Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao bị nụ hôn của Ngô Phàm làm cho choáng váng, toàn thân bất động không cách nài giãy dụa được. Hoàng Tử Thao chưa bao giờ nghĩ rằng mình cùng với Ngô Phàm sẽ thân mật như vậy, khi được rồi thì lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bàn tay Ngô Phàm luồn vào chiếc áo mỏng manh của Hoàng Tử Thao mà vuốt ve làn da săn chắc của cậu, lớp quần áo trên người chưa đầy một phút đã bị Ngô Phàm nhẹ nhàng trút bỏ rơi xuống giường. Cơ thể Hoàng Tử Thao hoàn toàn lộ ra trước mặt Ngô Phàm, đẹp đến động lòng người. Không kiềm chế được Ngô Phàm liền cúi xuống hôn lên thân thể ấy, những nơi mà anh đi qua đều để lại những dấu hôn đỏ hồng rải rác để chứng nhận Hoàng Tử Thao là vật sở hữu của anh.

Hoàng Tử Thao cảm thấy đầu mình trống rỗng, toàn thân mềm nhũn không cách nào thoát được vòng tay của Ngô Phàm, những vết hôn của anh làm Hoàng Tử Thao cơ hồ cảm thấy ngứa ngáy mà vặn vẹo.

_ A… ưm… Ngô Phàm… không… được… a~

_ Sao lại không được?

Ngô Phàm lại ngậm lấy đôi môi nhỏ của cậu mà mút nhẹ, tay không ngừng vuốt ve làn da mẫn cảm. Phân thân bên dưới của Hoàng Tử Thao chậm rãi ngẩng đầu bị Ngô Phàm nắm lấy trong tay khiến Hoàng Tử Thao giật bắn khỏi giường.

_ Không… được… a~

_ Ngoan nào!

Ngô Phàm trấn an đè cậu xuống tiếp tục động tác trong tay. Hoàng Tử Thao nhắm chặt mắt lại, tay nắm lấy ga giường đã bị cậu làm cho nhăn nhúm, đột nhiên phải đối mặt như vậy cậu không biết làm gì cho phải.

_ Ân… a… không… dừng… a…

Hoàng Tử Thao cảm thấy toàn thân rã rời vô lực, hai chân bị Ngô Phàm mạnh mẽ tách ra, mỗi khi muốn khép lại liền bị Ngô Phàm kéo về chỗ cũ.

Hoàng Tử Thao thở hổn hển, nhíu mày, cấp bách muốn kháng cự loại khoái cảm xa lạ này.

Nhưng bàn tay Ngô Phàm như ngọn lửa nhỏ, những nơi mà Ngô Phàm chạm qua liền cảm thấy bị thiêu đốt khiến cậu run rẩy kịch liệt, khó có thể ắc chế được.

_ Hoàng Tử Thao! Em thật đẹp a~

Lời nói phun ra từ miệng Ngô Phàm cơ hồ làm Hoàng Tử Thao cảm thấy thật hạnh phúc và cũng cảm thấy anh thật biến thái. Một Ngô Phàm lạnh lùng, vô tình mà có thể thốt ra những câu làm người ta xấu hổ như vậy thì ai dám tin. Hoàng Tử Thao thật chẳng dám tin vào tai mình!

Tay Ngô Phàm lướt qua nơi ẩn khuất giữa mông Hoàng Tử Thao liền theo chút ướt át mà đi vào. Ngón tay thon dài ở giữa cúc huyệt nhẹ nhàng qua lại mà mở rộng, cảm nhận sự mềm mại bên trong nội bích rồi rút ngón tay ra, một cự vật to lớn chậm rãi được đưa vào trong.

Hoàng Tử Thao không ngừng thở hổn hển, đôi lúc thoáng nhíu mày cảm nhận sự đau đớn từ bên dưới truyền lên.

_ A… đau… a… nhẹ… chút… ân~

_ Đau sao?

_ Ưm… hơi… hơi… đau… a~

Động tác của Ngô Phàm trở nên nhẹ nhàng, thong thả hơn, rút ra, lại tiến vào. Nước mắt Hoàng Tử Thao rơi xuống khuôn mặt bị Ngô Phàm liếm sạch, nơi bị xâm phạm truyền đến đau đớn nhưng thêm hơn nữa là khoái cảm mãnh liệt.

Bắp đùi bị đè nặng, từng chút lại từng chút xâm nhập sâu hơn bên trong cơ thể Hoàng Tử Thao.

_ A… Ngô… không… ân… a~

Ngô Phàm biết mình đã thành công trong việc tìm kiếm nơi mẫn cảm của cậu, phân thân Ngô Phàm bắt đầu đưa vào sâu hơn. Động tác bắt đầu trở nên kịch liệt hơn.

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ bé giữa một cơn sóng lớn, bị quẳng lên cao lại nhanh chóng rơi xuống. Trải qua mấy lần như vậy khiến cậu chịu không nổi, cuối cùng bị đẩy đến đỉnh điểm bắn thẳng vào tay Ngô Phàm, sức lực của cậu như bị trút cạn, cả người mềm nhũn ngã xuống. Đồng thời lúc đó Ngô Phàm cũng hoàn toàn giải phóng trong cơ thể cậu.

Ngô Phàm bế Hoàng Tử Thao vào phòng tắm, nơi kết hợp giữa hai người vẫn không bị tách ra.

Tắm xong, Ngô Phàm đặt Hoàng Tử Thao nằm xuống với chiếc ga giường đã được thay mới hoàn toàn. Vì lao lực quá độ, Hoàng Tử Thao đã ngủ ngon lành trong lòng Ngô Phàm.

Mỉm cười nhìn khuôn mặt ngủ say của Hoàng Tử Thao, Ngô Phàm cảm thấy thật quen thuộc. Từ hơi ấm, mùi hương, hơi thở đều rất quen thuộc.

Không nói thì ai cũng biết hậu quả ngày hôm sau của Hoàng Tử Thao phải nhận lấy là gì rồi. Cái này là thành quả của ngày hôm qua do Ngô Phàm tạo ra. Hoàng Tử Thao ngay cả ngồi cũng không vững xém chút là té ghế rồi, cậu chỉ biết rủa thầm Ngô Phàm thôi chứ nếu nói ra trước mặt thì anh lại tiếp tục ném cậu lên giường, làm gì thì ai cũng biết là làm gì. Việc này sáng nay Hoàng Tử Thao đã thử qua một lần rồi nên không dại gì thử lần hai. Hoàng Tử Thao sẽ không bị nặng như vậy nếu sáng nay không chửi rủa Ngô Phàm, bị anh hại đến nông nỗi này.

_ Hoàng Tử Thao! Cậu bị Ngô Phàm làm thịt rồi sao?

Ngô Thế Huân lại một lần nữa trong lớp hét to, Hoàng Tử Thao vội bịt miệng hắn ta lại. Mọi người xung quanh ai ai cũng nhì cậu làm cậu chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó thật sâu để chui vào và mọi người vĩnh viễn sẽ không thấy cậu nữa.

_ Be bé cái mồm lại, sao có thể hét to như vậy? Cậu định gián tiếp giết người bạn thân là tớ à?

_ Vậy là thật?

Ngô Thế Huân thì thào hỏi Hoàng Tử Thao, nhìn cổ cậu chi chít những vết đỏ rồi tím cộng thêm đêm hôm qua không về phòng ngủ. Sáng nay tướng đi cứ như đàn bà có bầu của Hoàng Tử Thao thì mọi chuyện liền sáng tỏ.

_ Ừ!

Hoàng Tử Thao gật gật cái đầu mà má thì đỏ bừng bừng cứ như thiếu nữ đang e ấp nói về người yêu vậy làm Ngô Thế Huân một phen nỗi da gà đầy mình.

_ Vậy có nghĩa là kế hoạch thành công rồi sao? Ngô Phàm đã yêu say đắm Hoàng Tử Thao cậu.

_ Ừ nhỉ Ngô Phàm có yêu tớ không!

Câu trên chỉ có tính chất cảm thán chứ không phải câu hỏi, Hoàng Tử Thao này quả là ngu ngơ. Chưa xác định Ngô Phàm có yêu mình không thì lại đi đem thân thể mình dâng lên cho Ngô Phàm thưởng thức. Trên đời này có chuyện gì tốt hơn như vậy chứ? Sợ sau khi thưởng thức xong món ngon này Ngô Phàm sẽ trở mặt bỏ rơi Hoàng Tử Thao mà thôi.


Viết H mà cảm thấy mình thật biến thái a -//////- Au còn chong xáng lắm nha m.n đừng nghĩ Au viết H là Au đen tối a. Nhớ cmt & vote cho Au nha =))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro