Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Ôn Khách Hành chạy tới Thiên Song nhìn đến Hàn Anh mang đầy vết thương chồng chất ngã trên mặt đất, bạch y kiếm cũng bị vứt lăn lóc ở một bên.

"Ấy thế mà ở Thiên Song lại có một tên phản đồ như ngươi! Nói! Chu Tử Thư ở đâu!"

"Phi, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, ta sẽ không bán đứng ca ta." Hàn Anh khinh thường nhìn hắn phỉ nhổ.

"Chu Tử Thư rốt cuộc đã cho ngươi cái gì tốt? Ngươi vì hắn ngay cả mạng cũng không cần?" Đoạn Bằng Cử dùng một chân đá vào ngực Hàn Anh, nhìn hắn đau đến mức co người lại thành một khối liền từ từ ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm hắn.

"Ha, ta biết rồi. Chu Tử Thư là Địa Khôn, các ngươi trước kia chắc là không thiếu lần tằng tịu với nhau đi?"

Đoạn Bằng Cử một bàn tay sờ lên cái mũi nở nụ cười dâm đãng: "Hắn thân mình mềm mại thơm ngọt, nếu như chịu hầu hạ ta, ta ngược lại cũng không ngại giữ lại hắn để chơi mấy ngày đâu."

"A!" Lời còn chưa dứt, một cây quạt giấy phóng như gió lao về phía hắn. Đoạn Bằng Cử nháy mắt ngã trên mặt đất thống khổ kêu rên, bàn tay run rẩy đưa lên chỗ cái mũi bị cắt đứt lìa. Mà cãi mũi bị cắt đứt kia liền rơi lăn lóc trên mặt đất.

Đoàn người Thiên Song lập tức rút kiếm vây lấy xung quanh, nhưng lại không thấy một thân ảnh nào cả. Mà những ai có ý muốn tiến lên dìu Đoạn Bằng Cử, chỉ phàm là tới gần đều bị cây quạt kia lướt tới cắt đứt gân yết hầu, trong lúc nhất thời ai cũng không dám tiến lên, chỉ có thể nhìn Đoạn Bằng Cử nằm trên mặt đất rên rỉ.

Ôn Khách Hành thu hồi cây quạt từ trên trời nhẹ nhàng hạ thân xuống liếc nhìn đám người: "Còn có ai động qua A Nhứ của ta?"

Cả người hắn mang đầy sát khí lạnh thấu xương giống như ác ma Tu La từ trong địa ngục đi ra khiến cho đám người đều nơm nớp lo sợ im hết như ve sầu ngủ đông.

Ôn Khách Hành tà mị cười: "Vậy các ngươi hãy cùng nhau đi chết đi."

Quạt gấp lại lại một lần nữa được mở ra phóng tới. Đám Thiên Song muốn phóng tín hiệu cầu cứu nhưng cũng không kịp làm gì đã bị cắt yết hầu mà chết. Máu tươi phun ra tung tóe còn bắn đến cả trên mặt Ôn Khách Hành khiến cho quanh thân hắn lại thêm vài phần sát khí.

Đoạn Bằng Cử giãy giụa trên mặt đất mà bò chồm, trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày, ngẩng đầu đi xem lại là gương mặt vô biểu tình đang nhìn chằm chằm hắn của Ôn Khách Hành.

"Đến lượt ngươi rồi."

Nhặt lên bạch y kiếm bị rớt ở một bên, cẩn thận dùng ống tay áo lau đi vét máu bẩn trên mặt kiếm.

"Đồ của A Nhứ mà ngươi cũng xứng động?"

Quạt xếp vung lên, một cái tay của Đoạn Bằng Cử bị chặt cụt, Đoạn Bằng Cử lớn tiếng kêu gào trên mặt đất vặn vẹo đến cực kỳ khó coi. Ôn Khách Hành lạnh lùng nhìn hắn hướng phía Hàn Anh nói:

"Hàn Anh, Thất Khiếu Tam Thu Đinh của Thiên Song đâu?"

***

Chu Tử Thư vì mất máu quá nhiều nên vẫn chưa tỉnh lại, Ôn Khách Hành ngồi ở mép giường một khắc cũng không dám nhắm mắt. Quần áo dính đầy huyết bẩn dính sát vào ở trên người y khiến Ôn Khách Hành không dám loạn động, hắn lấy cây kéo thật cẩn thận thay y cắt bỏ quần áo, nhìn những vết thương nặng nhẹ trải rộng toàn thân Chu Tử Thư, miệng vết thương dữ tợn đáng sợ khiến hắn quay ra bên ngoài không nỡ nhìn. Trong lòng hắn lúc này đan xen rất nhiều cảm giác hối hận.

"A Nhứ, thực xin lỗi." Một giọt nước mắt rơi ở trên mặt Chu Tử Thư. Người trên giường lông mi hơi hơi run rẩy.

"Ngươi yên tâm, ta đã thay ngươi giết Đoạn Bằng Cử và nhân tiện rửa sạch Thiên Song rồi."

"Nhưng mà A Nhứ, ngươi không nên gạt ta."

"Ngươi đừng sợ, chúng ta nhất định có thể nghĩ được biện pháp chữa trị cho ngươi."

Tử Thư, nếu mà thật sự không được nữa thì ta sẽ vì ngươi đi lấy âm dương sách, cho dù một mạng đổi một mạng ta cũng tuyệt không để cho ngươi xảy ra việc.

Ôn Khách Hành giúp Chu Tử Thư lau thân mình, bôi lên thuốc trị thương, rồi đổi mới y phục. Làm xong những cái này hắn một khắc cũng không dời xa y nửa bước. Ban đêm, nội thương của Chu Tử Thư tái phát, cho dù hôn mê cũng đau đến mức ngủ không yên ổn. Ôn Khách Hành xoay người lên giường, đem người ôm ngồi dậy dựa vào trong lòng ngực mình, không ngừng vì y vận chuyển nội lực. Chu Tử Thư không khỏi mà hướng phía nguồn nhiệt ấm áp phía sau dựa vào, lông mày nhíu chặt cũng dần dần thả lỏng ra.

Hôm sau Cố Tương vừa tiến vào liền thấy sắc mặt của Ôn Khách Hành tái nhợt, trong mắt che kín tơ máu đỏ, cả người suy yếu bất kham nhưng vẫn không quên vì Chu Tử Thư vận công. Nàng đại kinh thất sắc, duỗi tay đi đến kéo hắn: "Chủ nhân! Người không phải là dùng cả một đêm vận chuyển nội lực đấy chứ!"

"Tránh ra!" Ôn Khách Hành trang phục cũng không chỉnh tề nói.

"Chủ nhân! Nội lực của người cũng không phải là vô tận."

"Dong dài, đi ra ngoài!"

"Nếu mà người cũng ngã xuống, ai sẽ cứu y?!" Cố Tương bối rối, không quan tâm mà hét lên.

Lời nói này khiến hắn bừng tỉnh, Ôn Khách Hành dừng lực chậm rãi đem Chu Tử Thư buông ra: "Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi."

***

Mười năm, y nhớ rõ mỗi một mạng người của Tứ Quý Sơn Trang. họ đều là ở ngay trước mặt mình mà chết, chính y đã một tay kết liễu bọn họ, một tay đoạn tuyệt Tứ Quý Sơn Trang, Cửu Tiêu......

"Cửu Tiêu!" Chu Tử Thư sợ hãi kêu lên rồi tỉnh lại khiến cho Ôn Khách Hành đang gục ở mép giường cũng giật mình.

"A Nhứ ngươi tỉnh rồi!" Ôn Khách Hành kinh hỉ nắm lấy vai Chu Tử Thư.

"Hàn Anh đâu?! Những đệ tử cũ của ta đâu?!" Chu Tử Thư túm lấy Ôn Khách Hành vội vàng hỏi.

"Đều tốt, bọn họ đều tốt."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chu Tử Thư nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm tự nói: "Vốn là ta không xứng, là ta không tốt với bọn họ."

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành đau lòng nhìn bộ dáng tự trách của y.

"Lão Ôn."

"Thật ra tên ta không phải là Chu Nhứ."

"Ta là Chu Tử Thư, là... tội nhân của Tứ Quý Sơn Trang. Ngươi nhìn đến Thiên Song cũng là ta một tay thành lập, là ta chôn vùi các huynh đệ của mình, khụ khụ..." Chu Tử Thư cười khổ rơi lệ đầy mặt.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành ôm chặt lấy y: "Không phải ngươi sai, ngươi đừng tự trách."

"Lão Ôn."

"Ơi, ta đây."

"Ngươi có thể nói cho ta... Thân phận thật sự cảu ngươi sao?" Ta cảm giác được ngươi có việc đang giấu ta.

Ôn Khách Hành thân cứng ngắc lại trầm mặc một lát rồi nói:

"Ta là Ôn Khách Hành, là cốc chủ Quỷ Cốc."

"Ha ha tốt, rất tốt, ta còn tưởng rằng... a, thôi đi." Hóa ra ngươi vẫn không tin ta, vô luận là quan hệ với Hàn Anh hay vẫn là thân phận của ngươi. Thôi bỏ đi, bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro