Phần 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta xem ai dám động đến y!"

Thanh âm mang theo tức giận truyền đến, một người cầm quạt gấp từ trên trời giáng xuống, quạt trắng tinh khiết bị nhuộm đỏ, máu tươi theo xương quạt từng giọt mà rơi xuống đất.

Hai Ôn Khách Hành! Mọi người đối mặt nhìn nhau, nhìn hai người trước mắt giống hệt nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Quỷ Cốc yêu thuật!

Không có khả năng! Hạt Vương kinh ngạc mở to hai mắt, thuật pháp hắn cũng có nghiên cứu, loại tình huống không thể tưởng tượng nổi này căn bản chưa từng nhìn qua. Chẳng lẽ là dịch dung? Nhưng hắn vừa mới quan sát kỹ người đó, trên mặt không có dấu vết dịch dung, thiên hạ này thật sự có thuật dịch dung thuật tinh xảo như vậy? Hơn nữa cử chỉ của người kia cùng với miêu tả của Vô Thường quỷ giống nhau không kém, nên hiểu nhau bao nhiêu mới có thể bắt chước được đối phương?

Ôn Khách Hành nhìn bộ dáng hơi thở hấp hối của người trong lòng, mũi tên dài xuyên ngực y như cắm vào chính lồng ngực mình, trái tim mỗi một lần đập đều đau đến hit thở không thông. Quần áo bị máu tươi thấm đẫm nhìn không ra màu sắc vốn có, trên mặt dính chút vết máu, dưới thân ẩn hồng một mảnh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Ôn Khách Hành cả đời cũng không tin thân thể gầy gò của y lại có thể chảy ra nhiều máu đến như vậy.

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cho y, ngay cả hô hấp cũng phải nín lại, sợ tằng mình dùng nhiều hơn một chút khí lực cũng sẽ làm cho người trước mắt vỡ vụn.

"Ngốc tử, sao ngươi lại làm như vậy?"

Chu Tử Thư vô lực tựa vào thân cây nửa nhắm mắt lại. Y quá mệt mỏi, độc lập chống đỡ cửa Thiên Song nhiều năm nay, nên làm chuyện không nên làm không rõ đã làm được bao nhiêu, nên giết không nên giết số người không biết giết được bao nhiêu, cho nên y bây giờ là muốn chạy trốn, y muốn tự do chết đi. Nhưng khi y gặp được Ôn Khách Hành, y bắt đầu muốn tìm kiếm một con đường mới để chuộc tội, và bắt đầu hy vọng xa vời để đi cùng người đó đến tận cùng thiên nhai. Nghe được lời hắn nói, nhịn đau nhức giật giật khóe miệng

"Nếu ta không ngốc, sao có thể yêu cái tên điên nhà ngươi chứ này?"

"Ha ha." Ôn Khách Hành cười, hai hàng nước mắt rơi xuống, hắn khép đầu y lại để cho y tựa vào trong ngực mình.

Quay đầu nhìn đám người vây quanh, nhu tình trong mắt biến mất hầu như không còn, ánh mắt đỏ bừng dâng lên sát ý âm ngoan quyết liệt.

Hướng về phía bọn họ cười lạnh một cái, Ôn Khách Hành hơi giơ tay lên quạt liền lấy thế, tốc độ ngay cả so với sét đánh cũng không kịp mà bay tới, vòng tròn đám người đứng gần nhất tất cả đều bị cắt đứt gân cổ mà chết. Mọi người lúc này mới phản ứng lại liền hoảng hốt nhao nhao lui về phía sau, ai cũng không chịu tiến về phía trước.

Thu hồi quạt lại, ánh mắt Ôn Khách Hành hung ác nhìn lướt qua đám người: "Muốn ta chết?" Bỗng nhiên tăng âm lượng quát về phía bọn họ: "Còn ai nữa?!"

Khí thế khiếp sợ kinh người của hắn khiến cho mọi người hoảng hốt đùn đẩy lẫn nhau sợ mình chết đầu tiên.

Một đám hèn nhát! Nhìn bộ dáng tham sống sợ chết của bọn họ, Ôn Khách Hành muốn giơ tay lên nhưng lại bị Chu Tử Thư nhẹ nhàng kéo lại: "Đủ rồi, đừng uổng công tạo nghiệp nữa, bọn họ không xứng."

Khuôn mặt Chu Tử Thư tái nhợt không hề có huyết sắc nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nhìn về phía Ôn Khách Hành cười cười: "Nơi này quá bẩn, ta không muốn chết ở chỗ này."

Ôn Khách Hành thay hắn gạt đi tóc rối: "Được, đều nghe lời ngươi." Ôm Chu Tử Thư dán vào bên tai, hắn nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về Tứ Quý sơn trang."

Hướng phía đám người kia bỏ lại một quả bom khói, cường quang hiện lên, khói bốc lên che khuất tầm mắt mọi người, đợi đến khi có thể nhìn rõ lần nữa thì hai người sớm đã biến mất không thấy.

"Thân hắn bị trọng thương, chạy không được bao xa, mau đuổi theo cho ta." Hạt Vương không nhanh không chậm hạ lệnh, từ tình huống vừa rồi mà nói, người đến sau mới là quỷ chủ Ôn Khách Hành chân chính, vậy người kia lúc trước là? A, Vương lắc đầu cười, hắn là ai đã không còn quan trọng nữa, hắn thân mật với quỷ chủ như vậy, vậy ta cũng không ngại tiễn cả đôi lên đường.

Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư một đường bay đến chỗ không có người, buông y ra rồi chữa thương cho y.

"Sao ngươi lại tới đây, ta không phải..." Chu Tử Thư dựa vào lòng hắn yếu ớt nói.

"Ngươi quên mất rằng túy sinh mộng tử đối với ta hiệu quả có hạn hay sao."

Ôn Khách Hành bỗng nhiên điểm huyệt của y. Chu Tử Thư kinh hãi nói: "Lão Ôn?"

Ôn Khách Hành cũng không nói gì, ngậm một viên đan dược bảo mệnh, nâng cằm y rồi nghiêng đầu hôn lên, cho y ăn thuốc xong, lại thừa dịp y không chuẩn bị, một tay nắm lấy mũi tên trên ngực, nhắm mắt ổn định đột nhiên rút mũi tên ra. Máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.

Chu Tử Thư kêu rên một tiếng, Ôn Khách Hành mặc dù đã điểm đại huyệt quanh người y để giảm bớt cảm giác đau đớn cho y, nhưng ngực bị đau vẫn khiến y kêu đau lên tiếng, Ôn Khách Hành lập tức nhanh chóng cầm máu cho y.

Chu Tử Thư nhíu mày cười nói: "Ta bị thương thành số lần như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại lần lượt trung hợp đều được ngươi cứu. Gặp được ngươi, cũng không biết là số mệnh hay nghiệt duyên nữa đây."

Ôn Khách Hành nghe xong không nói cười với y, vẫn cứ trầm mặc băng bó vết thương cho người trong lòng.

Chu Tử Thư liếc trộm hắn một cái, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn rất nghiêm túc, trong lòng phát hoảng: "Lão Ôn?"

Ôn Khách Hành không để ý, Chu Tử Thư thấy hắn thật sự tức giận liền nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: "Lão Ôn."

Ôn Khách Hành đẩy tay y ra, nhịn không được nhìn y.

"Khụ khụ khụ." Chu Tử Thư cố ý ho khan vài tiếng, Ôn Khách Hành hoảng hốt, lôi kéo y từ trên xuống dưới xem xét đau lòng nói: "Ngươi bị đau sao?"

Chu Tử Thư thuận thế ôm lấy hắn, nửa là làm nũng: "Ngươi như vậy, lòng ta càng đau hơn."

"Hừ." Ôn Khách Hành thở dài, đời này hắn bại thảm hại trên tay Chu Tử Thư rồi. Hắn gắt gao ôm người vào lòng: "Nếu ngươi dám gạt tìm chịu chết, ta dù có đuổi đến Hoàng Tuyền cũng muốn kéo ngươi trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro