Chương 30 : Tôi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong, Nhã Kỳ vẫn không rời chân, nói đúng ra thì trong thâm tâm bà cứ thấy có thiện cảm với Vương Nguyên một cách lạ, bà hơi nghiêng đầu nhìn cậu, tính cách ăn uống cùng khiến bà nhớ tới Tiểu Nguyên ngày trước.

"Mẹ. Tới giờ làm rồi để cho Nguyên Nguyên đây còn vào làm việc, chúng ta hẹn gặp sau cũng được mà."

Nhã Kỳ giật mình, hơi tiếc nuối nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, bàn tay cậu không chút vết chai sạn, cũng thon dài giống bà : "Vậy tạm biệt con, chúng ta về trước. Sau này có duyên sẽ gặp lại."

Vương Nguyên thật muốn dang tay ôm lấy người phụ nữ trung niên trước mặt. Hận mình nghĩ nhưng không thể làm được. Hận bản thân đã để cho ba mẹ mình chờ đến suốt mười mấy năm. Càng hận bản thân bao nhiêu lại càng hận Tử Lam bấy nhiêu.

Sự lưu luyến của cậu không thể kéo dài, bàn tay Tử Lam kéo cậu ngược ra ngoài, cắt đứt cậu và Nhã Kỳ ra hai nơi, mang theo nụ cười giả tạo, cứng nhắc : "Tiểu Nguyên. Em đi làm vui vẻ nhé. Anh đưa ba mẹ anh về đây."

Không kịp nói lời nào đã bị Tử Lam kéo hai người họ đi, Vương Nguyên chỉ còn có thể đứng nhìn họ từ xa, chận rãi nhớ lại những ngày tháng còn nhỏ, lúc này cậu mới nhận ra... Ba mẹ cậu đã có chút tóc bạc rồi.

"Vương Nguyên."

Cậu khẽ xoay người, San San từ đâu đến bắt gặp cậu còn đứng tại nhà hàng gần đấy. San San cũng chính là có mục đích nên tình cờ gặp cậu cũng xem như tiện đường.

"Thư ký San San. Cô có chuyện gì à?" 

"Ngồi xuống đi, chúng ta bàn chuyện một lát."- San San vẻ mặt thật nghiêm túc, hiếm khi cả hai ngồi cùng nhau trong bầu không khí này, cô như lãnh đạo đang cùng cậu thảo luận, nghiêm hơn cả mọi ngày khi gặp cậu. 

Vương Nguyên nghe theo mà ngồi xuống, tay nhấc nhẹ cong lên nhìn vào mặt đồng hồ trong suốt đang tích tắc ấy, San San nhìn ra cậu đang gấp gáp vào làm, khẽ cười nói : "Không cần sợ, nếu Vương tổng có hỏi thì tôi sẽ nói do tôi bàn chuyện với cậu nên trễ giờ."

Tâm tư nhỏ bị cô phát hiện, Vương Nguyên hơi ho nhẹ, nói : "Vậy Thư ký San San hôm nay có chuyện gì quan trọng sao?"

"Chắc hẳn là cậu còn nhớ bản hợp đồng đất đảo của Vương Tổng chứ?"

Vương Nguyên liền nở nụ cười gượng trên môi đáp, gật đầu : "Làm sao tôi quên được, hôm nay Vương tổng lại quở trách chuyện này nữa sao?"

"Không, Tiểu Nguyên, chuyện là mảnh đất đảo lần này là do chủ sở hữu mảnh đất muốn đi khảo sát đất tại đảo, hay nói đúng hơn là công ty chúng ta phải cử ra một người để khảo sát tình hình. Tôi muốn nói là cậu tiện hay không nếu chuyến đi này cậu phải đi khảo sát?"

"Không phải chuyện này do cô phụ trách sao?" - Vương Nguyên thắc mắc nhìn vào San San, đôi mắt hơi đề phòng.

"Đúng thật là vậy, nhưng trong mắt người khác thì cậu cũng có phần sai, cậu cũng đi thì đâu có vấn đề gì?"

Cẩn thận suy nghĩ lời nói của cô. Một lúc sau, dưới ánh mắt mong đợi của San San , cậu gật đầu đồng ý : "Được rồi. Nếu vậy tôi sẽ chuẩn bị. Cuộc trò chuyện chỉ có đến đây thôi đúng không? Vậy xin phép quay về công ty tiếp tục làm việc."

Vương Nguyên đứng lên gật đầu nhẹ một cái rồi rời đi, không hề phát hiện Tử Lam vẫn còn ở đó, cũng không hề nhận ra trên môi cậu ta có một độ cong nhàn nhạt.

Đường San San quay người nhìn về phía Tử Lam, nhíu mày nói : "Chỉ cần làm vậy thôi đúng không? Lừa cậu ta tới đảo hoang đó là xong à?"

"Ừ." - Tử Lam hơi nhắm mắt, miệng hơi cong lên : "Những việc còn lại tự tôi lo được."

***

Màn đêm tối buông xuống, chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi đến đảo cũng không lâu, nhưng hình như đêm nay đã thiếu vắng mất điều gì đó, trống vắng đến lạ. Vương Nguyên nhận ra mình đang nhớ đến Vương Tuấn Khải, cả ngày nay hầu như cậu và anh không gặp mặt. Anh bận rộn với những cuộc họp, cậu cũng mãi quanh quẩn với núi công việc còn đó, một ngày không gặp đúng thật là có chút bất ổn.

Nhận ra mình đang thay đổi, cậu tự nâng tay vỗ vào mặt mình : "Vương Nguyên. Không có anh ta không phải rất ổn sao? Không nhớ không nhớ tên biến thái đó. Tôi không nhớ."

"Nói dối là một thói xấu đấy." - Vương Tuấn Khải bước từ cửa đã nghe hết toàn bộ câu nói của cậu, không nhịn được mà cười một cái, cả người tựa lưng bên cánh cửa lớn nhìn cậu, khoanh tay đứng đó như một tên lưu manh.

Vương Nguyên giật mình quay người, có hơi thẹn quá hóa giận liền lái sang chuyện khác : "Anh... thói quen đi vào nhà người khác không gõ cửa thì tính sao làm đây chủ tịch?"

"Nhà này của ai?"

Anh ngang ngược bước gần đến, tay nới lỏng caravat liền làm cho Vương Nguyên xoay mặt đi nơi khác.

"Vương... Vương tổng. Anh đi chỗ khác mà cởi áo đi, chỗ này anh không thấy không tiện hay sao?"

Vương Tuấn Khải chỉ nới lỏng caravat để thoáng khí : "..."

Ánh mắt anh từ mệt mỏi chuyển sang thích thú, anh hơi hạ mình xuống đôi tai đang đỏ ửng ấy vừa thì thầm vừa thổi hơi ấm vào tai nói một câu nói nhỏ : "Chúng ta xa lạ lắm sao?"

Cảm giác ngứa ngáy lỗ tai dâng lên, cậu tránh né sang một bên, đưa tay lên vành tai vuốt vuốt : "Anh... Anh giữ khoảng cách chút, anh không buông ra tôi nghĩ anh thích tôi đấy..."

Vẫn giữ yên vị trí ban nãy, anh không giấu được sự sâu sắc trong đôi mắt, hạ giọng nói nhỏ với cậu một câu, nhưng tiếng chuông điện thoại cũng cùng lúc vang lên, khẩu hình anh trở nên mấp máy vài chữ, nhưng không nghe rõ âm thanh.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, rồi lại ném sang nơi khác không nhận máy, hơi xoa vầng thái dương, ngồi phịch xuống ghế.

"Lúc nãy anh nói gì?"

Cậu hơi nhíu mày, không nghe rõ nhưng thật ra anh có nói gì đó, càng khiến cậu có cảm giác tò mò dâng cao, nhướn người lên theo anh hỏi tiếp : "Anh vừa nói gì."

"Tôi nói đói rồi, chủ nhà như em không đi nấu gì cho tôi ăn đi. Một lát tôi ăn cả em thì đừng nói sao lại có phúc."

Bĩu môi không vui, cậu vội vàng đạp anh ra lườm anh một cái, vùng vãy vào bếp : "Đầu óc chủ tịch mấy người mỗi ngày đều là đi ăn hiếp người ta."

Vương Nguyên vừa nói vừa di chuyển đến căn bếp lục tìm kiếm thứ gì có thể ăn được, nói đúng hơn là vì đợi ai nên cậu cũng chẳng có gì trong bụng. 

Ánh mắt anh dõi theo mang lại ý cười, nhưng càng lúc độ cong trên môi càng ít, cuối cùng chỉ đọng lại chút phiền chán, chống tay nhắm mắt, thở dài.











End chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro