Chương 16 : Cậu họ Vương sao!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bảo sau khi chạy theo cậu thì đến bên ven đường đứng cạnh bên, Vương Nguyên gục mặt tựa như khóc, cậu nhẹ nhàng rơi đi vài giọt lệ vương trên mặt đường, làm mặt đường cũng trở nên đậm màu hơn, anh không hề biết chuyện này lại có thể làm cậu tổn thương đến vậy. Nhưng cái cách cậu làm anh bẽ mặt trước đám đông thì anh cũng không thể bỏ qua, nhưng dáng vẻ đau lòng của cậu hiện tại khiến anh không có cách nào trách mắng.

"Tiểu Nguyên, tôi không lừa cậu, chuyện Vương Chí Vỹ tham gia yến tiệc là có thật, ông ta không đến nằm ngoài dự kiến của tôi."

Vương Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế ấy, sau đó cẩn thận ngẩng đầu, đưa tay lau sạch nước mắt mới ngước nhìn anh, cậu từng nói cậu không thể để ai có thể chứng kiến cậu gục ngã lần nào nữa.

"Chẳng thà anh đừng nói còn hơn, tôi đem hết hi vọng đến đây, anh lại nói không biết trước được Vương tổng không đến..." - Nói xong Vương Nguyên nhấc chân lên định rời khỏi cuộc trò chuyện thì liền bị câu nói của anh mà đơ lại.

"Vương tổng Vương Chí Vỹ và cậu có quan hệ gì? Tại sao lại cứ phải nhất định gặp được ông ấy mới được?"

"Không liên quan đến anh."

"Cậu quên mất thân phận của mình bây giờ là gì rồi đúng không?"

Vương Nguyên uất ức nhìn anh, giận đến mức chân mày cũng nhíu thành một cục lớn.

Vương Tuấn Khải xoa nhẹ mi tâm, nói "Không nói đúng không? Thiên Bảo. Đưa cậu ta về nhà, cấm không cho ra khỏi một tuần. Đặc biệt... " Nói đến đây anh xoay lại nhìn cậu, khí thế bức người : "Cách ly cậu ta ra khỏi Vương Tổng. Một phút cũng không cho gặp."

Anh bước đi về phía chiếc xe riêng của anh đã đỗ sẵn trước cửa, tay anh mông lung đưa lên phủi những giọt rượu còn vương trên áo, Vương Nguyên khẽ run mi mắt nhìn theo anh, cả người đều đang dâng lên hồi chuông cảnh báo, chân bất giác chạy theo đến nắm chặt tay anh trước khi anh bước lên xe rời đi : "Vương tổng tôi xin lỗi, đừng làm vậy mà."

Cậu theo anh đến xe thì anh xoay người lại kéo cậu áp lên xe, tay nâng cằm cậu lên ánh mắt như muốn xiết cậu đến chết : "Tiểu Nguyên, tôi không cần biết cậu và Vương tổng trước đây có quan hệ gì. Nhưng bây giờ, hiện tại bây giờ cậu là của tôi, đừng để tôi phải nhắc nhở cậu bằng một cách khác."

"Tôi và Vương tổng không có quan hệ gì bất chính cả, xin anh... xin anh đừng ngăn cản tôi và ông ấy gặp mặt mà. Làm ơn...

Anh hơi chớp mắt, biểu cảm của cậu quá bi thương, cứ như chỉ cần tách biệt cậu và Vương Chí Vỹ thì cậu sẽ sống không bằng chết, cư xử của cậu quá lạ lẫm, anh đem cậu nhét vào xe, hất tay về phía Thiên Bảo không cần theo anh, cứ đi theo San San về.

Anh lên ghế lái khởi động xe lái đi thật nhanh về phía nhà của Vương Nguyên. Cậu ngồi bên cạnh không biết có bao nhiêu suy nghĩ. Rất nhiều, cũng rất sợ. Sợ anh sẽ không kiềm chế mà hại cậu, sợ sau này vì anh ngăn cấm mà gặp được ba cũng là một điều khó khăn.

Thoáng chốc căn nhà quen thuộc của cậu hiện ra dưới ánh trăng sáng đôi khi lại mờ ảo, anh xuống xe đưa cậu vào trong, không cần đến ánh sáng, anh không mở đèn đã đặt cậu xuống chiếc ghế sofa tại phòng khách, tâm tình anh hiện tại rất tệ, chỉ còn cách bức tường bùng nổ một bước chân.

"Vương tổng... Tôi xin lỗi mà, sẽ không tức giận với anh nữa, sẽ tự biết mình ở đâu, xin anh đấy.

Dưới ánh trăng dù mờ nhưng đủ để thấy nụ cười ma mị của anh, Vương Tuấn Khải đứng trước mặt cậu, cho cậu cơ hội cơ hội cuối cùng : "Tiểu Nguyên... Cậu có quá nhiều góc khuất, tôi đã cho cậu bao nhiêu lần cơ hội để đến với thế giới này, cậu không nắm bắt được, cậu không trân trọng nó."

"Không có mà... Vương Nguyên tôi xin thề là tôi không cố ý làm nhục mặt anh trong yến tiệc, tôi xin lỗi mà, tôi chỉ là quá kích động thôi...

Tay Vương Nguyên không ngừng múa máy lại lập tức ngừng lại, chính anh cũng hơi lùi ra xa, đi đến bật đèn làm ánh sáng phủ kín căn nhà, đột nhiên anh dừng lại mọi động tác, tiến lại phía sau sofa ngồi im lặng trầm mặc, cậu luống cuống lau nhẹ đi những giọt nước mắt đã khóc khi nãy

"Vương Nguyên, cậu họ Vương sao?"

Anh nhìn vào khoảng không lên tiếng. Vương Nguyên nắm chặt chiếc áo trên người, khuôn mặt cúi xuống không trả lời. Thật ngốc, chỉ vì một chút nóng giận đã nói ra họ của mình.

"Vương tổng là người nhà cậu?" - Cứ mãi nhận lại sự im lặng, tính kiên nhẫn của anh cũng thật là không cao, anh kéo cậu vào lòng, tay cậu vẫn không buông mà chống cự ngược lại anh, Vương Tuấn Khải cưỡng ép cậu đối mặt với anh, nhíu mày.

"Nói!!"

"...Phải, bây giờ anh buông tôi ra được không?" - Vương Nguyên vùng vẫy ngồi dậy, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở khiến mình bình tĩnh lại, cậu

Anh nhìn cậu một cái rồi lại ngồi trầm ngâm thật lâu, đến một lúc sau anh cầm chiếc áo vest mà khi nãy anh ném nó không thương tiếc lên và rời khỏi đó, cậu không dám nhìn theo chỉ biết dựa vào sofa, vô thức lộ ra sự mệt mỏi hiện rõ trong đáy mắt.

"Tại sao từ đầu cậu không nói. Tại sao lại muốn giấu..."









End chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro