AllTề - Phản bội (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 释歌

Editor: Du Du

CP chính: Trần Tề/Kiều Tề

• Sinh Sinh Bất Tức tạm thời bị vô hiệu hóa

• Tiếp chương 688 - Tề Hạ: Các người đã không còn hữu dụng nữa

• Biến thái, hắc hóa, yandere, đau đớn và máu me, có một chút giam cầm,...

• OOC

Summary: Thiên Long vì bị lừa nên thẹn quá hóa giận: "Vứt bỏ bọn chúng, dùng sự lạnh nhạt và lời nói ác độc nhất đi công kích chúng, Bạch Dương vốn đại diện cho tà ác và lừa gạt không phải nên lẻ loi một mình ư? Nếu như ngươi không làm được, ta sẽ giúp ngươi làm.

(TatcalataiThienLong)

_

"Kẻ, Kẻ Lừa Đảo, cậu có ý gì?" Kiều Gia Cần bị sự hoang mang và cảm giác không thể tin được này làm cho nói năng lộn xộn, gã thấp giọng lặp lại, nhìn vào đôi mắt xám của Tề Hạ, gã vốn là một người không đủ thông minh lại suy nghĩ đơn giản, làm sao có thể nhìn thấu Bộ Não của mình được chứ.

Đôi mắt Trần Tuấn Nam hiện lên vẻ bối rối và kinh ngạc, giọng nói của hắn có chút khàn khàn, như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh. "Lão Tề....... Anh nói cái gì cơ?" Trong giọng nói của hắn có chút yếu đuối. "Anh đang đùa tôi hả Tề Hạ, sao lại nói mấy lời như vậy để làm tôi không thoải mái chứ?"

"Mấy người điếc à?" Tề Hạ trừng đôi mắt màu xám trắng về phía Trần Tuấn Nam, sau đó gằn từng chữ một, "Tôi, nói, các, người,..."

Chưa khịp nói xong, Trần Tuấn Nam đã lao tới đấm một quyền vào mặt Tề Hạ, Tề Hạ bị đánh mạnh, lại lần nữa ngồi trở lại trên sofa, đầu của anh bị vặn sang một bên, khóe miệng nhếch lên đầy trào phúng và đùa cợt, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta ghét đến ngứa răng.

Nhưng không ai biết rằng, bộ não đã lâu không được nghỉ ngơi tốt của anh đang ù đi vì cú đấm này, và các cơ quan nội tạng vốn đã bị thương trong trò chơi trước giờ đang lộn xộn bên trong cơ thể. Tề Hạ cố gắng hết sức nhếch khóe miệng lên, cố gắng làm ra vẻ thờ ơ ngồi trên chiếc ghế sofa bẩn thỉu, giọng nói vốn dĩ đang ngủ của Thiên Long như đang vang lên bên tai anh, Tề Hạ biết đã đến lúc mình phải rời đi rồi.

"Lão Tề, mẹ nó anh nói lại lần nữa coi!" Trần Tuấn Nam đưa tay chỉ vào Tề Hạ một cách hung dữ. Những cái gai tà ác im lặng ngủ yên trong lòng hắn giờ như đang càng ngày càng lớn mạnh, như muốn bóp nghẹt Trần Tuấn Nam cho đến khi hắn khó thở.

Kiều Gia Cần thấy thế không ổn, lập tức tiến lên ngăn cản Trần Tuấn Nam: "Tuấn Nam Tử....... Cậu bình tĩnh một chút...... Hiện tại Kẻ Lừa Đảo tình huống không tốt......" Kiều Gia Cần nói với giọng nhợt nhạt, cố gắng bào chữa cho Bộ Não của mình, hoặc đúng hơn là tìm cái cớ cho việc bản thân bị vứt bỏ. Đúng vậy, lúc này Kẻ Lừa Đảo đang trong trạng thái tồi tệ, cậu ấy... Có lẽ chỉ là đang nói chuyện trong lúc tức giận mà thôi. Kiều Gia Cần tự an ủi mình.

"Tình huống không ổn cũng không thể nói mấy lời bậy bạ như vậy được!" Cảm xúc Trần Tuấn Nam rõ ràng có chút mất khống chế, giọng nói vốn luôn cợt nhả của hắn thậm chí còn run rẩy, "Lão Tề, tiểu gia đã nói rõ với anh rồi mà? Mẹ nó tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà?! Cái mạng này của tôi cho anh dùng tùy tiện, tôi chết vài lần cũng không sao cả, nhưng mẹ nó anh đã hứa với tôi là sẽ đưa lão Kiều ra ngoài mà!......"

Tề Hạ căn bản không nghe bọn họ nói cái gì. Đôi mắt trống rỗng như bị sương mù bao phủ, như là bị bao phủ bởi bụi bặm tuyệt vọng, anh căn bản không cần nghe cũng biết mấy tên ngốc này đang nói cái gì, đơn giản chính là chỉ trích anh lòng lang dạ sói, bất cận nhân tình. Anh quay đầu đi, đôi mắt phản chiếu thành phố đổ nát, phản chiếu bầu trời u ám màu đỏ thẫm, nhưng chỉ không phản chiếu hình ảnh của bộn họ.

"Ha ha ha ha!" Tề Hạ ngồi ở trên ghế, đưa tay đỡ trán mình, sau đó cười to điên cuồng, "Thật ngây thơ mà...... Trần Tuấn Nam...... Sao cậu dám tin tôi?"

Các người nhanh trở nên thẹn quá thành giận đi, nhanh trở nên tức giận hơn rồi đấm tôi hai cái, nhanh lên rời đi và không nhìn lại, tránh xa kẻ lừa đảo là tôi! Tề Hạ quá mệt mỏi, anh nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên lại hơi rũ xuống một chút.

Đầu anh lại đau đớn như muốn nổ tung lần nữa, anh có thể cảm nhận được mạch đập điên cuồng trong đầu, là bi thương, là khổ sở.

Không đúng, tại sao tôi phải đau buồn. Họ rời xa mình là chuyện tốt mà, rời xa một kẻ khốn nạn thích gạt người, thích lợi dụng, trong miệng không có câu nào thật lại không có cảm giác đồng tình là một chuyện tốt mà!

"Sao các người dám tin tôi?" Tề Hạ lại đứng dậy, nhìn thẳng vào Trần Tuấn Nam. Tề Hạ cố gắng hết sức khống chế đồng tử đang run rẩy của mình, khóe miệng anh dường như cứng đờ, chỉ có thể duy trì một nụ cười giả tạo và cứng ngắc, nhưng trong mắt người khác là sự trào phúng xuất sắc.

"Tôi nói sẽ trốn đi, cũng nói sẽ mang Kiều Gia Cần trốn đi, nhưng tôi là kẻ lừa đảo, lời tôi nói cậu chỉ có thể tin một nửa mà thôi."

"Một nửa......" Trần Tuấn Nam rõ ràng tức giận đến không nhẹ, hắn vẫn luôn run rẩy, "Vậy nên tôi phải tin nửa câu đầu của anh......? Mẹ nó anh muốn trốn thoát một mình à? Nửa câu sau là giả?!"

Tề Hạ vô thức muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt bỗng tối sầm lại, không giải thích gì nữa, đây đúng là cơ hội hoàn hảo mà anh đang tìm kiếm, anh xoay người muốn rời đi. Nếu có một ngày như vậy, có lẽ anh sẽ giải thích được tất cả mọi chuyện. Nhưng bây giờ anh cần phải khiến hai tên ngốc này rời xa mình càng xa càng tốt.

Kiều Gia Cần nhịn không được nữa, "Kẻ Lừa Đảo, tôi biết không phải là như vậy...... Cậu nói cho tôi biết, là vì cậu muốn trút giận nên mới nói những lời như vậy."

Trần Tuấn Nam đã sớm im lặng sau khi phát điên vừa nãy. Tề Hạ vẫn không trả lời hắn, hắn cũng không còn sức lực để xác nhận câu trả lời. Tề Hạ giống như là ngầm đồng ý sự phản bội này.

Niềm tin của hắn, sự chờ đợi của hắn, sự đấu tranh suốt bảy năm của hắn cho Tề Hạ như một trò đùa, vang vọng trước mắt hắn như mộ trò hề, sống chết có nhau của họ chỉ là sự lừa dối. "Tề Hạ, anh thật sự muốn tôi giết anh ư...... Anh rõ ràng biết... Biết tôi đã không có động lực để rời đi từ lâu." Trần Tuấn Nam ngơ ngác nhìn Kiều Gia Cần kéo Tề Hạ lại, hắn hiện tại giống như bị lạc mất phương hướng.

Cổ họng Kiều Gia Cần cũng có chút nghẹn lại, gã nhịn hồi lâu mới mở miệng nói: "Kẻ Lừa Đảo, có phải cậu ngủ đến mơ hồ rồi không...... Chúng ta trở về đã rồi lại từ từ giải thích......"

"Giải thích?" Tề Hạ lắc đầu, những điều này đều không còn ý nghĩa, cảm xúc của anh đến rồi đi nhanh chóng, bị sự áp chế bi thương trong đầu đánh tan, sức lực của anh lại khôi phục một chút, im lặng rút tay mình khỏi tay Kiều Gia Cần, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cổ họng Kiều Gia Cần giống như bị nghẹn lại, gã trơ mắt nhìn Tề Hạ càng đi càng xa, các khớp xương chân gã gian nan khó có thể nhúc nhích, cho dù là lần đó bị đá giữ chặt tứ chi khi tham gia "Trò chơi tranh đoạt Tề Hạ" với Cực Đạo, gã cũng không do dự và đau đớn giống như hôm nay.

"Kẻ Lừa Đảo...... Tôi... tôi đi với cậu nhé?" Hắn rốt cuộc loạng choạng mấy bước, lê hai chân như không còn trực giác đuổi theo Tề Hạ.

Tề Hạ đang choáng váng cảm nhận được một cỗ khí nóng thổi tới sau lưng, anh tạm dừng một giây, "Kiều Gia Cần......"

Kiều Gia Cần hơi mở to mắt, gã cho rằng Tề Hạ đã đổi ý, "A... Kẻ Lừa Đảo... Vừa rồi tôi còn tưởng rằng, tôi......" Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy giọng nói không có ngữ điệu Tề Hạ truyền tới, "Tôi không cần anh." Giống như là thông báo sự kết thúc của mọi thứ. Như thể con kiến chui vào trái tim gã, cát sỏi cắt làm gã mở to mắt. Kiều Gia Cần mất phương hướng và sức lực, không thể tiến về phía trước được nữa.

"Quay lại đi."

Kiều Gia Cần chết lặng tại chỗ, cơn gió đầy mùi máu thịt của Chung Yên Chi Địa thổi qua áo khoác bị rách của gã giống như ngày đó ở trên sân thượng, với màn đêm và vực sâu ở trước mặt.

Hắn dường như bị Bộ Não của mình vứt bỏ.

_

Vốn tưởng rằng mình sẽ phải phí chút miệng lưỡi mới có thể thoát khỏi nhóm người Trần Tuấn Nam, không nghĩ tới chỉ trong chốc lát đã xuyên thủng hàng phòng ngự của họ, Tề Hạ không quay đầu lại cũng không giải thích, lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của họ.

Quả nhiên im lặng là vũ khí tan rã tốt nhất, giải thích sẽ chỉ tăng thêm dũng khí và chờ mong, nhìn đi, chỉ cần dùng chút mưu mẹo anh đã thành công tách ra khỏi nhóm người, hoàn cảnh bị thương lại không có đồ ăn và thuốc này rất khó sống sót, nhưng không sao cả, anh có [Sinh Sinh Bất Tức].

Anh không biết tên Thiên Long chết tiệt đó giờ đang tỉnh hay đang ngủ, lời nguyền mà thần dặt lên anh không biết có ứng nghiệm hay không, anh vốn tưởng rằng trừ Dư Niệm An ra mình không để bụng gì cả.

Tề Hạ đang ngồi trong góc tối của một tòa nhà, cơ thể anh bị choáng ngợp bởi việc đi lại liên tục, đôi mắt màu xám của dê nửa mở nửa híp, anh sắp không chịu được rồi.

"Gần như..." Tề Hạ thở hổn hển một hơi, "Đã đến lúc một Tề Hạ khác tiếp tục đi tiếp." Anh nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi một lúc, mí mắt không ngừng giật giật.

Bên tai không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở hổn hển của chính anh, không biết qua bao lâu, có lẽ là ba phút, có lẽ là ba giờ, có lẽ là càng lâu, máu chảy ra từ vùng da bị trầy xước, khiến nó dính lại âm ỷ đau. Sự im lặng liên tục khiến tai anh bắt đầu ù đi, anh cố gắng mở to mắt, lại chẳng nhìn thấy cái gì.

Chuyện gì đang xảy ra? Không có Tề Hạ mới được tạo ra ư?

Chẳng lẽ anh phải chết đã mới có thể xuất hiện Tề Hạ mới? Nhưng khi Trần Tuấn Nam và Địa Xà đánh cược mạng sống, không phải cũng xuất hiện hai Trần Tuấn Nam còn sống ư?

Anh lại nhắm mắt lại, cố gắng kích hoạt bộ não như đã bị đóng băng của mình để kích phát Hồi Hưởng. Nhưng lại không thể làm theo ý muốn của mình được, bộ não thiếu chất dinh dưỡng và bị sử dụng quá mức đã không muốn làm việc nữa, cả người anh vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thân thể đã lâu không được nằm xuống cố gắng muốn đứng dậy, chỉ là trong nháy mắt liền mềm xuống, anh không giãy giụa nữa, cô độc chờ đợi cái chết.

Nhưng mọi chuyện lại đi ngược lại mong muốn của anh, khi anh mơ màng chuẩn bị bắt đầu một vòng luân hồi mới, thì lại nghe thấy những lời mỉa mai đầy khó chịu. "Ui, đây không phải là kẻ lừa đảo họ Tề à? Sao nào, bị người đánh nằm ở đây? Năng lượng trước đây của anh đâu rồi?"

Lý trí vốn đang sắp tan rã của Tề Hạ đột nhiên bị kéo lại, không biết phải nói sao, lần đầu tiên Tề Hạ cảm thấy sinh lực của mình quá bền bỉ.

Trần Tuấn Nam ngồi xổm xuống, mấy tia sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu lên mặt hắn, khó có thể nhìn thấy biểu tình của hắn. "Sao nào, mới nửa ngày không gặp đã không nhận ra hai người bọn tôi?" Hắn vừa vỗ vừa nhéo má Tề Hạ, Tề Hạ lại không còn chút sức nào để hất tay hắn đi.

"Biến đi." Tề Hạ miễn cưỡng mở miệng, cảm giác bị chạm vào như vậy thật không tốt, anh cảm giác thanh âm của mình yếu ớt vô cùng, cho dù anh có chết cũng không thích bị người khác chạm vào mặt mình như vậy.

"Lão Kiều, ra tay đi." Trần Tuấn Nam nhẹ giọng nói.

Thân thể Tề Hạ đột nhiên nhẹ đi, bị người cưỡng ép nhấc lên khỏi mặt đất, tầm mắt anh tối sầm, "Chờ......" Tề Hạ nằm trên mặt đất trong một thời gian dài đột nhiên bị nhấc lên, máu trong não bị tắc nghẹn, tầm nhìn trước mắt đội nhiên tôi sầm lại, "Ọe......" Cảm giác buồn nôn mãnh liệt kéo đến khiến anh nói không nên lời. Xui xẻo là cánh tay to khỏe đầy mạnh mẽ của Kiều Gia Cần siết chặt lấy bụng anh, khiến anh liên tục cảm thấy buồn nôn.

"Cậu ổn chứ? Xin lỗi Kẻ Lừa Đảo, tôi không cố ý. Hãy nói cho tôi biết tôi làm cậu khó chịu ở đâu nhé?" Tuy rằng trong giọng nói có chút lo lắng, nhưng sức lực của gã lại không hề giảm đi chút nào.

Mồ hôi của Tề Hạ làm ướt mái tóc đen của anh, đôi mắt dê màu xám mất tập trung, mồ hôi lạnh hơi run rẩy chảy xuống gương mặt anh, làm lộ rõ vẻ bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu ớt.

"Buông ra......"

Trần Tuấn Nam che tai mình lại, "Cái gì cơ? Hoàn toàn không nghe rõ! Lão Tề anh nói to lên đi!"

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro