôi là tiếng "Hừ" mạnh của hắn, Vương Tuấn Khải xoay người lại, kéo chăn đi ngủ. Gì đây? Gì đây? Tình hình gì đây? Thái độ hờn dỗi đó là thế nào a? Có còn biết tôn trọng người khác là gì nữa không? Đúng là minh tinh đều có bệnh.

Từ cảm xúc thay đổi nhanh như cảm xúc thiếu nữ của Vương Tuấn Khải, tôi có thể rút ra kết luận: Vương Tuấn Khải cũng có ý với Cố Thương Lăng, nhưng cứ thích giả vờ thanh cao, làm bộ từ chối.

Hờ, đúng là ấu trĩ!

Dù sao tôi cũng không ngủ được, chi bằng đi xem xung quanh một chút, không biết đại minh tinh có phiền không nhỉ?.........................................Chắc không phiền đâu.

Vô liêm sỉ nghĩ như thế, tôi sảng khoái bước xuống giường, hăng hái như người mở đường đi thám hiểm vùng đất mới đầy giá trị.

Trước kia, tôi từng tưởng tưởng đời sống riêng tư của Vương Tuấn Khải nhất định rất bê tha. Chẳng hạn hắn là một gã cơ bắp thích mặc đồ phụ nữ, trong tủ quần áo toàn váy đầm và tất lưới, nick ẩn trên mạng là Tiểu Miêu Kathy. Nhưng sự thật thì.... tôi mở tủ quần áo ra, xém nữa đã hộc máu vì ghen tị, toàn là những bộ y phục thời thượng đầy nam tính. Đồ vest một bên, đồ bình thường một bên, đồ đi diễn một bên, đồ có vẻ là fan tặng một bên, đâu ra đó rất gọn gàng, ngăn nắp. Tôi đóng nhẹ tủ lại, bặm môi cào cào cánh cửa, trong đầu vang vọng giọng nói của fan thái thái: "cùng tốt nghiệp một trường đại học như ngươi", mà thấy bi ai.

Tôi đi qua xem kệ sách, trước kia từng tưởng tượng đan xen giữa những cuốn sách đầy tri thức này là những quyển tạp chí nóng bỏng mắt. Vương Tuấn Khải ngồi xem tạp chí nóng bỏng mà máu mũi máu mồm tuôn chảy ào ào, sau đó ngất xỉu phải nhập viện, thế là công ty bưng bít bằng việc hắn bị tụt đường huyết. Nhưng buồn thay khi tôi lật lật từng trang thì chỉ toàn chữ là chữ, hơn nữa còn viết bằng tiếng Anh, như muốn cười thẳng vào cái trình độ ngoại ngữ có giới hạn của tôi.

Trong hộc tủ là những bảng điểm rạng ngời như hoa nở của hắn, còn có kết quả bài thi IQ hai năm trước..................... TMD, IQ tận 150 cơ à? Có còn là người không?

Tôi im lặng xếp ngay ngắn vào chỗ cũ, xong gục xuống bàn làm việc khóc huhu. Thần linh, người thiên vị hắn quá rồi!

Nhìn thấy vài cuốn kịch bản để trên bàn, tôi cầm lên xem thử. Kì Thuỷ Cầm Phong? Đây không phải là bộ phim mà Cố Thương Lăng thủ vai nữ chính sao? Tên khốn này chắc không phải đóng nam chính đấy chứ? Thôi mặc kệ hắn đóng vai nào, hãm hại trước rồi tính. Tôi tháo tất cả kẹp giấy ra, sau đó bốc bên này một trang, lấy bên kia một tờ, xáo trộn cả lên rồi kẹp lại tử tế như chưa gì xảy ra. Để xem sau này ngươi có đọc nhầm lời thoại hay không?

Hả hê qua đi lại cảm thấy buồn chán, tôi mở máy tính hắn ra chơi. Mở game Ỷ Thiên đăng nhập vào tài khoản của mình, tôi tranh thủ tận dụng thời gian 'ăn đêm' của các cao thủ trong top, bắt đầu mời tổ đội đánh phụ bản. Tôi lên kênh Thế Giới phát động tin tức.

[ChânNguyên: Pb hiệp khách Diệt Tuyệt Sư Thái, cầu cao thủ đi cùng.]

Tôi ôm bàn phím ngồi chờ cao thủ, nhìn một người rồi hai người vào, kèm theo số lực chiến cao ngất, tôi hoan hỉ tung hô hôm nay mình qua chắc rồi. Boss Diệt Tuyệt Sư Thái đánh rất khó, nhân vật khi chết rồi lại không thể hồi sinh, nên hết lần này đến lần khác bị thất bại.

Thấy đội đã đủ người, tôi lập tức bắt đầu khai chiến. Phụ bản mở ra là cảnh Diệt Tuyệt Sư Thái ngồi tọa thiền ở giữa toà tháp, nhiệm vụ của người chơi là bảo vệ Diệt Tuyệt khỏi quân lính.

Boss Diệt Tuyệt bình thường sức mạnh vô biên, nhưng trong phụ bản này lại liễu yếu đào tơ như khuê nữ, xoẹt xoẹt vài cái đã ngã xuống, mất hết phong thái cao ngạo của chưởng môn Nga My. Hệ thống cũng thật vô nhân đạo đi, đã cho quân lính vây quanh còn cho thêm quái bên ngoài bắn tên, vòng lửa kèm theo cầu lửa bay ra để uống máu nhân vật. Thật tàn nhẫn mà!

"Có vẻ đội cậu sắp thua rồi!"

"Tôi có mù đâu............. Oái! Anh ngồi đây khi nào?"- Tôi giật mình đến suýt ném cả bàn phím. Thiện tai, thiện tai, yêu nghiệt nhà ngươi cứ ẩn ẩn hiện hiện là muốn dọa chết bổn tăng hay sao?

"Từ lúc cậu bắt đầu chiến rồi, cậu ồn ào như vậy ai mà ngủ nỗi chứ?"

"Haha, vậy à."- Bất quá...... tôi không cảm thấy có lỗi.

Thôi chết! Quên mất mình còn đang diệt boss. Tôi nhìn màn hình lúc này Diệt Tuyệt đã bị hắc hóa tấn công lại người chơi, từ liễu yếu đào tơ lột xác thành lão bà bà uy phong, lại thấy con tim nhỏ bé bị tưới một xô máu chó. Cảm giác niềm tin bị phản bội này, ai có thể thấu?

Diệt Tuyệt Sư Thái nhảy lên rồi giậm xuống, linh lực toả ra khiến mọi chiêu thức tê liệt 5 giây, tổ đội 4 người chỉ còn 2 người sống xót, đó là tôi và một nhân vật Nga My tên Lăng Tiếu Tiếu. Vì cùng một môn phái với boss nên Lăng Tiếu Tiếu ít bị tổn thương hơn, ngược lại tôi phái Minh Giáo vốn bị xem là phái tà đạo thì hao máu nhiều hơn hẳn.

Tôi nhìn mức máu còn lại mà lòng chua chát, đêm nay chắc không qua khỏi rồi. Bỗng nhiên tin nhắn đội 'ding' một cái hiện lên dòng chữ.

[LăngTiếuTiếu: chủ đội, mau di chuyển ra sau lưng boss]

Định đánh úp từ đằng sau à? Nhưng boss Diệt Tuyệt rất ghét bị đánh lén, nếu người chơi nào làm như thế nó sẽ tấn công lại với linh lực mạnh gấp đôi. Tuy không hiểu ý của Lăng Tiếu Tiếu cho lắm, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn hành động theo, bởi vì Lăng Tiếu Tiếu là cao thủ top 50, mà cao thủ thì luôn luôn đúng.

Tôi vừa chạy ra đằng sau, Lăng Tiếu Tiếu lập tức dùng khinh công bay về hướng vòng lửa, Diệt Tuyệt đuổi theo cô ấy. Tôi nhìn nhân vật Nga My đứng trong vòng lửa thanh máu dần dần tụt giảm, bên Diệt Tuyệt cũng đang hao máu theo, cuối cùng cũng hiểu thì ra dù đã chuyển sang cùng phe với hệ thống, boss vẫn bị vòng lửa tác động như cũ, chỉ có tôi đứng ngoài vẫn bình an vô sự. Hóa ra Lăng Tiếu Tiếu hi sinh bản thân giúp tôi vượt ải. Mặc dù chỉ là game thôi nhưng tôi thật cảm động muốn rơi nước mắt.

"Thiên sứ, mau đánh đi!"- Vương Tuấn Khải làm khán giả cũng bắt đầu sốt ruột.

Tôi hùng hổ gật đầu một cái, ngón tay linh hoạt gõ trên bàn phím, từng chiêu tung ra nhanh và dứt khoát. Chẳng mấy chốc boss Diệt Tuyệt chỉ còn một phần máu, nhưng đại hiệp Lăng Tiếu Tiếu đã không cầm cự được nữa, "rầm" một cái anh dũng ngã xuống. Thật là, giây phút đó con tim muốn vỡ nát.

Lăng Tiếu Tiếu nữ hiệp xin an nghỉ, tôi thề sẽ liều một mất một còn với boss.

Cuối cùng chiêu 'nộ' cũng hiện ra, chỉ cần thi triển chiêu này thì boss Diệt Tuyệt sẽ bị đánh bại, chỉ cần bấm một cái mà thôi.

"Thiên sứ?"

Cứ nghĩ tới chính tay mình kết liễu boss lợi hại nhất trong ải, cảm giác cứ như sắp tu thành chính quả.

"Này thiên sứ!"

Boss Diệt Tuyệt à, cứ đánh cho đã đi, lát nữa thôi bà sẽ bại dưới tay tôi. Haha, có nên lấy máy ảnh ghi khoảnh khắc trọng đại này không nhỉ?

"Thiên sứ!"

"Thiên thiên cái quái gì chứ? Không thấy lão tử..."- Tôi khựng lại trố mắt nhìn cơ thể mình. Cái gì thế này? Nó đang mờ dần đi, chẳng lẽ sắp quay về rồi? Không được! Tôi còn chưa diệt được boss mà, tôi không thể để Lăng Tiếu Tiếu hy sinh vô ích được.

Vội vàng nhào tới định chụp lấy bàn phím, ai ngờ "phụt" một cái phong cảnh liền thay đổi, nhanh như lúc rời đi. Mặt vẫn theo quán tính đập thẳng xuống cạnh giường, đau muốn nổ đom đóm mắt.

Ôm một bên mặt sưng vù nhìn đồng hồ, kim ngắn vừa vặn chỉ 5 giờ sáng, không sai một li. Mợ nó, thật cẩu huyết mà! Chỉ một chút nữa thôi là tôi đã thắng rồi. Thần linh ạ, người cố tình ngược con phải không? Huhu.

#Note:

Boss Diệt Tuyệt *lau mồ hôi*: Phù! Suýt chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro