Chap 2 : Đó là một người đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày…tháng…năm

Chỉ còn nửa năm nữa thôi rồi thời khắc ấy sẽ đến. Cô gái nhìn vào mình trong gương, thế giới đã thay đổi và cô cũng vậy, từ ngoại hình, năng lực, cho đến tâm hồn đều đã trưởng thành hơn. Mái tóc ngắn dài hơn trước, cơ thể cũng khác xưa rất nhiều,  và, cảm xúc ấy, tựa như 1 mầm cây thay mình đổi xác, nó lớn dần theo con người dù không ai vun trồng, chăm sóc. Người con gái ấy đã nhận ra phần nào cảm xúc của lòng mình. Câu hỏi ngày xưa đã có lời giải đáp.

Đảo thời tiết đang thử nghiệm 1 mặt trời nhân tạo. Quay về phía bàn học, nâng quả cầu rực sắc cam đang cần được phân tích đồng thời với cải thiện hơn, nó nhắc nhở cô về người đó.

Ngày hôm ấy, cô không ít lần vô tình nhìn về tấm lưng ấy ngồi trước ánh hoàng hôn. Quả cầu lửa chói sáng cả đường chân trời, mặt biển xanh in màu cam thẫm trên nền sóng lăn tăn. Hình bóng ấy trên mũi thuyền mờ ảo, nhỏ bé và xa xăm. Cơn gió thổi những lọn tóc tung bay, cậu đưa bàn tay giữ chặt chiếc mũ trên đầu, hình ảnh rất đỗi bình thường ấy, vậy mà luôn khắc sâu vào hồn người đến không ngờ.

Dù cho, cô vẫn luôn để ý từng cử chỉ, thói quen của từng đồng đội, nhưng có ai hay, chỉ có người con trai đấy mới để lại 1 sự lay động không lời. Dù cho cả 2 hay bất đồng và thường xuyên cãi nhau, song, niềm tin cùng sự tôn trọng đối với người đó không bao giờ mờ nhạt.

Ví như, có kẻ cười nhạo lên giấc mơ của người đó, cô sẵn sàng cho kẻ đó mấy bạt tai, bất chấp đó là ai đi chăng nữa “ không ai được phép coi thường cậu ta ngoại trừ tôi

Cậu ấy đặc biệt hơn nhiều thứ, hơn những đồng đội khác trên thuyền Thousand Sunny.

Ngày…tháng…năm

Chớp mắt đã 1 năm rưỡi, kể từ cái ngày định mệnh ấy. Giờ đây, chỉ còn lại mình cậu trên hòn đảo hoang sơ này. Ngày tạm biệt người thầy đáng kính, cảnh vật tĩnh lặng hơn mọi ngày. Gió chậm chạp thổi, mây không muốn bay, cả khu rừng tĩnh lặng trái ngược với cái nhịp điệu của tự nhiên muôn thuở. Cậu cùng ông đến bữa tiệc chia tay ở hòn đảo Amazon Lily.

Bữa tiệc náo nhiệt xua đi phần nào mệt mỏi qua thời gian dài tập luyện. Ở nơi đây, cậu được chào đón như một sự việc hiển nhiên, mặc cho bản thân là con trai. Ngay cả nữ hoàng hải tặc cũng phải lòng cậu, cậu không hề biết rằng mình đã vượt lên trên được ngọn núi cao nhất, mà chưa từng có ai chinh phục nổi. Nhận được tình yêu của Boa Hancock quả thật là điều, mà không ai dám tin rằng có thể xảy ra.

Bốp, nữ hoàng nhận cái cốc từ người thầy của cậu, ông không thích sự quỵ lụy của phụ nữ khi rơi vào lưới tình đến quên mất cốt cách bản thân, nó làm ông khó khăn trong ăn uống … Chiến tranh bùng nổ.

Tất cả các cô gái nhiệt liệt hưởng ứng, chia làm 2 bên cỗ vũ, cậu bỗng sững người, thật giống với những ngày đó. Rời khỏi đám đông đi về phía biển, cậu muốn ở một mình.

Nằm dài trên bãi cát ướt dẫm nước biển cùng sương khuya, làn gió nhè nhẹ, mát rượi tỏa ra làm tuôn chảy những ánh vàng huyền dịu của vầng trăng. Những đám mây bàng bạc khẽ chuyển mình mà không ai để ý. N.  ó đang chuyển động lặng lẽ, nhả ra hơi thở mát lạnh, hòa trong vị mằn mặn của biển khơi. Ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, cậu đã thiếp đi tự lúc nào không hay.

… Tiếng pháo hoa từ hòn đảo kéo cậu dậy, tiệc tàn rồi.

Bông pháo vẽ thành những đường sáng tươi đẹp, rực rỡ, cô ấy cũng rất giống bông pháo kia, mỏng manh mà mạnh mẽ. Pháo hoa lấp lánh cả vùng trời, âm thanh rộn rã từ thuốc súng xua đi sự trống vắng của màn đêm, không khác gì người con gái ấy. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười xinh đẹp ấy, những nỗi buồn trong tim lại vơi đi.

Ký ức ngày ấy tràn về trong tôi
Giấc mơ nhìn em ngày xa lắm
Em nhỏ bé giữa biển cả bất tận
Nỗi buồn da diết nối kết phương trời

Cô ấy ngồi trên mạn thuyền, mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn lơ đãng đường chân trời xa xôi tìm kiếm điều gì đó. Cô không bao giờ lạc lối, đôi mắt kia vẫn luôn nhìn về đúng hướng mà cậu cần phải đi, dẫn dắt cậu đi đến cuối chặng đường. Có chút gì đó bừng sáng lên, cậu quyết định cô ấy là một người đặc biệt, đặc biệt hơn nhiều thứ, hơn những đồng đội trên thuyền Thousand Sunny . Cậu ấy đã trưởng thành hơn một chút dù vẫn chưa tự nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro