Phần 17+ 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì 2 phần này ngắn nên mình đăng gộp.

____

Ôn Khách Hành chưa bao giờ được ngủ ngon đến như vậy, có lẽ là bởi vì cùng Chu Tử Thư thẳng thắn tâm ý với nhau nên giấc ngủ này lại ngủ đủ cả một ngày.

Chu Tử Thư mở cửa ra đã nhìn thấy Ôn Khách Hành đang ngồi trên giường nhìn về phía mình, vẻ mặt hắn mơ hồ thần sắc pha chút ưu sầu.

"A Nhứ, ngươi đi ra ngoài sao lại không gọi ta." Ôn Khách Hành đứng dậy ôm lấy y.

"Lão Ôn, chúng ta rời khỏi đây đi, đi ngay bây giờ." Trong lời nói của Chu Tử Thư như mang theo tia cầu xin mơ hồ.

"A Nhứ, chờ một chút nữa thôi là tâm nguyện của ta sẽ đạt được rồi."

"Vậy... Vậy sao?" Chu Tử Thư tựa vào vai hắn cười khổ.

Trầm mặc trong chốc lát, Chu Tử Thư bỗng nhiên khoa trương che mũi, vừa đẩy hắn ra ngoài cửa vừa nói: "Ngươi hôi quá, mau đi tắm rửa đi."

"Ta nào có." Ôn Khách Hành giơ tay lên cẩn thận ngửi ngửi.

"Mau đi nhanh đi!" Chu Tử Thư đẩy hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Lúc Ôn Khách Hành trở về, trong phòng đã đốt một nén nhang, mùi hương có chút quen thuộc nhưng hẳn lại không nhớ nổi mình đã từng ngửi qua ở đâu.

Chu Tử Thư mặc bộ y phục màu trắng ngồi bên giường, ngọn nến lay động càng làm nổi bật khuôn mặt như ngọc của y. Ôn Khách Hành đi tới nâng cằm y lên nhìn vào đôi mắt mờ mịt của y, một đôi mắt đa tình hàm chứa tình yêu nồng đậm hơn bao giờ hết.

"Lão Ôn."

"Ta đây."

"Nếu ta không còn ở đây nữa, ngươi thay ta nhìn mưa khói Giang Nam, Đại Mạc Cô Yên có được không?"

Ôn Khách Hành sửng sốt, thân thể nghiêm túc nhìn y: "Vậy nếu ta không còn ở đây, ngươi nguyện ý thay ta nhìn sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói nên lời.

Lão Ôn, ngươi đi rồi ta sao có thể sống một mình?

A Nhứ, ngươi không còn ở đây nữa, ta làm sao có thể sống một mình?

Giang hồ gió tanh mưa máu, một khi đã cuốn vào trong đó chính là đao quang kiếm ảnh, vĩnh viễn lạc vào vô tận giết chóc. Quỷ Cốc cùng nhân sĩ võ lâm huyết hải thâm cừu, mấy chục năm nay dây dưa không ngừng.

Trên giang hồ xảy ra một đại sự, cốc chủ Quỷ Cốc từ trước đến nay đầu đuôi đều không thấy nhưng trong một đêm chân dung lại bị người dán đầy cả thành, bộ mặt thật của hắn bị công khai với bàn dân thiên hạ. Thải Vân Tán, Lưu Ly vỡ vụn, Thanh Nhai Sơn Quỷ ai cùng bi thương. Nghe đồn Quỷ Cốc hãm hại Ngũ Hồ Minh Minh Chủ Cao Sùng, Lưu Ly Giáp đều nằm ở trong tay cốc chủ Ôn Khách Hành.

"Ôn Khách Hành nhìn tuổi tác không lớn, nhưng hắn đúng thật là quỷ chủ."

"Nhất định là làm ác đa đoan, lòng đầy thủ đoạn."

Trước quầy trà, khách sĩ giang hồ tụ tập bàn tán sôi nổi.

"Hắn có võ công cao cường, nếu chúng ta mà đụng phải chỉ sợ... thôi." Vừa nói tên kia vừa giơ ra động tay cắt ngang cổ mình.

"Mặc cho hắn có ba đầu sáu tay, hiện giờ toàn bộ giang hồ đều đang tìm hắn, hắn còn có thể chạy đi đâu chứ?"

Một khách sĩ trẻ tuổi đầu đội nón cầm quạt gấp ngồi ở một bên nghỉ ngơi, chợt có một lão cái bang đi về phía hắn, quỳ gối trước mặt hắn: "Đại hiệp cho ta ít tiền có được không."

Người thanh niên thản nhiên nhìn hắn một cái, lưu lại vài lượng bạc vụn, xoay người rời đi.

"Hắn chính là Ôn Khách Hành!" Chưa cả đi được mấy bước, lão cái bang phía sau kêu lên khiến cho người ở đây nhanh chóng vây quanh hắn.

Người thanh niên cười nhạo một tiếng: "Không muốn chết thì mau cút đi."

Quạt gấp trong tay khẽ lắc lư, từng bước từng bước đi về phía trước, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên, chậm rãi nhường ra một con đường.

"Giết chết quỷ chủ, đoạt lại Lưu Ly Giáp!" Không biết là ai hô lên một tiếng, nghe được ba chữ Lưu Ly Giáp một đám người liền rục rịch muốn động đồng loạt hô lớn một tiếng đi lên.

Sắc mặt người thanh niên trầm xuống, cổ tay từ quạt chuyển sang thành càm kiếm, dáng người như du long xuất chiêu quả quyết, nhưng vẫn không hạ sát thủ, mọi người bị thương ngã xuống đất. Tiếng đánh nhau kinh động đến các nhân vật võ lâm lập tức chạy tới. Mắt thấy những tên giang hồ này càng ngày càng nhiều, hắn đề cao khí ngưng thần, động tác trên tay không ngừng, tìm được không gian trống bay tới nơi ít người.

Mọi người đuổi theo hắn một đường đi vào rừng cây hoang dã, còn chưa từng chờ hắn nghỉ ngơi một lát, đột nhiên từ bốn phương tám phương xông tới một đám người, từng người nghiêm trận chờ đợi.

Một canh giờ sau một thiết tiêu bay qua, nhanh như gió, người thanh niên nghiêng người tránh đi, phi tiêu liền cắm vào trong cây, nón đã bị đánh cho rơi xuống.

"Ôn Cốc chủ thân thủ tốt thật." Trong đám người Hạt Vương chậm rãi đi tới cười nói: "Ta ở chỗ này chờ đợi ngài đã lâu rồi."

Trong tay cầm một bức họa, Hạt Vương cẩn thận nhìn kỹ, lại đi quan sát người trước mắt: "Ta còn nói bọn họ có quá khoa trương hay không, chưa từng nghĩ Ôn ốc chủ quả thật phong thần như ngọc như vậy, bức họa này cũng có thể giống nhưng không vẽ được một phần vạn thần vận của ngài." Nói xong liền xé bức chân dung trong tay thành từng mảnh nhỏ.

Người kia nhìn phi tiêu trên cây trong lòng nhẩm đọc: Độc hạt? Sau đó ngược lại lại nhìn những người kia cười khẽ một tiếng: "Các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, hiện giờ sao lại cùng Độc Hạt cấu kết với nhau rồi?"

"Quỷ Cốc làm ác đa đoan, mỗi người đều phải chu tính chứ."

"Ha ha ha được đấy. Các ngươi đuổi giết ta rốt cuộc là vì cái gọi là chính đạo, hay là vì Lưu Ly Giáp, vì tham lam tư dục, trong lòng các ngươi không phải rất rõ ràng sao!"

Hạt Vương tựa vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Ta cũng cảm thấy bọn họ đạo đức giả ngu xuẩn đến cực điểm, không giống Ôn cốc chủ vạt áo thản nhiên nói. Kỳ thật chuyện này cũng không phải hoàn toàn không cách nào giải quyết, ngươi đem Lưu Ly Giáp giao cho ta, ta bảo đảm ngươi được bình an vô sự, Quỷ Cốc nếu có thể hợp tác với Độc Hạt, chẳng phải là hoàn mỹ sao."

"Hạt Vương đã nhọc lòng rồi." Người kia thản nhiên hồi đáp: "Đáng tiếc Độc Hạt không xứng."

"Rượu mời không uống muốn rượu phạt." Hạt Vương cười lạnh một tiếng, lui về trong đám người giơ ngón tay hướng về phía hắn: "Lưu Ly Giáp ở trên người hắn. Giết hắn, mở võ khố mỗi người đều có phần."

Mọi người nghe xong ai nấy đều lục dục xông lên, chỉ sợ bị tụt lại phía sau một bước.

Người nam nhân đứng xung quanh trong đám đông tiếp chiêu họ trong một thời gian dài, khí độ quanh thân lại không thấy chút chật vật nào. Lúc này bỗng nhiên che miệng lại cau mày có chút bất lực, trong đám người đó có người cầm tên bắn lén.

Vì bị thương lên lui về tựa vào bên cạnh cây nôn ra máu, vết thương cực sâu, máu từ phía sau xuyên qua toàn bộ lồng ngực chảy ra không ngừng, hắn vất sức thở dốc. Mọi người thấy cốc chủ Quỷ Cốc rốt cục lộ ra sơ hở liền nhao nhao đi lên muốn đem hắn mổ xẻ.

Cũng tốt! Cũng tốt! Quân tử chết thay tri kỷ, thân tàn của ta này nếu như có thể vì ngươi mà chết cũng đáng giá đi.

Bọn người trước mặt xông lên phía trước lộ ra nụ cười dữ tợn, phảng phất trước mắt cái người gọi là cốc chủ kia không phải là đối tượng bọn họ kêu gào muốn thay trời hành đạo mà là bí tịch võ công đứng đầu các môn phái trong kho võ khố. Người nọ cười tợn giơ trường kiếm lên muốn đâm vào thân thể hắn.

Một cái quạt gấp cắt đứt không trung, mang theo tiếng gió gào thét, mọi người còn chưa rõ tình huống, đầu người kia liền giống như một quả bóng lăn xuống đất, thi thể vô đầu quỳ thẳng xuống.

Một vòng người đứng gần nhất tận mắt chứng kiến tình huống này, giống như bị sét đánh đứng tại chỗ, đầu của tên kia bị quạt cắt đứt, vết cắt gọn gàng, huyết đều theo cổ mà phun ra ngoài. Đầu trên mặt đất ngâm trong vũng máu, biểu tình dữ tợn vặn vẹo trên mặt còn chưa phai mờ, nó trừng tròn mắt, bên môi treo nụ cười âm u, toàn bộ hình ảnh thoạt nhìn âm trầm đáng sợ. Đây không phải là con người, đây chính là địa ngục sống!

"Ta xem ai dám động đến y!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro