Phần 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội anh hùng được tổ chức đúng như dự định, các nhân vật võ lâm tụ tập trước ngũ hồ ở ngoại ô Thành Nhạc Dương.

Ôn Khách Hành ngồi ở đình cao cách đó không xa, lạnh lùng nhìn cái gọi là những danh môn chính phái mỗi người đều tụ tập cùng một nơi, hắn khinh miệt cười, thật sự là náo nhiệt mà.

Trên vai bỗng nhiên bị thạch tử đánh một cái, quay đầu lại nhìn lại thấy Chu Tử Thư đứng ở phía dưới. Ôn Khách Hành sửng sốt, chuyển ý cười ôn hòa xoay người đi xuống sóng vai đứng bên cạnh y: "A Nhứ đêm qua ngươi mệt mỏi như vậy, sao lại không ngủ nhiều hơn chút?"

Chu Tử Thư tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn tình hình đại hội. Cái gọi là danh môn chính phái thảo phạt Quỷ Cốc vì bí tịch võ khố ấy vậy mà khiến mức nhao nhao  nhắm vào người triệu tập đại hội này, minh chủ Cao Sùng của Ngũ Hồ Minh. Hừ, chẳng qua cũng chỉ là đám ô hợp, Chu Tử Thư thầm nghĩ.

Ôn Khách Hành thấy Cao Sùng bị mọi người vây quanh, trăm miệng khó nói, trong lòng có chút thoải mái nói không nên lời, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng khi còn bé gia đình của hắn bị ép vào đường cùng vậy. Ha ha, nhân quả tuần hoàn. Cao Sùng, ngươi ấy thế mà cũng có ngày hôm nay!

Cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh trở nên dồn dập, Chu Tử Thư quay đầu nhìn Ôn Khách Hành, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, thân thể hơi run lên ánh mắt nhìn chằm chằm Cao Sùng, biểu tình trên mặt tàn nhẫn đến quyết tuyệt.

"Lão Ôn." Chu Tử Thư lo lắng nắm tay hắn.

Ôn Khách Hành phục hồi tinh thần nhìn về phía Chu Tử Thư, trong mắt tia tàn nhẫn vẫn chưa dứt. Chu Tử Thư cả kinh, Ôn Khách Hành rất ít mất đi lý trí như vậy.

"Lão Ôn, rốt cuộc ngươi đã giấu ta làm cái gì?"

"A Nhứ, ngươi đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh là có thể trở về Tứ Quý Sơn Trang rồi." Ôn Khách Hành cười nhìn y, đưa tay nắm lấy bả hai vai y.

Bộ dáng điên cuồng của Ôn Khách Hành khiến Chu Tử Thư cảm thấy mình tựa hồ chưa từng chân chính quen biết hắn, y chán ghét loại cảm giác bất lực này.

"Lão Ôn, chúng ta bây giờ đi được không, quản bọn chúng cái gì là giang hồ ân oán chứ, chúng ta bây giờ ròi khỏi đây đi."

"A Nhứ." Ôn Khách Hành dời ánh mắt, trầm mặc không nói.

"Hôm nay Cao mỗ quyết định, hứa gả tiểu nữ cho Trương Thành Lĩnh, tương lai do cậu ta phụ trách phái Kính Hồ cùng phái Nhạc Dương."

Thanh âm cao sùng bỗng nhiên truyền đến cắt đứt cuộc hội thoại của hai người, Ôn Khách Hành ở một bên cười châm chọc: "Cao Sùng ấy thế mà kéo Thành Linh xuống nước."

"Không đúng!" Chu Tử Thư không rõ ràng: "Ta đã phân phó Thành Lĩnh giao ra Lưu Ly Giáp, Cao Sùng làm như vậy có ý nghĩa gì?!"

Ánh mắt Ôn Khách Hành lóe lên, không dám đi đón lời y.

Trên sân phân tranh càng ngày càng nghiêm trọng, Ôn Khách Hành dư quang thoáng nhìn thấy Thanh Phong Kiếm phái dẫn đầu rời đi, hắn hừ lạnh một tiếng. Thế mà bọn họ tự xưng là cố giao của Cao Sùng, không nghĩ tới xảy ra chuyện lại là bên rút lui đầu tiên.

Mắt thấy các môn phái vây quanh Cao Sùng mà ông ta thủy chung thủ hạ lưu tình không chịu hạ sát chiêu. Ánh mắt của Ôn Khách Hành có chút không thể tin được. Hắn không biết, hắn nghĩ mình sẽ không sai được. Cao Sùng chính là một ngụy quân tử đạo mạo, đến bước này, hắn còn biểu diễn cho ai xem!

Bia đá Ngũ Hồ vừa ngã xuống, Cao Sùng bị người hại trăm miệng không thể biện minh, ông ta ngay trước mặt mọi người hạ hủy đi Lưu Ly Giáp đập đầu vào bia đá Ngũ Hồ mà chết.

"Không được!" Ôn Khách Hành kinh hãi thất sắc. Không có khả năng! Không có khả năng! Cao Sùng chỉ là một tiểu nhân giả nhân giả nghĩa, ông ta làm sao có thể làm được điều này, ông ta làm sao có thể hủy đi Lưu Ly Giáp!

Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành kích động, không ngờ tới Cao Sùng sẽ chết mà những người của các phái trên sân lại đang đỏ mắt. Trương Thành Lĩnh đang đứng trong nguy hiểm, Chu Tử Thư chỉ có thể phi thân cứu giúp trước, sau đó quay đầu lại đã thấy không còn Ôn Khách Hành.

Trong rừng trúc, Thanh Phong kiếm phái Mạc Hoài Dương mang theo lưu ly giáp mà cao sùng giao cho hắn đang muốn trở về núi, Ôn Khách Hành từ trên trời giáng xuống ngăn cản đường đi của ông ta.

"Người đến là ai!"

"Giao ra Lưu Ly Giáp, ta tha cho ngươi một mạng."

Mạc Hoài Dương thần sắc né tránh, theo bản năng vuốt ve ngực trước, Ôn Khách Hành động cười, quả nhiên, từ lúc Thanh Phong Kiếm phái rời đi hắn đã đoán được, may mà còn chưa muộn.

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Mạc Hoài Dương giả vờ.

"Tìm chết!" Ôn Khách Hành mở chiết phiến ra.

"Khẩu khí thật lớn." Mạc Hoài Dương rút kiếm tiếp chiêu, tiểu tử thối chưa trải hết sự đời cũng không dám kêu gào trước mặt hắn.

Mấy hiệp đánh xuống, Mạc Hoài Dương đã bị thương nặng, nôn ra máu mà ngã sang một bên, Ôn Khách Hành liếc hắn một cái, vươn tay ra: "Lưu Ly Giáp"

Mạc Hoài Dương mắt thấy mình khó thoát chết, làm bộ móc lưu ly giáp đưa cho hắn nhưng đến lúc Ôn Khách Hành chuẩn bị cầm được bền ném Lưu Ly Giáp lên đá. Ôn Khách Hành phân tâm đi đón lấy, ông ta liền nhân cơ hội phi thân chạy trốn.

Bắt được Lưu Ly Giáp, Ôn Khách Hành nhìn thấy Mạc Hoài Dương đã chạy vô tung vô ảnh, trong lòng liền khinh thường hừ lạnh một câu. Ha! Danh môn chính phái cũng chỉ có như vậy!

Trong khách điếm, Chu Tử Thư đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Ôn Khách Hành trở về y liền vội vàng đi lên kéo người hắn cẩn thận xem xét, xác nhận hắn không bị thương mới an tâm. Y nhẹ nhàng đấm hắn một cái, trách móc: "Tùy tiện."

Ôn Khách Hành cười ôm y vào lòng: "Xem đám cẩu chính đạo diễn kịch thực chán, còn chẳng bằng đi xem phong cảnh."

Ôn Khách Hành bỗng nắm lấy eo mảnh khảnh của y: "Mà ta đã có A Nhứ tuyệt sắc như vậy ở bên cạnh, cũng không phải là phong cảnh đẹp nhất sao, ta thật sự cũng chẳng muốn đi ra ngoài xem làm gì nữa."

Chu Tử Thư hiếm khi không bắt bẻ mà còn thuận thế ôm lấy hắn: "Ta lo lắng cho ngươi."

____

Triệu Kính và Hạt Vương đang ở trong thư phòng chúc mừng thành công trong kế sách ở đại hội anh hùng của bọn họ thì bỗng chợt có một người phá cửa xông vào.

"Mạc chưởng môn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro