Phần 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư dẫn Diệp Bạch Y vào sơn trang, Ôn Khách Hành đứng ở cửa cũng lóc cóc đang muốn đi vào.

"Đóng cửa!"

"Sư phụ, người hãy cho Ôn thúc đi vào đi." Trương Thành Lĩnh lên tiếng cầu tình nhưng ngay sau đó cậu lại bị Chu Tử Thư trừng mắt trở về nên chỉ đành đồng tình liếc mắt nhìn Ôn Khách Hành rồi yên lặng đóng cửa lại.

Chu Tử Thư giới thiệu người trong trang cho Diệp Bạch Y, Diệp Bạch Y nhìn những khuôn mặt ngây ngô non nớt mà cảm thán: "Giang hồ bây giờ là thời của đám thanh niên các người mà."

Chu Tử Thư đi giao phó chuẩn bị chỗ ở cho ông ta, Diệp Bạch Y nhìn cánh cửa đóng chặt, gợi lên một nụ cười xấu, ông ta cũng không phải là người tốt gì cho cam.

Ôn Khách Hành đang ảo não ở ngoài cổng viện bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa mở ra, hắn hồ hởi: "A Nhứ!" Vui vui vẻ vẻ ngẩng đầu lên nhưng đập vào mắt lại là khuôn mặt đang chờ xem kịch của Diệp Bạch Y, trên mặt của ông ta còn mang theo ý cười nháo sự.

"Lão yêu quái ông đi ra đây làm gì?"

"Đến xem tên ngu ngốc ngươi chứ sao."

"Ông muốn chết à? Có bản lĩnh thì ông đi ra đây."

"Có bản sự thì ngươi tiến vào xem."

Ôn Khách Hành thẹn quá hóa giận, tiến lên vài bước muốn đi vào cùng ông ta đánh nhau một trận.

"Ha--" Diệp Bạch Y lui về phía sau, nhìn về phía ngưỡng cửa trên mặt đất, lại giơ ngón tay chỉ vào tấm biển của Tứ Quý sơn trang nhướng mày với hắn: "Đây chính là Tứ Quý sơn trang, ta là khách nhân của trang chủ Chu -Tử- Thư mời tới, ngươi xác định--" Diệp Bạch Y kéo dài thanh âm: "Muốn tiến vào động thủ với ta sao?"

Ôn Khách Hành sửng sốt, đứng ở cửa tiến vào cũng không được lui ra cũng không xong, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Bạch Y hung hăng nói: "Ra đây!"

Diệp Bạch Y bật cười một tiếng, Trường Minh Sơn quanh năm cô tịch, ông ta đã không còn nhớ rõ bao lâu rồi không có cười vui vẻ như vậy, nhìn thấy tiểu tử trước mắt này cũng không khỏi sinh ra vài phần ý muốn trêu chọc liền nhảy ra ngoài: "Ta ở đây này."

Nhìn Ôn Khách Hành sắp tiến tới ông ta lại lùi một bước trở về: "Ta lại trở về rồi, ngươi đến đây được sao?"

"Ông... Ông là lão yêu quái lão bất tôn, ta..."

"Ha ha ha" Diệp Bạch Y cười to rồi đóng cửa lại, đem Ôn Khách Hành và tiếng kêu mắng của hắn cùng nhau nhốt ở bên ngoài.

Trở lại sơn trang Chu Tử Thư lúc này đã chuẩn bị tốt mọi thứ, và đang ngồi ở bàn uống rượu, Diệp Bạch Y thấy thế liền đoạt lấy.

"Tiền bối?"

"Sau này không được phép uống rượu."

Diệp Bạch Y lại nói tiếp: "Nếu mà để cho ta thấy ngươi uống rượu, ta không thay Tần tiểu tử đánh ngươi thì không được."

"Tiền bối, thân thể ta còn có thể tùy ý được mấy lần? Người để ta đi uống đi."

Nghe vậy Diệp Bạch Y thân hình dừng lại nhìn về phía ánh mắt của y: "Ta hỏi ngươi, ngươi đối với tiểu tử thối đó rốt cuộc là thái độ gì?"

Lão Ôn... Chu Tử Thư trầm mặc không nói gì, trong đầu hiện lên từng ký ức của y và Ôn Khách Hành, y tin tưởng mình yêu Ôn Khách Hành, nhưng rốt cuộc hắn lại có cái gì không thể nói với mình chứ? Cảm giác quen thuộc trên người hắn, ân oán của hắn và Ngũ Hồ Minh, nguyên nhân hắn liều mạng đi cướp lưu ly giáp, Chu Tử Thư nghĩ tới vô số khả năng, những phỏng đoán này làm cho y phảng phất như đang ở trong vòng xoáy hắc ám, càng giãy dụa muốn biết chân tướng lại càng bị cuốn sâu hơn.

Ôn Khách Hành hắn là không tin y sao. Chu Tử Thư cúi đầu khiến cho sợi tóc rủ xuống nhìn không rõ thần sắc trên mặt: "Ta không biết."

Diệp Bạch Y nhẹ nhàng thở dài: "Thay vì lo lắng lo được lo mất như vậy, không bằng sớm cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, thân thể của ngươi ta tự sẽ điều trị cho ngươi qua trước, sau đó nghĩ cách chữa trị hẳn vết thương của ngươi.

Chu Tử Thư ngẩn ra, y nhớ tới đôi mắt sáng ngời trong suốt của Ôn Khách Hành, nhìn về phía đôi mắt đó hàm chứa tràn đầy tình yêu của mình, cắt đứt sao? Y không nghĩ tới, nhưng y cũng không rõ vì sao gần đây mình lại dễ dàng nóng nảy vô cớ.

Diệp Bạch Y nhìn bộ dáng như có chút suy nghĩ của y bèn lắc đầu đi ra ngoài, một lúc lâu sau ông ta bưng về một chén thuốc đặt trước mặt Chu Tử Thư: "Uống nó đi."

"Đây là cái gì?"

"Thuốc độc."

"Tiền bối." Chu Tử Thư bất đắc dĩ cười cười nhìn về phía chén thuốc đen như mực trên bàn, đang muốn đưa tay bưng lên.

"Ai?!" Mơ hồ nghe được bên ngoài có động tĩnh, Diệp Bạch Y cảnh giác nói rồi đuổi theo.

Chu Tử Thư muốn đuổi theo nhưng bóng người trước mắt nhoáng lên, Ôn Khách Hành bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y.

"Ai cho ngươi vào?"

Ôn Khách Hành ôm lấy y: "A Nhứ, ngươi định giận ta đến khi nào đây."

Chu Tử Thư sốt ruột đẩy người đi nhưng lại bị hắn ôm chặt không nhúc nhích được, tựa vào trong vòng tay quen thuộc, Chu Tử Thư thậm chí có thể cảm nhận được trái tim Ôn Khách Hành nhảy lên từng hồi, dần dần dừng lại động tác giãy dụa. Nhìn vào hai mắt Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư hô hấp bỗng dưng chậm lại, cơ hồ muốn chết đuối trong đôi mắt nhu tình kia.

Ôn Khách Hành cẩn thận dán lên môi y, thăm dò hôn lên, Chu Tử Thư chậm rãi vuốt ve lưng hắn, nghiêng đầu môi mỏng khẽ nhếch lên, Ôn Khách Hành thuận thế xâm nhập, khuấy động từng chỗ ngọt ngào trong khoang miệng, ngậm đầu môi y mà mút lấy.

Kề sát thân thể nóng rực của hắn, Chu Tử Thư bị hôn đến mềm nhũn người muốn ngã xuống, Ôn Khách Hành một tay đỡ lấy y, một tay thăm dò vào vạt áo trước của y.

"Nghiệp chướng!" Đang động tình triền miên, bên tai truyền đến một tiếng quát dữ.

Chu Tử Thư kinh hãi đẩy Ôn Khách Hành ra nhìn về phía cửa nhìn thấy Diệp Bạch Y đang đen mặt, còn không đợi hai người phản ứng lại Diệp Bạch Y chỉ vào Ôn Khách Hành chửi bới: "Tiểu súc sinh!"

Thoáng nhìn qua bát thuốc canh chưa từng động qua trên bàn, Diệp Bạch Y thở dài trừng mắt nhìn Chu Tử Thư sắc mặt đang ửng hồng kia.

"Thuốc này cũng không cần uống nữa." Nói rồi ông ta phất tay áo, cái bát sứ nhất thời bị bỡ toang, nhớ  thuốc chảy xuống đất, Diệp Bạch Y đi ra bên ngoài.

"Diệp tiền bối." Chu Tử Thư muốn đuổi theo nhưng lại bị Ôn Khách Hành ngăn hông ôm lấy, phiến mũi cọ cọ vào hai má y.

"A Nhứ, ngươi bồi ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro