Trần Tề - Mỹ Hầu Vương thật giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: X

Editor: Du Du

* Nguồn cảm hứng từ nguyên tác [chương 348: Trần Tuấn Nam thật giả] nếu lúc ấy Tề Hạ có ở đó

* [...] là nguyên văn từ nguyên tác

* OOC

_

[Sở Thiên Thu quay người nói với Trần Tuấn Nam đang bị thương, "Nếu đã không còn gì để nói, như vậy bây giờ anh có thể yên tâm chết đi rồi, có một Trần Tuấn Nam khác sẽ thay anh sống ở nơi này, anh vô dụng, cứ an tâm mà chết đi."]

["Không...... Không đúng......" Trần Tuấn Nam run rẩy vươn tay, quay đầu kéo cánh tay Vân Dao lại, "Đại, Đại Minh Tinh...... Không đúng mà? Tôi là tôi...... Hắn là hắn...... Các người không thể dùng cách này này để vứt bỏ tôi chứ......?"]

Một người luôn thản nhiên đối mặt với cái chết trong bảy năm liền như hắn đột nhiên cảm thấy vừa sợ hãi lại vừa bất lực trước cái chết của bản thân, hắn không thể tiếp thu việc mình bị người khác thay thế, cho dù người đó cũng là "mình". Hắn bất lực lắc cánh tay Vân Dao, khát vọng nghe được từ trong miệng cô đáp án mình muốn.

"Trần Tuấn Nam, anh sẽ không sao đâu......"

Nghe Vân Dao nói như thế, thân thể Trần Tuấn Nam vốn là lung lay sắp đổ đã hoàn toàn ngã trên mặt đất, miệng vết thương trên người lại bị tác động mà chảy máu. Giờ phút này so với vết thương trên người, càng làm cho Trần Tuấn Nam không thể chịu đựng được chính là trái tim đang lạnh dần của mình: Hắn trở thành gánh nặng, không còn được người cần nữa, không còn được Tề Hạ cần nữa, sau khi hắn chết sẽ có một "Trần Tuấn Nam" khác ở bên cạnh Tề Hạ, bản thân là Trần Tuấn Nam lại cũng không phải là Trần Tuấn Nam, lần luân hồi này mình sẽ không được ở bên cạnh Tề Hạ nữa......

Nghĩ đến điều này, một luồng khí chết chóc bao lấy toàn thân Trần Tuấn Nam, sự tuyệt vọng tràn ngập toàn bộ đồng tử hắn, giống như ở giây tiếp theo liền sẽ không còn sự sống nữa.

"Sở Thiên Thu, người là tôi mang đến, có vô dụng hay không anh còn chưa có tư cách bình luận."

Nhưng vào lúc này, Tề Hạ mang theo Kiều Gia Cần đứng chắn giữa hai Trần Tuấn Nam và Sở Thiên Thu, tư thế như đang bảo vệ Trần Tuấn Nam. Nghe được lời Tề Hạ nói, Sở Thiên Thu cũng không ngoài ý muốn, chỉ là dùng ngón tay nâng kính, ý cười đầy mặt nhìn Tề Hạ nói:

"Vậy anh sẽ chọn đưa ai đi? Là Trần Tuấn Nam đang bị thương khắp người, có thể chết bất cứ lúc nào, hay là một Trần Tuấn Nam đang khỏe mạnh đây?"

Nhìn thấy nụ cười dối trá của người đàn ông trước mặt, Tề Hạ chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, mà vấn đề y đưa ra cũng làm người buồn nôn không kém. Vốn dĩ Tề Hạ còn muốn nói đến mức Sở Thiên Thu phải im lặng, nhưng trạng thái hiện tại của Trần Tuấn Nam cũng không tốt chút nào, vì thế anh bảo Kiều Gia Cần cõng Trần Tuấn Nam, đưa người đi trước. Mà việc làm này của anh trong mắt hai người Sở Thiên Thu và "Trần Tuấn Nam" có chút khác thường.

Đôi tay "Trần Tuấn Nam" nắm chặt, không cam lòng nhìn chuyện xảy ra trước mặt, hắn không biết vì sao Tề Hạ lại không chọn bản thân hắn. Khóe môi Sở Thiên Thu chậm rãi nhếch lên, nở một nụ cười châm biếm:

"Tề Hạ, hắn sẽ chết, anh đưa hắn đi, ngu xuẩn, hắn sẽ...."

Không đợi Sở Thiên Thu nói xong, Tề Hạ đã nắm lấy tay "Trần Tuấn Nam", vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Sở Thiên Thu:

"Tôi vì Trần Tuấn Nam mà đến, nếu cả hai người đều là thật thì vì sao tôi còn phải chọn? Đồ điên."

Trần Tuấn Nam đang được Kiều Gia Cần cõng dường như cũng nghe được những lời này, đồng tử đã sắp mất đi ý thức của hắn dần dần tỉnh táo lại, làm cho khí chất nửa sống nửa chết trên người hắn cũng dần giảm bớt. Sở Thiên Thu có vẻ như rất ngạc nhiên với câu nói này của Tề Hạ, y ngây người một hai giây, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại mà ha ha ha cười to:

"Tề Hạ, anh không muốn vứt bỏ ai cả, à không đúng, là anh không lựa chọn được!"

Đám người Tề Hạ, Kiều Gia Cần, Trần Tuấn Nam rời khỏi "Thiên Đường Khẩu" trong tiếng cười điên cuồng Sở Thiên Thu. Lo ngại vết thương trên người Trần Tuấn Nam, Tề Hạ tìm một nơi có thể nghỉ lại ở gần đó. Kiều Gia Cần cẩn thật đặt Trần Tuấn Nam xuống mặt đất, trong quá trình này Trần Tuấn Nam đau đến nhe răng trợn mắt, kêu ai u không ngừng, nhưng khi phát hiện ra Tề Hạ đang lạnh mặt nhìn mình thì nhỏ tiếng dần.

Ba người Tề Hạ, Kiều Gia Cần, và "Trần Tuấn Nam" ngồi xuống đối mặt với Trần Tuấn Nam đang nằm, Tề Hạ mở miệng hỏi trước:

"Nói ngắn gọn, xảy ra gì?"

"Trần Tuấn Nam" kể hết tất cả mọi chuyển mà mình đã trải qua hôm nay ra, mà Trần Tuấn Nam đang bị thương nghiêm trọng vẫn muốn tỏ vẻ ngầu trước mặt Tề Hạ, chỉ là tổng kết cảnh tượng trước khi gặp "Trần Tuấn Nam" một cách đơn giản.

"Tiểu, tiểu gia, đây hôm nay chính là...... Đánh cược thắng cấp Địa."

Hắn chưa nói đánh cược cái gì, nhưng họ đều hiểu, một thân thương tích như thế nào sao có thể là đánh cược đơn giản được. Cảm giác nặng nề tràn ngập trong lòng mọi người, Trần Tuấn Nam muốn mở miệng điều hòa không khí nhưng máu trong khoang miệng lại làm hắn ho khan không liên tục, không thể nói được gì. "Trần Tuấn Nam" vẫn luôn trầm mặc tiếp lời hắn nói:

"Lão Tề! Là đánh cược thắng cấp Địa đó! Tuy rằng tiểu gia không tự mình trải qua, nhưng đây cũng là Trần Tuấn Nam làm, chẳng lẽ không ngầu sao?"

Tề Hạ mím môi, hít sâu một hơi mới nhàn nhạt nói ra từ ngầu này, ánh mắt anh vẫn luôn không rời khỏi người Trần Tuấn Nam, Trần Tuấn Nam cũng đang nhìn Tề Hạ, hắn biết mình sắp không chịu được nữa rồi, hắn nhịn đến bây giờ đã là cực hạn của thân thể, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn thỉnh cầu Tề Hạ:

"Tề Hạ, về nhà......"

Qua hồi lâu, Tề Hạ mới có động tác: Anh cõng Trần Tuấn Nam lên, ra phòng, đi về một hướng nào đó. Kiều Gia Cần nhiều lần muốn lên giúp đỡ những đều bị Tề Hạ từ chối, nhìn từng bước chân càng ngày càng nặng nề của Tề Hạ, Kiều Gia Cần cũng chỉ có thể lo lắng đi bên cạnh. Tề Hạ không từ bỏ, chỉ là đi từng bước từng bước cõng Trần Tuấn Nam tiến về phía trước, rốt cuộc, anh dừng bước, trước mặt đúng là chiếc chuông lớn của "Chung Yên Chi Địa". Tề Hạ và Kiều Gia Cần hợp sức đào một cái hố ở phía sau chiếc chuông lớn đó rồi đặt Trần Tuấn Nam vào. Trong quá trình này Tề Hạ vẫn luôn không nói gì, Kiều Gia Cần cũng sẽ không đi chủ động quấy rầy anh, "Bộ Não" muốn làm gì, thì "Nắm Đấm" là gã sẽ làm, "Nắm Đấm" không cần phải suy đoán suy nghĩ của "Bộ Não".

Sau khi làm xong, Tề Hạ nhìn hố trước mặt, mở miệng hỏi Kiều Gia Cần:

"Nắm Đấm, anh có cảm thấy tôi làm điều thừa thãi không?"

Kiều Gia Cần không rõ, nhưng Tề Hạ hỏi, vậy gã khẳng định phải trả lời, mặc dù không biết, nhưng cũng phải có một đáp án. Kiều Gia Cần sắp mở miệng nói lại bị hai tay Tề Hạ che lại, không cho gã nói ra lời nào, anh chỉ là ngập ngừng tự trả lời:

"Trần Tuấn Nam nói muốn thấy hai người chúng ta về nhà, hắn muốn nhìn chúng ta thoát khỏi đây, nơi này là chỗ có tầm nhìn tốt nhất, một khi chúng ta có thể thoát được, thì hắn ở chỗ này nhất định có thể thấy. Tôi nói sẽ đưa mọi người ra ngoài, nhưng lại có một Trần Tuấn Nam phải lưu lại nơi này, nhưng tôi không thể làm trái di ngôn của hắn được. Hai người họ đều là Trần Tuấn Nam, tôi không thể vứt bỏ ai được, Nắm Đấm, Trần Tuấn Nam này chúng ta không đưa đi được! Luân hồi tiếp theo sẽ Trần Tuấn Nam này nữa! Nhưng "Trần Tuấn Nam" cũng là Trần Tuấn Nam, hắn cũng sẽ "Sinh Sinh Bất Tức" mà tiếp tục đi theo chúng ta, Nắm Đấm, tôi không phân biệt được......"

Kiều Gia Cần nhìn thấy Tề Hạ hỏng mất có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể bằng vào lý giải của bản thân mà cho Tề Hạ một đáp án:

"Kẻ Lừa Đảo, chỉ cần Tuấn Nam Tử vẫn là Tuấn Nam Tử, thì hắn vẫn là anh em tốt của chúng ta!"

Tề Hạ nghe được câu nói này đột nhiên hiểu ra, đúng vậy, chỉ cần là Trần Tuấn Nam, như vậy đều là người Tề Hạ để ý, không cần phải phân biệt, chỉ cần là Trần Tuấn Nam, liền đáng giá Tề Hạ tự hỏi vì hắn, suy nghĩ vì hắn.

"Trần Tuấn Nam"một đường lặng lẽ đi theo hai người nhìn thấy Tề Hạ hỏng mất liền nhanh chóng tự ổn định lại tâm tình, hắn biết Kiều Gia Cần không giỏi an ủi người khác, loại chuyện này vẫn phải để tiểu gia đây ra tay. Nhưng trước khi hắn tiến lại gần hai người thì Tề Hạ đột nhiên nhào vào lòng "Trần Tuấn Nam", ôm chặt hắn. "Trần Tuấn Nam" lần đầu tiên cảm nhận được Tề Hạ chủ động như thế, hắn hiển nhiên có chút không biết phải làm sao, đành phải vừa ôm lại Tề Hạ vừa dò hỏi:

"Sao vậy lão Tề, có chuyện gì cần tiểu gia giúp sao?"

Nhưng Tề Hạ không hề đáp lại, chỉ là vẫn duy trì tư thế này như cũ, thật lâu sau, thanh âm của Tề Hạ rầu rĩ truyền đến:

"Trần Tuấn Nam, chào mừng trở về."

_

Đọc khúc này trong tiểu thuyết thương Trần Tuấn Nam kinh khủng luôn ấy, lúc đó chỉ ước Tề Hạ có mặt ở đó thôi ;((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro