Chương 11 : Bắt đầu nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên ưỡn người đón chào một ngày mới bắt đầu, chiều hôm qua tan làm cậu đã nộp đơn xin nghỉ buổi sáng cùng với cuộc gọi liên hệ với anh để lấy tờ chi phiếu trị giá 30 nghìn tệ. Chỉnh chu bản thân xong sau đó cậu mới tìm đường đi đến quán bar mà cậu đã trải qua bao nhiêu thăng trầm ngày nào.

Trước cửa là Từ Tử Kiều đang tự mình sửa quán cũng đón khách, có vẻ kinh doanh thu nhập của nơi này đang dần cạn hẹp, người như bà chưa bao giờ ra cửa tự mình đón khách.

Tử Kiều vừa thấy Vương Nguyên thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng vẻ ngạc nhiên không kéo dài được bao lâu thì đã thay bằng giọng điệu kênh kiệu quen thuộc : "Ể? Cậu được tự do rồi nhưng lại không muốn xa nơi này hay sao? Vẫn còn chỗ cho cậu nếu cậu quay lại đó."

Vương Nguyên cười nhẹ, cậu khẽ nâng bàn tay thon thả của cậu lên để lộ ra vết sẹo nhỏ nhưng đã rất lâu, chứng tỏ vết sẹo ấy là do những hành hạ lâu năm của bà để lại : "Bà nghĩ sao nếu tôi quay lại, để chịu đựng cái cách mà mấy người ép người khác bán thân phục vụ cho bọn đàn ông để các người có tiền chứ?"

"Mọc đủ lông đủ cánh rồi nên nói chuyện cũng khác hơn nhỉ."

"Tử Lam đâu?"

Tử Kiều cầm lên chiếc quạt nhỏ quạt nhẹ vài cái ra dáng vẻ thanh tao yêu kiều đáp : "Đang tiếp khách, không ngờ nó bướng nhưng vẫn được việc hơn cậu. Ăn cháo đá bát."

"Tôi chưa hề cầu xin bà nuôi tôi dù chỉ một ngày bà nên nhớ kĩ điều đó."

Vương Nguyên nhíu mày bước vào quán trong sự ngạc nhiên của bà, Tử Kiều càng nghe càng khó chịu, nhếch mép cười khinh miệt, từng lời từng chữ bà nói như đâm thẳng vào cậu : "Vậy sao? Cậu có ghét chúng tôi vì ức hiếp cậu đi nữa thì bây giờ cậu cũng nằm dưới thân Vương tổng rồi không đúng sao?"

Vương Nguyên hơi xiết tay đỏ mắt nhìn bà, đơn thuần ngồi ở đó yên lặng đợi Tử Lam. Có lẽ chỉ có Vương Nguyên mới tự biết cậu được cho dù có nói là cậu và Vương Tuấn Khải chưa có gì cũng chẳng ai tin, nhưng đây lại hóa thành hòn đá nặng kéo cậu vào trạng thái thất vọng.

Dù cậu đi đâu làm gì đi chăng nữa thì tai tiếng kỹ nam kia cũng sẽ theo cậu một đời.

Nếu truyền ra ngoài thì bên tai nhất định không ít lời lẽ khó nghe, chưa kể còn khó có thể thích được ai.

Vương Nguyên tự cười nhạo bản thân.

Còn muốn thích ai chứ?

Mơ mộng.

Ngồi một lúc lâu mới thấy có vài thanh niên đi ra ngoài, cùng lúc đó Tử Lam đưa thân thể mệt mỏi của anh ta vào phòng, cả đoạn đường đều không phát hiện ra Vương Nguyên. Cậu nhanh chóng đi đến vội đỡ lấy cậu ta : "Anh không sao chứ?"

Tử Lam ngước lên nhìn thấy Vương Nguyên, hai mắt cậu tỏ ra có chút ngạc nhiên : "Em đi đâu đây?"

"Em đến đón anh."

Lời nói của Vương Nguyên mang theo dáng vẻ kiên định giống như cậu, Vương Nguyên để Tử Lam ngồi đó, đi đến tìm Từ Tử Kiều thương lượng : "Nếu muốn chuộc Tử Lam bà cần bao nhiêu?"

Tử Kiều bật cười lớn, mất đi cả dáng vẻ yêu kiều của bà : "Tiểu Nguyên à Tiểu Nguyên. Cậu nghĩ cậu có đủ tiền trong vòng vài ngày rời khỏi đây sao? À... Hay là có kĩ năng giường chiếu nên Vương tổng hài lòng cậu rồi?

"Đừng nhiều lời."

"Được rồi, vẫn là 30 nghìn tệ, cậu có không?"

Vương Nguyên nhíu mày vội nói : "Tử Lam đã làm việc cho bà một năm bà cũng vẫn giữ cái giá đó sao?"

Tử Kiều chậc lưỡi lắc đầu, cười nhạo cậu : "Sao cậu cứ ngây thơ vậy, hiện tại cậu đang cần Tử Lam, đương nhiên tôi phải tăng giá rồi?"

Tử Lam đưa tay cản cậu lại với cái lắc đầu vô cùng kiên định, cậu ta không cần chuộc thân, chưa kể Vương Nguyên rời khỏi đây chưa được bao lâu thì lấy đâu ra tiền. Nhưng cậu lại gạt tay Tử Lam ra, đưa cho bà tờ chi phiếu trị giá 30 nghìn tệ mà cậu đã chuẩn bị từ trước : "Đây là 30 nghìn tệ."

Tử Kiều không nghĩ cậu sẽ đủ tiền, vừa nhìn thấy tiền mắt liền sáng lên, tay nhanh chóng cầm lấy.

"Tử Lam, anh đi dọn đồ đi, chúng ta đi."

Tử Lam vẫn còn ngơ ngác, chỉ có thể à ừ mà ssi, cho đến khi Tử Kiều vẫn còn chăm chú vào số tiền ấy thì đã không quan tâm là cả hai đi khỏi đó từ lúc nào

Tử Lam vẫn còn khá mệt mỏi, Vương Nguyên trực tiếp đưa anh ta về đến nhà riêng nghỉ ngơi, thời gian trôi chẳng đợi một ai, chớp mắt một cái đã gần tới đầu giờ chiều.

"Tiểu Nguyên. Tiền đâu mà em có nhiều vậy?"

Vương Nguyên vừa sắp xếp hành lí của Tử Lam vừa nói : "Em mượn của Vương tổng."

Cậu chạy xuống phòng bếp nấu bừa cho Tử Lam một bữa ăn đàng hoàng trước , sau đó gấp rút thay quần áo : "Anh cứ ăn uống xong thì nghỉ ngơi đi, cứ ở chung với em, khi nào anh muốn đi làm thì cứ nói. Còn bây giờ em phải đến công ty rồi, chiều gặp lại sau nha."

Vương Tuấn Khải ăn trưa trong phòng, lắng nghe tiếng gõ cửa đều đặn bên ngoài.

"Vào đi." - Giọng nói anh vang vọng trong phòng làm việc, người đến tìm anh cũng không ai khác ngoài Thiên Bảo.

Anh ngước lên nhìn, tập trung ghim mắt vào tài liệu trên tay cậu ta : "Chuyện tôi giao cậu đã làm đến đâu rồi?"

Thiên Bảo để tập tài liệu ấy lên một góc bàn làm việc của anh, chậm rãi nói : "Từ Tử Kiều là tú bà, chủ quán bar Thời Gian, đã mua Tiểu Nguyên cách đây 13 năm. 13 năm trước có một người chuyên bắt cóc trẻ em đã bắt cóc Tiểu Nguyên từ công viên Thanh Ngư và bán lại cho Tử Kiều cùng với ba đứa trẻ khác, trong số đó có một người nữa, là Tử Lam.

Anh cầm tài liệu lên lật xem, mày đẹp khẽ nhíu lại lộ rõ ra vẻ chưa hài lòng, anh chỉ vào phần cuối tài liệu : "Không có họ của cậu ta sao?"

Thiên Bảo chập chừng, gãi đầu : "Không có thưa chủ tịch, về người bắt cóc và cả Tử Kiều ai cũng chỉ biết gọi cậu ấy là Tiểu Nguyên, ngoài ra không hề biết họ tên của cậu ấy."

"Tên bắt cóc ấy cũng không biết ba mẹ Tiểu Nguyên là ai sao?"

"Hắn bắt Tiểu Nguyên khi ba mẹ Tiểu Nguyên không có ở đó, thời gian trôi qua quá lâu rồi, hắn cũng có nói là đã 13 năm trôi qua nên hắn không nhớ."

"Được rồi cậu ra ngoài đi."

Thiên Bảo gật đầu chào anh một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, Vương Tuấn Khải chống tay cầm lấy tài liệu có ảnh của Vương Nguyên trên mặt trước lên nhìn thật kỹ, nhíu mày : "Tiểu Nguyên... cậu rốt cuộc có mối quan hệ gì với Vương Chí Vỹ?"









End chương 11

Vương Nguyên : "Tui có quan hệ rất thưn với Vương Chí Vỹ."

Vương Tuấn Khải : "Hai người có quan hệ gì?"

Vương Nguyên : "Khôm nói" (⁠ㆁ⁠ω⁠ㆁ⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro