Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người ở Tứ Quý sơn trang vây thành một vòng tròn ngồi xổm trên mặt đất bảy miệng tám lưỡi nghị luận.

"Sư phụ ôn nhu cỡ nào tại sao gần đây lại nóng nảy đi rất nhiều vậy. Xem ra lần này người thật sự rất tức giận."

"Ta nhớ Ôn công tử rất nhiều, ngài ấy nấu cơm rất ngon."

"Chúng ta đi khuyên bảo trang chủ đi."

"Sư phụ sao có thể đối xử với Ôn thúc như vậy, quá tàn nhẫn rồi."

"Khụ khụ"

"Cái gọi là đầu giường phu phu đánh nhau, cuối giường lành. Nhưng lần này người lại cư nhiên đem Ôn thúc đuổi đi, Ôn thúc thật đáng thương mà."

"Khụ!"

"Sư phụ hung dữ như sư tử vậy."

"Ai trong các huynh nói sư phụ giống sư tử vậy?! Sư phụ rõ ràng là người ôn nhu hiền lành nhất thế gian này." Trương Thành Lĩnh cảm nhận được sau lưng dâng lên một cỗ hàn ý lập tức chuyển lời nói.

Cậu cứng ngắc xoay người, Chu Tử Thư đang đứng ở ngay phía sau tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm bọn họ.

"A, sư phụ."

"Luyện Lưu Vân Cửu Cung Bộ một nghìn lần cho ta."

"Sư phụ tha mạng."

"Hoặc là đi ra ngoài bồi Ôn thúc đáng thương của con, tự mình chọn đi."

"Con đi luyện ngay đây."

"Công phu này gọi là Lưu Vân Cửu Cung Bộ, không phải gọi là cẩu hùng loạn nhảy."

Chu Tử Thư ngồi trong bức màn, nhìn bước chân vụng về của Trương Thành Lĩnh liền giơ tay phóng ra một viên đá đánh trúng đầu gối cậu. Trương Thành Lĩnh kêu rên một tiếng quỳ trên mặt đất nhìn thấy Chu Tử Thư nhíu chặt lông mày, cố gắng chống đỡ đứng lên tiếp tục luyện tập.

Ánh mặt trời trên không trung treo cao, Chu Tử Thư lau mồ hôi trên trán. Giờ đã là cuối thu sao còn nóng như vậy chứ, thật khiến người ta phiền lòng mà. Thành Lĩnh luyện công muộn, kinh mạch lại khoan dung hơn người bình thường, tiến bộ chậm hơn một chút cũng là hợp lý, mình cũng không phải là người nhổ mầm nuôi dưỡng, chỉ là... Chu Tử Thư âm thầm thở dài, mạng mình không lâu, có điều là hy vọng trước khi rời đi có thể dạy cậu nhóc này nhiều thứ.

Nhìn thấy Trương Thành Lĩnh mồ hôi chảy ròng ròng, quần áo sạch sẽ có một chút vết máu, Chu Tử Thư cuối cùng cũng không đành lòng đứng dậy: "Nghỉ ngơi trước đi."

Một đường đi tới Mai Lâm, gió mát xua tan sự buồn bực trong ngực, Chu Tử Thư hít một hơi thật sâu cười khổ, bốn mùa hoa thường tại, đáng tiếc mình cái gì cũng không ngửi được.

Đột nhiên có những giọt nước rơi trên vai y, trời mưa? Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn, một người tựa vào trong gốc cây cầm bình rượu tùy ý uống, một bộ bạch y tiêu sái thong dong ngược lại rất có khí tiên nhân.

Chu Tử Thư cả kinh, ngũ cảm của mình lại suy giảm đến mức này rồi sao? Khi nào mà có người ở đây cũng không biết?

"Không cần phải hoảng, ngươi không nhận ra ta là rất bình thường."

Chu Tử Thư càng giật mình hơn, người này có thể nhìn xuyên qua tâm tư của y?

"Chờ ngươi sống đến tuổi của ta liền hiểu được thôi."

Chu Tử Thư nghi hoặc đánh giá hắn, người này thoạt nhìn mới qua ba mươi tuổi, công lực lại thâm hậu, lại nhìn đến bình rượu trong tay hắn, đây không phải là loại rượu ngon mà y từng chôn trong rừng đào sao!

"Vị huynh đài này không hỏi mà tự lấy là có thể coi như là trộm đấy."

Người đàn ông dừng động tác uống rượu lại, nhướng mày nhìn y từ trên cao: "Ngươi nói cái gì vậy?"

"Rượu này là do ta tự tay ủ nhiều năm trước, huynh đài cứ như vậy đường hoàng mà lấy đi sao?"

Người đàn ông mỉm cười: "Ta uống một bình rượu của ngươi, đó là phúc của ngươi."

Chu Tử Thư cảm thấy thú vị còn cười theo: "Dù như thế, gặp nhau một lần chính là duyên phận, rượu này coi như ta mời đi."

"Ha ha ha tiểu tử tốt, không câu nệ tiểu tiết, không giống những hạng người hư tình giả ý trên giang hồ."

Người đàn ông đó nhanh chóng xoay người phi thân từ cây xuống đứng trước mặt Chu Tử Thư: "Ta chưa bao giờ nhận không nhân ân huệ, ngươi mời ta uống rượu, vậy ta sẽ giúp người một việc."

Chu Tử thoải mái buồn cười, mình nào muốn hắn giúp? Bản thân y cũng không sống được bao lâu nữa.

"Đa tạ huynh đài, chỉ là ta không cần." Nói xong liền xoay người rời đi vừa đi vừa nói: "Ngươi ta có duyên, huynh đài nếu thích vậy thì rượu nơi này đều tặng cho ngươi đi."

"Ta nói không bao giờ nhân không của ai ân huệ!" Người nam nhân thấy Chu Tử Thư muốn đi dưới chân nhẹ nhàng một chưởng bổ tới ngăn cản đường đi của y.

Cho dù Chu Tử Thư phản ứng nhanh hơn nữa, dùng  Lưu Vân Cửu Cung Bộ cũng khó tránh qua. Nhận ra chiêu thức của Chu Tử Thư, người nam nhân không nhanh không chậm hỏi: "Tiểu tử Tần Hoài Chương có quan hệ gì với ngươi?"

"Gia sư danh kiêng kỵ thượng Tần Hạ Hoài Chương, người trên giang hồ nhìn thấy lão nhân gia hơn phân nửa đều hô một tiếng trang chủ."

"A" Người nam nhân không thèm để ý cười cười: "Trước mặt ta đều không có tư cách đó đâu."

"Ngươi!" Chu Tử Thư rút bạch y kiếm ra, nhìn chằm chằm người trước mắt: "Ta tuy ta không quen ngươi nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người vũ nhục tiên gia sư."

"Cái gì? Tần Hoài Chương đã chết?" Người nam nhân kinh ngạc nói, trên mặt vân đạm phong khinh toát ra một tia cô đơn: "Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy trôi qua, bọn họ đều đã chết."

"Tứ Quý sơn trang hiện giờ ai làm chủ?"

Chu Tử Thư thấy hắn giống như là quen biết với sư phụ, liền cung kính rất nhiều ôm kiếm chắp tay thi lễ: "Là vãn bối Chu Tử Thư."

Nhìn bộ dáng Chu Tử Thư cung kính, ông ta hài lòng gật gật đầu, con cái có thể dạy, lại nhìn về phía kiếm trong tay y: "Hắn đem bạch y kiếm truyền cho ngươi sao?"

Thanh âm thấp đến mức Chu Tử Thư sắp nghe không thấy, ngẩng đầu nhìn ông ta, người nam nhân mặt mày mang theo chút bi ai suy nghĩ không biết bay về phía đâu.

"Xin hỏi danh xưng của tiền bối là gì?"

"Diệp Bạch Y"

Diệp Bạch Y, Bạch Y?! Chu Tử Thư sửng sốt tên bạch y kiếm trên kiếm của y lại là tên của ông ta?!

"Hãy để ta xem vết thương của ngươi."

Chu Tử Thư sững sờ: "Không cần nhọc lòng Diệp tiền bối phí tâm, ta không sao." Chu Tử Thư giãy dụa.

"Ngươi cho rằng mình giấu được ta sao?" Diệp Bạch Y trên tay dùng sức, túm Chu Tử Thư đến bên cạnh thay y bắt mạch.

"Ngươi!" Diệp Bạch Y bỗng nhiên kinh hô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Thư: "Hồ nháo!"

Ông ta kêu lên một tiếng quát tới mức khiến Chu Tử Thư giật mình.

"Ngươi! Ngươi!" Diệp Bạch Y tức giận, đưa tay kéo cổ áo y: "Để cho ta xem ngươi bị thương gì."

"Tiền bối. Đừng làm thế." Giữa ban ngày ban mặt dằng co còn ra thể thống gì nữa. Chu Tử Thư nắm tay ông ta, hai người dây dưa.

"Buông y ra!" Ôn Khách Hành từ xa nhìn thấy dường như có một người nhẹ dằng co với Chu Tử Thư liền lập tức bay về phía nơi này, một tay ôm lấy y một tay đánh về phía Diệp Bạch Y. Giao chiến mấy hiệp, Diệp Bạch Y một quyền đem Ôn Khách Hành đánh lui ra vài bước, chính mình lại không nhúc nhích tại chỗ.

Ôn Khách Hành chắn trước người Chu Tử Thư: "Ngươi muốn làm gì?"

Diệp Bạch Y nhìn không biết tên tiểu tử từ đâu xuất hiện, lại nhớ tới mạch tượng vừa rồi của Chu Tử Thư liền tức giận nói: "Xú tiểu tử, ngươi là phu quân của hắn?"

"Đúng!"

"Không đúng!"

"A Nhứ!"

"Hừ!" Diệp Bạch Y ghét bỏ nhìn hai người: "Mỗi một tên còn ngốc hơn tên trước, đúng là đời sau không bằng đời trước."

"A, tên mặt trắng ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai?" Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi.

"Ha, phải không? Ngươi là tên nào?"

"Liên quan gì đến ngươi?"

Diệp Bạch Y liếc nhìn hắn: "Nếu ngươi đối với ta khách khí một chút, ta sẽ nói cho ngươi."

"Ngươi vọng tưởng, ngươi là là tên mặt trắng."

"Ôn Khách Hành ngươi nói gì với tiền bối vậy!" Chu Tử Thư tức giận nói, vì sao hắn luôn không tin mình? Bây giờ lại ở trước mặt tiền bối miệng không chọn lời.

Không để ý Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cung kính xin lỗi Diệp Bạch Y mời ông ta về Tứ Quý sơn trang nghỉ ngơi.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành tủi thân mà đi theo phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro