AllTề - Lấy mạng làm sính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 起岸西

Editor: Du Du

CP chính: Tống Thất x Tề Hạ

• OOC

_

Tôi nhất định phải nhớ kỹ tên em trước khi tỉnh mộng

Nếu em nguyện ý khắc con bướm lên xương sườn tôi

Hãy nhớ đập nát mọi lòng tham của tôi

Dùng máu của bảy năm để tưới từng chút một

Lại thêm một câu quên mới có thể nảy mầm

Nếu em chán ghét lời yêu điên khùng của tôi

Hãy nhớ chặn nó lại bằng nước mắt của em

Tôi sợ nó sẽ không quan tâm mà tràn ra

Làm bẩn góc áo xuân hoa của em

Khi tôi chết, không cần phải đưa tang tôi với những lời cầu nguyện

Chỉ cần rải tro cốt của tôi đi

Bên trong nằm một con bướm gãy cánh, mang tên mùa hè (Hạ)

Xin hãy chôn em ấy cùng tôi

Trên mộ khắc lên đừng đánh thức kẻ điên này

Tôi nhất định phải quên tên của em và bắt đầu nói dối

0.

Tôi tên Tống Minh Huy.

Tôi bắt đầu lời nói dối của mình đây.

Ở Thành phố Đạo này, nếu bạn hỏi về Tề Hạ, cứ một trăm người thì đến chín mươi người muốn làm bạn trai cậu ấy, chín người tự xưng chồng của cậu ấy và một người tên Tống Minh Huy.

Tạm thời không nói đến nhân cách mị lực của Tề Hạ, chỉ nói về Hồi Hưởng [Linh Văn] của cậu thôi đã cứu vớt được không biết bao nhiêu người sắp phát điên rồi, vậy một Hồi Hưởng giả tuy nói thiện lương nhiệt tình lại vĩnh viễn bảo trì khoảng cách với người khác như thế, lại vì sao sẽ thân cận với một Kẻ Bất Hạnh đến ký ức cũng không thể giữ lại, đây là câu hỏi không có lời giải ở Thành phố Đạo.

"Vậy tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Tống Minh Huy ngồi xếp bằng trên mái nhà, nhìn mặt trời của ngày thứ chín dần khuất bóng, gió đêm thổi qua sườn mặt hắn, tóc đuôi ngựa sau đầu tùy ý tung bay.

Tề Hạ vịnh tay lên vai hắn để mượn lực, sau đó quay người ngồi ở bên cạnh hắn, đôi chân thon dài theo bản năng đong đưa để xoa dịu bầu không khí: "Đây lần thứ ba mươi bảy anh hỏi tôi, chuyện này quan trọng lắm à?"

Tống Minh Huy im lặng nhìn khuôn mặt của thanh niên như sáng lên trong ánh hoàng hôn," Tôi dường như có chút ấn tượng, có lẽ cậu rất quan trọng đối với tôi, thậm chí trong tiềm thức của tôi cũng muốn nhớ đến cậu."

Đôi con ngươi vàng kim của Tề Hạ co rút lại trong giây lát. Đây là điều mà cậu chưa từng được nghe ở 36 lần trước. Nếu vậy thì cậu cũng nên đưa ra một câu trả lời khác.

Cơn gió bên tai như đang nghẹn ngào, những sinh vật có ngoại hình quỷ dị ẩn vào màn đêm, cậu và Tống Minh Huy cùng nhìn về một nơi xa xăm, nghe thấy mình nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi vào nhầm trò chơi của Nhân Thỏ và gặp được anh, vừa nhìn tôi đã biết anh là một kẻ rất nguy hiểm lại liều lĩnh, nhưng tôi không ngờ anh lại tự làm gãy cổ tay mình để cứu tôi. Lần thứ ba, trong trò chơi của Địa Hổ anh đã đỡ đao thay tôi và ra đi trong vòng tay của tôi. Lần thứ bảy, khi nhóm tiểu Bạch bị ám sát, anh đã che mắt tôi lại và bảo đừng nhìn......"

Tề Hạ đếm từng lần một, miêu tả đầy lý trí của cậu chứa đầy những cảm xúc mà chính cậu cũng không hề nhận ra.

"Ở Chung Yên Chi Địa có rất ít người như anh, chúng ta hoặc là tốt hoặc là xấu, hoặc là không phân biệt được đúng sai," cậu đưa tay lên chống cằm, "Nhưng anh là làm mọi chuyện rối tung lên và hoàn toàn hành động bằng bản năng của mình, nhưng tôi rất vui vì tình cờ trong bản năng của anh có tôi."

Lần này Tống Minh Huy không im lặng quá lâu, hắn đoán lúc trước mình tự làm gãy cổ tay để vượt qua trò chơi, đồng thời cũng nghe ra được hàm ý trong lời nói của Tề Hạ.

"Không công bằng, tôi cũng muốn nhớ về cậu." Đôi mắt đen như cắn nuốt ánh mặt trời của người đàn ông cực kỳ nghiêm túc.

"Nếu anh có thể nhớ được thì tôi sẽ không nói nữa, lần luân hồi tiếp theo chỉ có thể là [lần gặp đầu tiên] chứ không phải là [đã lâu không gặp]."

Hôm nay, qua ngày thứ chín của Chung Yên, sẽ lại chôn vùi một đoạn tình yêu không thể nói ra.

2.

Tống Minh Huy đã nói một lời nói dối lớn.

Vào ngày thứ mười của Chung Yên, hắn đã làm giao dịch với Thiên Xà.

"Chỉ cần ngươi trở thành vật thí nghiệm của ta, ta tin chắc rằng sẽ làm ngươi giữ lại được ký ức," khóe miệng thanh niên mỉm cười đối diện hắn, "Về phần lí do vì sao ta chọn ngươi.... Ngươi có chấp niệm tận xương, độc ngấm vào lục phủ. Nếu ngươi không điên, ngươi không sống được."

Tống Minh Huy từ phần đầu trở xuống chìm trong vũng máu, vết máu tanh hồng uốn lượn lên sống lưng đầy sẹo của hắn, như bị bàn là sắt ủi qua, thần kinh của hắn đã bị chất độc làm tê liệt, hắn cố gắng trợn to hai mắt dể duy trì tỉnh táo, nhưng trong mắt lại chỉ có hình ảnh những cái xác bị treo lên cao,

Thiên Xà đem một con mắt ấn vào sau eo hắn, làn xa xung quanh lan ra những vết nứt như đồ sứ bị nứt vỡ.

"Đúng vậy! Chính là [Song Sinh Hoa]! "Thiên Xà điên cuồng lẩm bẩm trong đầu hắn, "Nếu ngươi có thể trộm được [Song Sinh Hoa], ngươi tự nhiên sẽ không quên nữa!"

Tống Minh Huy không biết mình đã sống rồi chết, chết rồi sống qua bao nhiêu lần luân hồi trong cái địa ngục tối tăm này, nhưng khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, hắn chợt nhớ đến khuôn mặt thờ ơ dưới ánh mặt trời, nhớ đến đôi con ngươi vàng kim đó...

Chiếc chuông lớn ở phía Tây thành phố kêu lên, hàng chữ "Tôi nghe thấy tiếng vọng của [Bạo Nhiên]!" kiêu ngạo hiện ra.

Thí nghiệm của Thiên Xà đã thất bại:

Tống Minh Huy không nhận được Hồi Hưởng [Song Sinh Hoa].

Nhưng Tống Minh Huy vẫn thành công:

Cùng đến với [Báo Nhiên], là một phần lời nguyền của [Song Sinh Hoa]: Vĩnh viễn không bao giờ quên.

Chung Yên Chi Địa lại thêm một thành phẩm vừa thất bại lại thành công, một con bạc đã cược thắng.

3.

Ở Thành phố Đạo này, nếu bạn nhắc tới Tống Minh Huy, cứ một trăm người sẽ có đến năm mươi người sợ hắn, bốn mươi người muốn làm bạn với hắn, chín người không biết hắn và một người tên Tề Hạ.

Người đàn ông dáng người cao gầy kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lẳng lặng nhìn nó cháy hết.

Khói bụt trắng đỏ lăn xuống bàn tay nhợt nhạt, hơi ấm ít ỏi bị nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo dập tắt.

Bầu trời nơi Chung Yên Chi Địa trở nên tối tăm hơn, máu thịt của rất nhiều người còn sót lại theo khoang mũi đi vào khí quản.

Hắn dựa theo ký ức tìm lại mái nhà đó, nguồn ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời đen tối của mình.

Nơi này có vết máu đã khô từ lâu, có gạch vỡ bị gió bào mòn, có tàn tích đã sụp đổ trong ánh hoàng hôn, và đứng trong bức tranh trừu tượng này, là một con bạc tự xưng là di vật của Tề Hạ.

Tống Minh Huy rất hiếm khi cảm thấy bối rối.

Nhưng quả thực lúc này hắn đã rơi xuống.

Thiên Xà nói Chung Yên Chi Địa đã trải qua một lần cải tổ, đôi mắt rắn đó vui vẻ muốn nhìn thấy trò cười của hắn: "Những gì ngươi coi trọng sẽ quên ngươi, những gì ngươi theo đuổi sẽ bỏ rới ngươi, những gì ngươi thèm muốn sẽ từ chối ngươi, ngươi vẫn muốn quay về ư?"

"Hãy ở lại làm vật thí nghiệm của ta, học trò của ta."

Tống Minh Huy không để ý đến hắn, Thiên Xà đã sớm biết hắn có chấp niệm tận xương, tham si thành hoạ, thanh niên mặc kệ lưỡi đao bước vào [Cửa].

Người đàn ông đeo kính kia lại ra vẻ văn nhã rồi than thở: "Thơ tình trong thời loạn thế chẳng có giá trị gì, họ đều coi bánh mì là đức tin của mình."

Bước chân Tống Minh Huy hơi khựng lại, không ngoái đầu lại nhìn kẻ đáng thương vừa điên vừa tỉnh này, "Tôi muốn vì em ấy nhặt một bông hoa hồng từ đống đổ nát, rồi cắm vào nòng súng."

Chỉ đáng tiếc là tôi còn chưa kịp nói "Lâu rồi không gặp", thì đã phải sửa miệng lại thành "Lần đầu gặp mặt".

Chỉ là đáng tiếc, quá đáng tiếc.

4.

Tề Hạ là Kẻ Bất Hạnh, đây là chuyện mà mọi người ở Thành phố Đạo đều biết.

Tống Minh Huy ở trên sân thượng từ xa nhìn xem, Chung Yên Chi Địa sẽ không thay đổi dung mạo của một người, nhưng khí chất của em ấy đã hoàn toàn khác.

Lý thuyết về tiềm thức của Tề Hạ đã ứng nghiệm lên chính em ấy.

Đôi mắt vàng xinh đẹp ẩn dưới mái tóc quá dài khó có thể nhìn rõ, nhưng Tống Minh Huy sao có thể không tưởng tượng được sự lạnh lùng xa cách trong đó chứ?

Khi nhìn thấy Tề Hạ vô thức né tránh sự tiếp cận của Trần Tuấn Nam, hắn nhận ra anh đã trở nên đa nghi và im lặng, không còn dễ dàng tin tưởng vào hai chữ 'đồng đội' nữa.

Những người bạn như hình với bóng bên cạnh em ấy đã thay đổi từ một người đàn ông tóc trắng u ám thành một kinh gia nguy hiểm, từ một người đàn ông mạnh mẽ và trầm lặng thành một nắm đấm đơn giản và trung thực.

Mọi thứ đều đã thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi.

Vậy có vị trí nào sau lưng Tề Hạ thuộc về một kẻ liều mạng tên là Tống Minh Huy này không?

Mà lúc này, Tề Hạ chú ý đến ánh mắt của hắn, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, hai ánh mắt giao nhau vượt qua thời không và ký ức đan xen.

Có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, là điếu thuốc cháy còn một nửa lăn xuống bùn đất, nó nức nở và vỡ tan thành từng mảnh.

Tống Minh Huy vốn là người thẳng thắn, hắn không giỏi che giấu, cũng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ là dùng sức nhảy từ ân thượng tầng ba xuống một cách dễ dàng, chiếc áo khoác da màu đen phát ra tiếng phần phật vì gió.

Người đàn ông khôi phục lại vẻ ngạo mạn và ngang ngược thường ngày, phủi tay đứng dậy, "Lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi tên là Tống Minh Huy."

Tề Hạ nhẹ nhàng gật đầu, không hề buông lỏng cảnh giác: "Xin chào, tôi tên Tề Hạ"

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt rồi.

Tống Minh Huy không có can đảm thất bại, cho nên hắn không dám để lộ tình yêu.

5.

Tề Hạ đã nói một lời nói dối lớn.

Sau này Tống Minh Huy đi ngang qua Tề Hạ không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng có thể cầm kiếm đứng cạnh anh, hoặc là dựa lưng vào nhau.

Hắn biết Tề Hạ đã chôn rất nhiều Kim ở Chung Yên Chi Địa này, cũng suy đoán mình là một trong số đó. Nhưng Tống Minh Huy không muốn, hắn muốn làm một cây đao.

Một cây đao sắc bén để có thể giết người, và cũng đủ sắc bến để có thể bảo vệ một người.

Nhưng rất lâu sau này, lâu đến mức khi có người hỏi Tề Hạ về giấc mộng này, anh phải rất lâu mới nói "Thật sao?", Tống Minh Huy mới có thể hiểu ra: Hắn chưa bao giờ là một con Tốt trong ván cờ của Tề Hạ.

Có người đã nói một lời nói dối lớn.

6.

Tôi tên Tống Thất, tôi sắp bắt đầu nói dối.

Ngày Tề Hạ biến mất, tôi gia nhập tổ chức [Miêu] do Trần Tuấn Nam thành lập vì em ấy.

Mấy năm nay trong những đêm tối của các Thành phố Tác Câu Qua Đạo, luôn có một bóng đen nhanh nhẹn làm bạn với lũ kiến, lật hết từng tấc đất của Chung Yên Chi Địa này, trong đêm lạnh lẽo hắn chật vật đau khổ đi tìm một bóng lưng thờ ơ.

Khi mơ thấy mình chết vào lúc nửa đêm, hắn thường leo lên nóc nhà tù hút thuốc, lặng lẽ tìm kiếm một khoảnh khắc yên tĩnh trước bình minh.

Bởi vì một câu, hắn vất vả phấn đấu quên mình lâu như vậy, tình yêu giữa họ quá mờ nhạt, không bằng nói Tề Hạ là kẻ liều mạng.

7.

Khi Tề Hạ trở về, Chung Yên đã không còn mấy người nhớ được tên của anh.

Tống Thất từng lén đến thăm anh vài lần, nhưng một chữ tình cũng khó có thể thốt ra.

Lần gặp mặt chính thức là ở trước khu trò chơi của Địa Dương.

Thanh niên cúi đầu đùa nghịch chiếc quạt xếp, để lộ đường cong mong manh trên cần cổ trắng nõn, một chữ [Ai] bay lên bay xuống, thật sự khắc sâu vào khóe mắt và đuôi lông mày.

Tống Thất không ngờ tới sẽ đột nhiên gặp được anh vào lúc này, cảm xúc lên men khiến hắn đi tới bên cạnh Tề Hạ, hắn cúi đầu nhìn gian hàng của Tề Hạ, tưởng tượng muốn gọi tên anh như trước, nhưng lại nghẹn ngào dừng lại, hắn đổi một xưng hô khác rồi run giọng hỏi: "Huynh đệ, chiếc quạt hỏng của anh có chữ gì vậy?"

Tống Thất nhìn anh với ánh mắt vô cùng thành kính và tham lam, nhìn Tề Hạ cúi đầu cẩn thận mở chiếc quạt bị hong ra, là chữ [Nộ] đã bị xé thành hai nửa.

Thấy vậy, hắn nhước mày tiến lại gần, chóp mũi tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng của Tề Hạ, sau đó lơ đãng thì thầm: "Tôi có thể thương lượng với cậu một lúc được không?"

"Ồ?" Tề Hạ nhìn hắn, "Thương lượng cái gì?"

Họ giống như hai người xa lạ làm giao dịch với nhau, chỉ có Tống Thất nhớ rõ đây là sự hội ngộ đã được lên kế hoạch từ lâu nhưng đã bị chính hắn trốn tránh trong bảy năm.

Tề Hạ cuối cùng gật đầu đồng ý với hắn, lại hỏi: "Vậy làm sao anh có thể chắc chắn rằng sau khi ra ngoài tôi nhất định sẽ đưa 'Đạo' cho anh?"

"Bởi vì tên của tôi là Tống Thất." Người đàn ông nói.

Bởi vì Tống Thất là sự thiên vị và uy hiếp của em, bởi vì Tống Thất vĩnh viễn là lưỡi dao sắc bén của Tề Hạ.

"Tống Thất? "Tề Hạ chưa bao giờ nghe qua cái tên này, "Tên anh là Tống Thất thì có gì à?"

Hắn ta nhếch khóe miệng, sắc mặt không rõ ràng dưới ánh sáng mờ ảo, mím môi nhẹ giọng nói: "Tên của tôi đủ để cho tôi ở "Chung Yên Chi Địa" tiến hành một cuộc giao dịch công bằng."

Tống Thất bắt đầu nói dối.

8.

Tôi tên Tề Hạ.

Tôi sẽ bắt đầu nói dối.

Tống Thất đã gặp Tề Hạ trước khi kế hoạch chính thức được triển khai.

Hắn hỏi Tề Hạ nhớ được bao nhiêu, có nhớ được hắn không........

Đôi mắt dê màu xám bạc của thanh niên tràn ngập vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, rất giống một vị thần cao quý, anh nói mình đã nhớ được hết rồi

Tề Hạ không nói thật, anh nhớ dược không nhiều lắm, chỉ là vừa lúc Tống Minh Huy ở đây, hắn cũng có chấp niệm tận xương, chỉ là không thể lộ ra dưới ánh mặt trời.

"Thật sao?" Thấy phản ứng lạnh lùng của anh, Tống Thất tự giễu mà hỏi lại một câu, dưới ánh trăng hắn có chút nhìn không thấu thanh niên này.

Hoặc là nói hắn chưa bao giờ nhìn thấu Tề Hạ.

Vì thế Tống Thất hỏi: "Vậy ngay từ đầu tôi đã bị em sắp dặt rồi à? Vậy thích và yêu của tôi cũng là quân cờ của em ư?"

Tề Hạ không hỏi hắn vì sao lại giữ lại được ký ức, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, người đàn ông này đứng rất gần anh, trong hơi thở hắn tràn ngập sự tuyệt vọng và điên cuồng được ăn cả ngã về không.

Anh muốn mở miệng, cảm giác nằm ngoài kế hoạch không hề dễ chịu, Tống Thất lại ngắt lời anh trước, hắn hít vào một hơi, lại khôi phục trạng thái kiệt ngạo và ngang ngược ban đầu, "Tôi không muốn nghe em nói, tôi chỉ muốn nghe những gì tôi muốn nghe thôi."

Khi đối mặt với Tề Hạ, hắn có vẻ trẻ con hơn một chút, "Em chỉ cần biết, cách lợi dụng tôi tốt nhất chính là hôn tôi."

Ban đêm ở Chung Yên cũng không an tĩnh, ngoài tiếng kiến xào xạc, còn có âm thanh nội đấu của Hồi Hưởng giả, Tề Hạ khó hiểu nhướng mày.

"Tề Hạ, chờ sau khi tôi giết được thần thú và đưa em rời khỏi nơi địa ngục này, chúng ta hãy ở bên nhau đi, không cần quan tâm đến thế giới trùng lặp và tuổi thọ, bây giờ tôi chỉ muốn em hứa với tôi, sau đó hôn tôi."

Họ đứng trên đống đổ nát thử thách lẫn nhau.

Họ ôm nhau cẩn thận và đầy thành kính giữa những xác chết.

Sau đó xoay người giơ súng lên, tìm kiếm một tương lai không có mình, tìm kiếm một cơ hội để đối phương tranh đấu.

_

Song Qi và Qi Xia, ông Tống Thất ổng chơi chữ phết đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro