Chương 31 : Một đêm khó ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên bị anh lải nhải nghe đến phiền, bắt tay vào bếp làm vài món ăn đơn giản cho anh cũng như cho cậu lót dạ, biết rõ bản thân nấu sẽ không ngon, cậu không khỏi lẩm bẩm , đủ để anh nghe thấy : "Một chủ tịch như anh lại ăn mấy món này đúng không hợp tí nào."

Nấu xong vài món đơn giản, bao gồm một đậu phụ ma bà, canh cá hầm cùng với trứng xào cà chua, chân bước liên tục mang thức ăn cho anh mà không quên trêu chọc anh một chút : "Để anh chịu thiệt rồi ha."

"Cậu ăn không chết là được rồi. Cần gì quan trọng vấn đề ngon hay dở."

Nhìn những món thực vị trước mắt thật sự có cảm giác muốn ăn, dùng đũa di chuyển đến món đầu tiên, anh gắp chút rong biển trong canh cá đưa vào miệng, vừa nếm qua hương vị anh liền đơ đi vài giây.

Vừa để các món ăn xong Vương Nguyên cũng liền ngồi xuống, chiêm ngưỡng đủ sắc thái anh đang bộc lộ : "Anh sao vậy. Có phải ngon quá hay không?"

Dự định cùng anh vừa thưởng thức vừa nói chuyện, đưa đũa qua tác phẩm của mình thì liền bị anh ngăn lại : "Món này... của tôi, không cho cậu ăn, cậu ăn món khác đi."

Vương Nguyên hơi nhếch môi, với tính tình của mình thì đương nhiên cậu không chịu thua, đưa tay đến giành lại : "Vương tổng. Từ khi nào anh ích kỉ thế, mau đưa đây."

Không muốn anh giành cho riêng mình, Vương Nguyên liền đứng lên nhanh tay gắp một miếng rong biển trong canh, nhanh tay bỏ vào miệng mặc kệ sự ngăn cản từ anh.

Chưa được một giây, cậu chạy về phía căn bếp nhả ra, Vương Nguyên vừa che miệng vừa nhăn mặt nói. : "Ưmm. Vương tổng, khẩu vị anh..... Mặn vậy sao?"

Chính anh cũng không chịu nổi vị mặn kia, cả hai thi nhau nhăn mặt, anh hơi cúi đầu nhịn cười, giễu cợt nói : "Cậu không phải vì mãi ngắm tôi nên bỏ quá liều lượng chứ?"

"Ảo tưởng. Ăn... Ăn món khác đi."- Cậu ném cho anh ly nước lạnh, cùng nhau nhanh chóng dập lửa muối mà cậu vừa rắc đến.

Sau món ăn đó thì hai món còn lại rất ổn, có thể vì mãi nghĩ vu vơ gì đó nên cậu mới bỏ lộn hia vị hai lần. Sau bữa ăn vật lộn cùng đống chén dĩa anh để lại cuối cùng cũng xong.

Vương Nguyên cẩn thận vệ sinh bản thân xong liền nhè nhẹ bước vào phòng ngủ, cứ nghĩ anh ăn xong sẽ tự mình biết thân biết phận mà quay về nhà, không ngờ trong phòng ngủ của cậu đã xuất hiện thân hình của anh trước, căn phòng không mở đèn, khiến cho cậu không nhìn thấy anh.

Vừa bước vào phòng, bàn tay to lớn của anh đã vươn tới, kéo cậu một cái, cả người rơi xuống nệm êm mềm mại, cậu hơi giật mình, lăn một vòng tránh đi

"Vương tổng? Sao anh còn chưa về nữa?"

"Tối nay tôi ở lại đây ngủ."

Vương Nguyên thò tay tới bật đèn, nhìn anh : "Anh muốn ngủ thì ngủ đi, tôi qua phòng bên cạnh."

Nhưng bàn tay của anh cứ như đoạn dây xích dài, nắm lấy cậu không buông : "Ở lại đi."

"Nhưng mà..."

"Tôi bị khó ngủ."

Vương Nguyên nhăn mặt, chậm rãi gỡ tay anh ra : "Liên quan gì đến tôi?"

"Suỵt, kể tôi nghe xem hành trình cậu bị thất lạc xem." - Anh kéo cậu một cái nhẹ, để cậu nằm ngay ngắn liền chống tay lên đầu thắc mắc nói.

"Có gì tốt đẹp đâu mà lại nghe. Nhưng anh không định ngủ sao?"

"Không, trừ khi cậu ngủ." 

Vương Nguyên liền nắm lấy cái chăn dưới chân kéo kín người chỉ chừa cái đầu, đề phòng nhìn anh : "Anh nghĩ tôi sẽ ngủ rồi để anh âm thầm chiếm tiện nghi của tôi hả? Anh nguy hiểm đến vậy mà."

"Bây giờ em không kể, tôi không có gì làm thì có lẽ sẽ nghĩ đến chuyện ấy đấy."

Vương Nguyên nhìn cả người anh nằm dài trên giường với đôi mắt tràn ngập sự tò mò, cậu hơi thở dài : "Được rồi. Lúc nhỏ tôi cũng không nhớ có chuyện gì, chỉ là hôm đó khi đi với ba mẹ, tôi còn nhớ chính tại nơi đó ba mẹ đã mua cho tôi chiếc ngọc bội màu xanh ấy, cũng là ngọc bội mà Tử Lam lấy đi. Sau đó thì cả hai đều có việc nên rời đi, có một người lạ đến nói mẹ tôi gọi tôi qua kia, người đó nói sẽ đưa tôi đi nên tôi đi theo. Và...."

Anh ngẩn người một chút, vì theo tình hình thì cái anh đang chăm chú là khuôn mặt mỹ lệ có chút ướt vì nước gây nên, cậu hình như đối với quá khứ vẫn còn rất uất ức : "Vậy sau khi về nơi đó, cuộc sống thế nào?"

"Thì sau khi về chỉ có mình tôi bướng bỉnh. Cứ bị đánh..."

"Hôm gặp tôi cậu cũng bị?" - Ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ như nhớ lại ngày đầu tiên gặp cậu, vết roi ấy không chỉ hằn lên vai Vương Nguyên mà hình như còn in vào lòng anh. 

"Nếu đồng ý đi hầu hạ anh mà tôi bị đánh thì tôi đã có cơ hội tránh xa anh ra từ đầu rồi. Tú bà ấy lại lấy Tử Lam ra hù dọa tôi." - Vương Nguyên nhăn mặt kể lại, mí mắt cũng hơi hạ xuống.

"Chẳng thể ngờ đó lại là lần đầu của cậu..."

Cậu chợt nghe liền hỏi, đôi mắt hơi mơ hồ : "Hửm? Vừa nói gì cơ?"

"Không có gì."

Cả hai nằm cạnh nhau trong khoảng không im lặng, hai người trò chuyện đến tận 2 giờ sáng rồi mà anh vẫn nằm đó, một lúc sau lại lên tiếng : "Tiểu Nguyên."

Chân Vương Nguyên đạp văng cả chiếc chăn cậu tự đắp, anh nhướn người về phía trước, liền nhìn thấy con mèo hoang nằm cạnh anh đã ngủ tự bao giờ : "Lúc nãy còn mạnh miệng nói rằng không ngủ."

Bước đến tủ sách định sẽ ấn tắt ánh đèn sáng để cho cậu có một giấc ngủ ngon, vừa đi đến lại thấy một quyển vở nằm ngay ngắn trên bàn. Dặn lòng sẽ không đụng vào, nhưng sự tò mò của anh quá lớn, ý định thay đổi chỉ trong một giây...

"Hôm nay đi ăn cùng ba mẹ thật sự đối với con rất vui, vui không thể tả. Chỉ mà con tiếc nuối không thể gọi ba mẹ một tiếng thân mật thôi..."

"Ba mẹ... Con sẽ tìm cơ hội nhận lại hai người, ba mẹ nhất định phải đợi con."

"Con hiện tại cũng có công việc rất tốt, Vương Tuấn Khải đối với con cũng rất tốt, con còn có rất nhiều cảm xúc đối với anh ta, nhưng mà...

"Thôi, ba mẹ ngủ ngon, hi vọng những ngôi sao nhỏ hôm nay sẽ phát sáng vào ngày mai."

Vương Tuấn Khải đóng lại quyển nhật ký, bước đến cạnh giường kéo chăn đắp cẩn thận cho cậu, đôi mắt không giấu được chút dịu dàng mà anh có.










End chương 31

Và iên đã biết lói tiếng iu đầu tiênnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro