AllTề - Phản bội (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 释歌

Editor: Du Du

CP chính: Trần Tề/Kiều Tề

• Sinh Sinh Bất Tức tạm thời bị vô hiệu hóa

• Tiếp chương 688 - Tề Hạ: Các người đã không còn hữu dụng nữa

• Biến thái, hắc hóa, yandere, đau đớn và máu me, có một chút giam cầm,...

• OOC

Summary: Thiên Long vì bị lừa nên thẹn quá hóa giận: "Vứt bỏ bọn chúng, dùng sự lạnh nhạt và lời nói ác độc nhất đi công kích chúng, Bạch Dương vốn đại diện cho tà ác và lừa gạt không phải nên lẻ loi một mình ư? Nếu như ngươi không làm được, ta sẽ giúp ngươi làm.

(TatcalataiThienLong)

_

Vết nứt trong lòng càng ngày càng mở rộng và sâu thêm.

Trò chơi trong phòng phỏng vấn đã được hoàn thành một cách bình thường, và trước khi tiến vào Chung Yên Chi Địa mọi người đều cảm nhận được nguy cơ sắp xảy đến trong sự im lặng này. Từ lúc giới thiệu, Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Cần đã cố tình lảng tránh Tề Hạ, dù bình thường hai tên này như muốn dính lên người Tề Hạ luôn.

Những người khác trao đổi ánh mắt với nhau vài lần rồi ăn ý không nói gì.

"Đấng Cứu Thế, tiếp theo chúng ta đi đến Thiên Đường Khẩu nhé?" Chỉ lo nhìn chằm chằm Tề Hạ đã lâu không gặp, bệnh trung nhị của Hàn Nhất Mặc khiến hắn buột miệng thốt ra, Hàn Nhất Mặc có chút xấu hổ vì lỡ nói lời trong lòng ra, ánh mắt lơ đãng một hồi. Tề Hạ lần trước đã nói, anh không thích mình gọi anh là "Đấng Cứu Thế".

Tề Hạ nhìn đất đỏ thẫm của Chung Yên Chi Địa, Thiên Đường Khẩu giờ chỉ là nơi tồn tại trên danh nghĩa thôi, anh im lặng mấy giây rồi nói cho có lệ, "Tôi có chút việc phải xử lý một mình."

"Ồ......" Hàn Nhất Mặc lưu luyến nhìn anh một cái, quay đầu đi, muốn chào hỏi những người khác, lúc này Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Cần lướt qua hắn với Tề Hạ rồi đi về hướng khác, cho dù là hắn cũng phát hiện ra sự không ổn. Sao vậy, hai người họ không nói một tiếng mà hành động riêng ư? Hay là Tề Hạ lại lại sắp xếp nhiệm vụ riêng cho họ?

Nhưng bầu không khí này giống như một cuộc cãi vã hơn. Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó không ổn khi hắn không đi theo Tề Hạ, thật khó có thể tưởng tượng được đã xảy ra điều gì khiến hai kẻ sẵn sàng chết vì Tề Hạ dường như đã rời xa Tề Hạ.

___

Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Cần đi vòng vài lần rồi bí mật đi theo Tề Hạ. "Tuấn Nam Tử, chúng ta......" Có phải chúng ta đi quá xa rồi không?

Kiều Gia Cần ngập ngừng nói, lần luân hồi trước khi họ bắt được Tề Hạ, đã dùng cái cớ "Rửa vết thương" để trút giận lên anh, có phải là rất quá đáng không?

Nhưng...... Khi đó tay gã đang giữ chặt Tề Hạ, nhìn bộ dáng bất lực và yếu ớt của đối phương khiến gã khó có thể khống chế được bóng ma bị đè nén quá lâu trong lòng.

Gã sợ hãi việc phải rời xa Tề Hạ, vô cùng muốn mặc kệ mọi thứ để bắt lấy anh. Đây không còn là chuyện anh em tốt hay lợi dụng điểm mạnh của nhau nữa.

___

"Đi theo tôi, thú vị lắm à?" Tề Hạ đã sớm nghe được tiếng bước chân của hai người họ, cũng lười quay đầu lại nhìn hai kẻ ngốc cứ đi theo anh như chó chăn dê này, cho dù muốn mặc kệ họ cũng không được.

Không khí lúc này trở nên yên tĩnh.

Đây đã là lần thứ hai Tề Hạ lặp lại câu này, hai người Trần và Kiều biết Tề Hạ đã sớm phát hiện họ đi theo anh từ lâu, nhưng vì thể diện nên họ do dự rất lâu cũng không dám công khai đi lại gần anh.

"Được rồi." Trần Tuấn Nam suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Kiều Gia Cần, "Chúng ta đi ra ngoài đi."

Nếu đã bị Tề Hạ phát hiện, Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Cần chỉ có thể bước ra ngoài.

Dù nói Tề Hạ lạnh nhạt vô tình hay khinh thường nhìn lại cũng, nhưng trong đôi mắt dê màu xám đó là bóng dáng lén lút của hai người họ khi đi theo anh cả buổi.

"Kẻ Lừa Đảo......" Kiều Gia Cần nghẹn lời, lời nói đã suy nghĩ nhiều lần nhưng không thể nói ra, gã nhìn hình bóng quen thuộc và đôi mắt cảnh giác đó, trái tim gã đột nhiên rung động, nếu như không thể giải quyết nguy cơ lần này, có lẽ gã sẽ không bao giờ có thể gọi Tề Hạ là "Kẻ Lừa Đảo" được nữa.

"Con người phải tiến về phía trước, không thể bị quá khứ trói buộc." Tề Hạ giống như bị hồn, mặt không biểu cảm, "Đi theo tôi làm gì?"

"Mẹ nó ai đi theo anh hả?" Trần Tuấn Nam tức giận hỏi lại, "Con đường rộng như vậy anh quản được chúng tôi đi đâu chắc?" Hắn ngoài mạnh trong yếu mà giảo biện, chỉ là giọng điệu càng ngày càng yếu đi. Không thể bị quá khứ trói buộc là sao chứ? Chẳng lẽ anh thật sự muốn bỏ lại mọi thứ ư? Tại sao anh có nói về sự phản bội và bỏ rơi một cách nhẹ nhàng như vậy?

Kiều Gia Cần gãi đầu: "Kẻ Lừa Đảo...... Cậu đi một mình như vậy chúng tôi rất không yên tâm, mọi thứ ở đây đều rất nguy hiểm." Gã không biết mình cảm thấy thế nào khi nói ra mấy lời đó, chỉ cảm giác được bên trong mình như có thứ gì đó đang tan vỡ. Điều đáng sợ hơn cái chết chính là mất mát. Đáng tiếc, gã đã cảm giác được mình sắp mất đi thứ quan trọng nhất của mình, nhưng lại không thể khống chế được tất cả.

"Sự tồn tại của các người với tôi bây giờ chỉ như vật cản." Tề Hạ khô cằn nói ra một câu như vậy. Anh dường như không còn buồn nữa, một lúc sau cảm giác khó chịu như bị kim châm biến mất. Hình như anh đã quen với cảm giác đau buồn và mất mát này. Tề Hạ biết, đồng cảm là thứ vô dụng nhất lúc này, nếu vẫn không buông bỏ được họ mới thật sự là hại họ.

"Cái gì...... Ý anh là gì? Tề Hạ, anh cho rằng chúng tôi là...... Là trói buộc của anh?" Trần Tuấn Nam đã cố gắng hết sức để nói chuyện với Tề Hạ bằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh của đối phương lại làm hắn cảm thấy xa lạ. Ham muốn hủy diệt và sự không cam lòng mà hắn cố gắng để kìm nén như những cái gai đâm vào da thịt hắn, châm chích vào phòng tuyến tâm lý của anh.

"Cậu đang làm gì vậy?" Kiều Gia Cần lắc đầu, như thế đã quen thuộc với trạng thái tinh thần hiện tại của Tề Hạ, "Kẻ Lừa Đảo, dù thế nào đi chăng nữa chúng tôi thực sự không thể để cậu rời đi một mình như vậy."

Tề Hạ có vẻ cũng có chút kiên nhẫn mà giải thích. "Không có các người, tôi có thể đạt được mục đính của mình nhanh hơn, nếu các người vì luyến tiếc tình bạn cùng vào sinh ra tử này mà không muốn rời đi, vậy lần này tôi rất tiếc phải nói với các người, đó đều là kết quả tính toát của tôi."

Nhất định phải như vậy sao? Anh hất định phải như vậy sao?

Những điều đó đều là một phần của Tề Hạ xấu xa, bất kể là trước đây hay bây giờ, ký ức tốt đẹp giờ chỉ là những viên ngọc thạch đầy tì vết, chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ.

Tề Hạ rời đi, anh tiếp tục đi về phía trước.

Trần Tuấn Nam dường như đã bị ảo giác vào lúc đó, có lẽ hắn đã điên rồi. Trong mắt hắn, Tề Hạ bằng xương bằng thịt của trước kia là một người thích làm mặt khó chịu nhưng lại coi trọng tình nghĩa dường như đã trở lại. Anh dường như vẫn đứng yên tại chỗ, dường như vẫn là anh của trước khi hắn và lão Kiều làm việc ngốc, anh nhẹ nhàng thở dài, xoa cằm và nở một nụ cười bất lực.

Đáng tiếc.

Giả, tất cả chỉ là giả, đây chỉ là trò chơi của kẻ lừa đảo.

Tề Hạ chỉ là một

Kẻ lừa đảo

Không thể tha thứ.

Quả thực là quá làm người thất vọng.

__

Những đám tro tàn lớn màu đỏ thẫm che phủ ánh hoàng hôn của Chung Yên Chi Địa, để lại nững bóng ma trên mặt đất. Dường như có thứ gì đó đang âm thầm khuấy động trong bóng tối.

"Chờ một chút, để cho bọn tôi hiểu rõ vì sao mình bị lừa đã." Giọng nói gần như cầu xin khiến Tề Hạ cuối cùng cũng dừng bước.

"Ha." Trần Tuấn Nam cười lạnh, "Nhưng hai ngày nay, tiểu gia lại có cơ hội thấy rõ bộ mặt thật của anh...... Hai người tôi với lão Kiều, căn bản không phải người trong phòng phỏng vấn của anh đúng không?"

"Cậu nói đúng, không chỉ là hai người các người, mà cả căn phòng đó đều là do tôi sắp xếp lại."

"Anh......" Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Trần Tuấn cuối cùng cũng nứt ra, vết nứt này nhanh chóng mở rộng, sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, loại cảm giác này dần dần lớn lên như muốn đè ép rồi nuốt chửng hắn.

Hắn có chút hối hận vì đã đuổi theo và vạch trần tất cả mọi chuyện, nhưng hắn không thể không làm như vậy.

Hắn dường như đã đoán ra được Tề Hạ sắp nói ra điều tàn nhẫn gì đó.

"Cả căn phòng này đã không còn hữu dụng với tôi nữa, tôi sẽ không còn xuất hiện ở đó nữa."

Tình huống xấu nhất không kịp phòng ngừa đã đột nhiên xảy ra.

"Kẻ Lừa Đảo, nếu chúng tôi không hỏi cậu thì cậu định im lặng biến mất như vậy à?"

"Không...... Không thể nào, Tề tiểu tử đừng có nói dối tiểu gia! Anh...... Họ Tề, anh muốn gì!"

Đừng...... Đừng rời đi...... Mối liên kết cuối cùng của họ không thể bị phá vỡ được!

Trần Tuấn Nam cảm giác phòng tuyến tâm lý vững vàng trước nay của mình đã sụp đổ, "Tôi...... Tôi không muốn ép anh rời đi," Hắn cảm giác máu ở tứ chi đang dồn lên đỉnh đầu, nắm tay vô thức nắm chặt đến mức run rẩy. Điều hắn sợ hãi nhất, chuyện hắn khống thể chấp nhận đã xảy ra, hắn có miệng nhưng lại khó trả lời, không thể vãn hồi.

"Kẻ Lừa Đảo! Tại sao nhất định phải làm ra chuyện tuyệt tình như vậy? Cậu muốn làm gì! Cậu ghét bỏ chúng tôi đến vậy ư?" Kiều Gia Cần không muốn tin, không tin Tề Hạ thật sự sẽ làm chuyện tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ Tề Hạ ghét bỏ họ đến mức cùng một phòng cũng không được sao?

"Đúng vậy, Kiều Gia Cần, tôi rất ghét bỏ các người." Tề Hạ chậm rãi nói, "Cho nên chúng ta không có [hẹn gặp lại]."

"Cái gì?!" Kiều Gia Cần lảo đảo hai bước, sắc mặt cực kỳ khó coi, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Tề Hạ, bị hắn che lại. Không, không thể, điều này không đúng! Tề Hạ thật sự sẽ nói ra những lời như vậy sao?

Tề Hạ chậm rãi lùi lại một bước, luôn chuẩn bị rời đi. Anh hơi nheo mắt lại, đề phòng người đàn ông xăm kín tay trước mặt. Nhìn bộ dáng buồn bã của tên ngốc mà mình quen thuộc nhất trước đây, không khỏi âm thầm thở dài.

Chẳng lẽ gã thật sự luyến tiếc một kẻ lừa đảo như mình sao?

Anh chần chờ một chút, sau đó xoay người muốn rời đi. Tốt hơn là nên rời đi sớm.

Đợi đã —— anh mở to mắt

Dường như anh đã quên điều gì đó —— một cơn gió tàn nhẫn đập mạnh vào đầu anh.

"Phanh" Tề Hạ thấy hoa mắt, cái gì đó giống như một viên gạch bị đầu anh đập vỡ một góc, góc vỡ rơi xuống đất, bắn tung tóe một mảnh cát. Hình ảnh cuối cùng trong mắt anh là Kiều Gia Cần không biết khi nào đã thu lại vẻ đau thương muốn chết đó, lạnh lùng nhìn anh bị gạch đánh lén, cảm giác áp bức vô hình khiến Tề Hạ cảm thấy một thứ gì đó đang tan vỡ.

Làm sao có thể? Chỉ có mấy giây thôi, sao anh có thể không phát hiện ra Trần Tuấn Nam đi tới?! Với sự cảnh giác của mình, làm sao anh có thể bị đánh lén bởi hai tên ngốc này?

Tề Hạ đột nhiên bị đánh lèn mà ngã xuống, ý thức hỗn loạn của anh chìm vào trong bóng tối, anh lâm vào hôn mê.

Tề Hạ quên mất rằng anh chỉ kế thừa đôi mắt của "Bạch Dương", chứ với thể chất này của anh làm sao có thể là đối thủ của hai "Khiên" được, dưới sự tấn công bất ngờ có âm mưu từ trước, trong vài giây ngắn ngủi như vậy dù anh có phản ứng kịp cũng không thể trốn thoát được.

Không biết lúc nào Trần Tuấn Nam đã đi vào ra phía sau tòa nhà, hắn đứng sau lưng Tề Hạ, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của tòa nhà.

Tại sao họ lại chọn địa điểm này để ngăn Tề Hạ lại, lại như thế nào ép anh bước nửa chân vào bóng ma, đều là kết quả của cuộc thương lượng---

Thật ra ban đầu họ không muốn làm điều gì quá đáng như vậy, là do Tề Hạ hết lần này đến lần khác đột phá điểm mấu chốt của họ.

"Tuấn Nam Tử, cậu ra tay nặng quá, đầu Kẻ Lừa Đảo đang chảy máu." Máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cổ áo của Tề Hạ.

"Nhưng anh ta xứng đáng, xứng đáng phải chịu!" Trần Tuấn Nam nói rất nhẹ nhàng, lặp đi lặp lại từng chữ, tựa như đang thì thầm kể ra sự tuyệt vọng và bàng hoàng của mình. Hắn cười, nhưng tiếng cười của hắn còn buồn hơn cả khóc: "Nhưng tất cả đều là lỗi của anh ta...... Anh ta nghĩ mình là ai chứ...... Hừ....... Tại sao anh ta lại tự đưa ra quyết định cho tôi chứ...... Ai có tể nói cho tôi biết, anh ta vì sao lại ——" Anh có tư cách gì mà vô duyên vô cớ kéo họ vào phòng phỏng vấn này, lại vô duyên vô cớ vứt bỏ họ như vậy.

Tại sao chứ, làm thế quái nào mà anh ta có thể thoải mái bỏ lại mọi thứ phía sau mà không có bất cứ gánh nặng nào như vậy. Ngược lại, những người bị bỏ rơi lại đang đau khổ vật lộn, không có sự bình yên.

Tề Hạ ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Không ai đáp lại lời lẩm bẩm của người đang đau khổ kia.

Kiều Gia Cần im lặng nghe Trần Tuấn Nam lẩm bẩm một mình. Vài giây sau, gã lướt qua Trần Tuấn Nam, máy móc nhặt viên gạch sắp vỡ không đủ chắc chắn kia lên.

"Phanh."

Tề Hạ đáng ghét đang bất tỉnh lại bị người dùng gạch đập thêm một cái vào đầu. Anh dường như bị chấn động một lúc bởi cú đánh này, ngón tay run rẩy một chút. Ngay sau đó, lại là một viên gạch khác, anh hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

tbc-

Tác giả: Không chết, chỉ là hôn mê, nhưng ra tay hơi nặng, nếu không 7↓(Tề Hạ) sẽ chạy mất.

_

Fic này hiện tại có 14 chương chính truyện và 2 chương ngoại truyện, trong đó có 4 hay 5 chương H gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro