Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khách điếm, Ôn Khách Hành đi theo Chu Tử Thư đang muốn tiến vào cửa phòng thì lại bị y đưa tay ra chống lên khung cửa chắn ở bên ngoài.

"A Nhứ?"

"Sao?" Chu Tử Thư nghiêng đầu cười hướng phòng bên cạnh hất hất cằm.

Ôn Khách Hành bất đắc dĩ nhìn y: "A Nhứ~"

Chu Tử Thư ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

"A Nhứ, A Nhứ ~ Chu ~ Tướng ~ Công~"

Chu Tử Thư khẽ nhắm mắt lại, ý cười bên môi càng sâu, sau đó buông tay nghiêng người nhường ra một lối đi, Ôn Khách Hành thấy vậy liền cười khẽ rồi lắc đầu đi vào.

Ban đêm thân thể Chu Tử Thư cứng đờ không nhúc nhích cứ nằm phẳng lại, trong lòng có chút rung động, y và Ôn Khách Hành cho tới bây giờ đều là vì kỳ phát tình của y nên mới gần nhau, mới có thể hành chuyện mây mưa. Bây giờ lại đơn thuần nằm trên một cái giường như vậy thì đây là lần đầu tiên, trong lúc hoảng hốt cũng thấy có cảm giác ân ái ngọt ngào như các cặp phu phu bình thường.

Y len lén nhìn sang phía Ôn Khách Hành, phát hiện hắn đang nghiêng người nhìn chằm chằm vào mình, sợ hắn nhìn ra suy nghĩ của mình, y liền không được tự nhiên mà xoay người: "Ngươi luôn nhìn ta làm cái gì."

"A Nhứ" Ôn Khách Hành từ phía sau ôm lấy y: "Ta rất nhớ ngươi."

Chu Tử Thư trong lòng run lên, bốn chữ ngắn ngủi so với trước kia y nghe qua tất cả củ Ôn Khách Hành nói đều động lòng người biết nhường nào, y không khỏi đặt thân thể tiến gần hắn hơn một chút: "Ta không phải là đang ở bên cạnh ngươi hay sao."

Ôn Khách Hành có một chút vỗ người trong lòng: "Ngủ đi."

Lúc này nội thương của Chu Tử thư lại phát tác lần nữa, cả người mồ hôi ướt đẫm hết xiêm y, trong giấc ngủ y đau đến cuộn người, Ôn Khách Hành lo lắng vết thương của y nên Chu Tử Thư hơi động thì hắn cũng liền tỉnh, nhìn bộ dáng thống khổ của ái nhân, Ôn Khách Hành đau lòng ôm y vào lòng, giúp y vận chuyển nội lực.

Lông mày nhíu chặt của Chu Tử Thư cũng dần dần buông xuống, quanh người đều chảy những dòng nội lực ấm áp khiến y dần dần thả lỏng, Ôn Khách Hành nhìn y đã thoải mái hơn liền buông y ra, lại lặng lẽ xuống giường cầm ngọc tiêu lên tựa vào đầu giường thổi tấu Bồ Đề tĩnh tâm khúc cho y.

Sáng sớm ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào, Chu Tử Thư mở mắt ra, y cảm thấy từ rất lâu rồi y đã chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, động thân thể lại phát hiện tay mình bị nắm chặt, nhìn theo thì thấy Ôn Khách Hành tựa vào bên giường ngủ say, một tay nắm lấy y, một tay nắm ngọc tiêu. Lão Ôn?

Động tác ngồi dậy thật nhẹ nhàng, y tỉ mỉ quan sát ánh mặt trời rơi trên mặt hắn, giữa lông mày không có lệ khí như trước kia, cả người thoạt nhìn rất ôn hòa, nếu hắn không phải quỷ chủ, nhất định chính là công tử thế gia ôn thuận như ngọc đi. Đưa tay lên vuốt ve mặt mày tinh xảo của hắn, ngốc tử, lại không để ý thân thể mình mà thổi tiêu cả đêm sao?

Lông mi Ôn Khách Hành khẽ run lên, mở mắt ra liền nhìn thấy bộ dáng thâm tình của Chu Tử Thư, đầu tiên là sửng sốt mà nắm tay y rồi hôn lên môi: "Nếu ngày ngày có thể cùng A Nhứ thức dậy, chỉ nguyện như vậy là đủ rồi."

Chu Tử Thư mặc cho hắn nắm tay cũng theo nguyện vọng của hắn, nhưng lời nói đến bên miệng như thế nào cũng không nói ra được. Y biết mình không thể ở lại với hắn mãi mãi được.

"A Nhứ nếm thử nước đường đi."

"A Nhứ ngươi ăn bánh ngọt không?"

"A Nhứ người có nóng không, ta quạt cho ngươi."

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành như một con bướm hoa vây quanh y bèn khó chịu: "Vốn dĩ không nóng nhưng nhìn thấy ngươi ta liền cảm thấy nóng. Ngươi có thể cách xa ta một chút có được không?"

"A Nhứ ngươi nói cái gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật ngươi lại nói nhìn thấy ta là nóng người là sao." Ôn Khách Hành ý vị thâm trường hướng y cười.

"Ngươi!" Nghe ra ý tứ của hắn, Chu Tử Thư xấu hổ phẫn nộ hung hăng véo lên cánh tay hắn một cái.

"Ai! A Nhứ, ta sai rồi, là ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy nóng." Ôn Khách Hành ôm cánh tay tránh xa Chu Tử Thư.

"Ôn Khách Hành ngươi còn nói!" Chu Tử Thư hung dữ đuổi theo.

"Sư phụ, Ôn thúc!"

Hai người quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Thành Lĩnh đứng ở một bên, thấy cậu nhóc gầy đi rất nhiều, Chu Tử Thư đau lòng không thôi: "Thành Lĩnh, mấy ngày nay con có tốt không?"

Trương Thành Lĩnh ủy khuất nhào vào trong lòng y: "Bọn họ nói là bảo hộ nhưng kỳ thực là giam cầm. Một chút tự do con cũng không có, lần này là còn lén cầu tiểu Liên tỷ mới có thể đi ra ngoài, cũng may ông trời đối đãi con tốt, lại gặp được sư phụ cùng Ôn thúc."

Ôn Khách Hành túm lấy cổ áo sau của Trương Thành Lĩnh rồi xách cậu nhóc từ trong lòng Chu Tử Thư ra đứng ở một bên, Chu Tử Thư liếc hắn một cái rồi kéo Trương Thành Lĩnh lại: "Có lẽ ngay từ đầu người làm sư phụ như ta không nên đưa con tới nơi này, bọn họ ai nấy đều giấu ẩn tâm tư, con làm sao mà tự mình sống ở đó được cơ chứ."

"Sư phụ." Trương Thành Lĩnh sờ lên bụng phải của mình: "Con còn chưa nói với người Lưu Ly Giáp thực ra vẫn giấu trên người mình."

"Thành Lĩnh, con có tin ta không?"

"Con đương nhiên tin người rồi."

"Vậy hãy nghe ta một câu, đem Lưu Ly Giáp giao cho Ngũ Hồ Minh đi."

Ôn Khách Hành đưa Trương Thành Lĩnh trở về, một đường đưa đến cửa đường mới cùng cậu tách ra, nhìn bộ dáng Chu Tử Thư không nỡ kia, Ôn Khách Hành ở bên cạnh liền trêu ghẹo: "A Nhứ, ngươi xem chúng ta giống như cha già tựa cửa ngóng con không cơ chứ."

"Ngươi lại nói cái gì đấy!"

"A Nhứ, ngươi nói hài tử của chúng ta sau này sẽ như thế nào đây?"

"Không biết, dù sao cũng không thể giống ngươi được."

Thấy hắn không phản bác, Chu Tử Thư nghi hoặc nói: "Từ khi nào lại nghe lời ta như vậy?"

"Lắng nghe phu lang của mình nói không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?"

Chu Tử Thư bị hắn nói đến thẹn thùng: "Ta về trước, ngươi tự mình đi đi."

Nhìn chằm chằm bóng dáng y đi xa, Ôn Khách Hành thu liễm nụ cười lại rồi nhìn thoáng qua phương hướng của Trương Thành Lĩnh, nâng cao khí phách đuổi theo.

Chu Tử Thư ngồi bên giường, tay không tự giác vuốt ve bụng, đời này hắn không nghĩ tới việc sẽ kết hợp với Thiên Càn, hơn nữa lại chịu hình phạt thất khiếu tam thu đinh, y lại càng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sinh con, cho nên mãi đến khi gặp được Ôn Khách Hành, y cũng bắt đầu hy vọng xa về tương lai xa vời, có được cuộc sống bình yên. Nhớ tới lời hắn nói Chu Tử Thư cười nhạt, nếu bọn họ có con thì sẽ như thế nào đây nhỉ? Bộ dáng giống lão Ôn, nhưng tính tình cũng không thể như hắn được.

"A Nhứ." Đang miên man suy nghĩ cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Ôn Khách Hành uống đến say đường cũng đi không vững, khi vào cửa liền vấp ngã xuống đất.

"Như thế nào lại uống thành như vậy rồi." Chu Tử Thư vội vàng tới đỡ hắn.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành nắm tay y: "Ngươi đừng chết có được không? Chúng ta sẽ ở bên nhau, đừng chết có được không?"

Chu Tử Thư sửng sốt, buông tay hắn ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đối diện: "Ôn Khách Hành, mấy ngày nay ngươi đối với ta nghe lời, chiều ta, thương hại ta, trăm loại che chở là nghĩ ta sẽ chết sao."

"A Nhứ, ngươi đừng tức giận." Ôn Khách Hành đỡ hắn lảo đảo đứng lên ôm người vào lòng: "Ta không phải thương hại ngươi, ta là yêu ngươi, chúng ta còn chưa có Quy Ẩn Sơn Lâm, sinh con, đầu bạc đến già, ngươi đừng bỏ lại ta."

Chu Tử Thư đỏ hốc mắt, ta làm sao không muốn cùng ngươi sống đến già chứ, nhưng hận nỗi chúng ta gặp nhau quá muộn màng.

Đỡ người lên giường, Ôn Khách Hành túm lấy y không buông tay: "A Nhứ ngươi đừng tức giận, ta cái gì cũng nghe theo ngươi."

"Thật sao?"

"Ừ"

Thấy bộ dạng của hắn như con dâu nhỏ giận dỗi, Chu Tử Thư vừa tức giận vừa buồn cười, con ngươi vừa chuyển động vừa tính toán, y đưa tay vuốt ve trước ngực hắn.

"Vậy ta ở trên..."

...

"A! Lão Ôn... Ngươi... Hỗn đản!"

"A Nhứ?" Ôn Khách Hành mở to đôi mắt vô tội: "Không phải ngươi nói ngươi muốn ở trên sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro