Phần 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư tâm trạng không yên đi ra thư phòng. Diệp tiền bối đã vì Quỷ Cốc mà đến, nếu ông ấy biết thân phận của lão Ôn, vậy nên làm sao đây!

Y quyết định tìm Ôn Khách thương nghị đối sách thì lại thấy Trương Thành Lĩnh vội vàng tìm tới.

"Sư phụ, Diệp tiền bối vừa mới tới."

Chu Tử Thư trong lòng căng thẳng: "Ông ta có nói cái gì không?"

"Ông ấy bảo con giao cái này cho Ôn thúc."

Chu Tử Thư tiếp nhận khối lệnh bài tinh xảo kia, tinh tế vuốt ve mặt chữ trên đó: "Sơn - Hà - Lệnh" Chu Tử Thư kinh hãi làm lệnh bài rơi xuống đất, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thân hình bất ổn sắp ngã xuống.

"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh vội vàng đi tới đỡ.

"Ta không sao, Thành Lĩnh..." Chu Tử Thư cầm vai cậu: "Ta đi ra ngoài một chuyến, chuyện Diệp tiền bối tới cũng đừng nói cho Ôn thúc con biết."

Chu Tử Thư dọc theo con đường nhỏ thi triển khinh công xuống núi thì đụng phải Diệp Bạch Y ở dưới chân núi. Diệp Bạch Y đưa lưng về phía y chắp tay đứng đó, nghe được động tĩnh phía sau liền xoay người lại, thấy người tới nét mặt ông ta có chút kinh ngạc hiện thoáng qua, sau lại thay vào đó là nụ cười khinh miệt.

"Như thế nào, tiểu súc sinh Ôn Khách Hành kia không dám đến, lại muốn phu lang của mình đến chịu chết sao?"

"Diệp tiền bối, lão Ôn hắn..."

"Hắn là quỷ chủ! Nếu không phải lần này ta xuống núi nhìn thấy quần quỷ sách, thì không biết sẽ còn bị hắn che giấu không biết bao lâu đây. Ngươi có biết rằng hắn gạt thân phận đi theo bên cạnh ngươi không."

"Hắn chưa bao giờ gạt ta!"

"Nói như vậy ngươi đã sớm biết hắn là quỷ chủ?"

"Đúng vậy."

"Tự cam chịu lao vào sa đọa!" Diệp Bạch Y tức giận mắng: "Tần Hoài Chương lại dạy ra một thứ không biết điều như ngươi."

"Diệp tiền bối!" Chu Tử Thư nghe ông ta hùng hổ bức người, lại liên lụy đến Tần Hoài Chương liền lập tức cứng rắn: "Đóng băng ba thước không phải một ngày lạnh, Quỷ Cốc gây họa trăm năm, hiện giờ ngươi lại muốn đem tất cả tội lỗi áp đặt lên người Ôn Khách Hành là đạo lý gì? Họa quỷ cốc truy căn gốc rễ, chẳng lẽ là do Ôn Khách Hành mà lên sao?!"

"Ý ngươi là sao?! Quỷ Cốc lúc mới thành lập chỉ là muốn để cho ác đồ sửa lại tự tân mà thôi? Ha ha ha ha ha." Diệp Bạch Y bỗng nhiên cười rộ lên, khóe mắt xẹt qua nước mắt: "Hắn cho rằng mình là Địa Tạng Vương Bồ Tát sao? Cho nên ta sẽ hủy diệt Quỷ Cốc cho hắn."

Hắn? Ma tượng Dung Trường Thanh... Chu Tử Thư đã nhìn thấy trong quyển ký ghi chép của Tần Hoài Chương... Y nhận ra Diệp tiền bối kỳ thật cũng là một người đáng thương.

"Hôm nay ngươi muốn che chở quỷ chủ đến cùng?!" Diệp Bạch Y thần sắc lạnh lùng.

"Người ta che chở là phu quân của ta."

Chậm rãi rút bạch y kiếm bên hông ra, kiếm phong hàn quang chợt lóe lên, Chu Tử Thư thẳng người nhìn về phía Diệp Bạch Y: "Phu phu một lòng đồng thể, tội của hắn có một nửa ta. Diệp tiền bối nếu nhất định phải giết phu quân ta, thì cứ bước qua xác ta mà tới."

"Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?!"

Diệp Bạch Y mạnh mẽ rút kiếm ra, làm bộ vung qua nhưng lại bị Ôn Khách Hành đột nhiên chạy tới ngăn cản.

"A..." Diệp Bạch Y cười khẽ một tiếng: "Đến đúng lúc lắm." Tất cả công lực tập kích hắn chỉ ra có mấy chiêu liền đem Ôn Khách Hành đánh ngã xuống đất.

Ôn Khách Hành trọng thương nôn ra máu, ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bạch Y.

"Nếu ngươi hiện tại nhận sai cầu xin tha thứ, ta cho phép ngươi tự mình tự kết liễu."

"Ngươi nằm mơ!"

Thấy hắn bộ dáng không biết hối cải hợp tình hợp lý, Diệp Bạch Y càng như lửa giận thiêu đốt, vận lực tròn lòng bàn tay muốn bổ xuống một chưởng giết hắn.

"Không được!" Chu Tử Thư xông tới chắn trước người Ôn Khách Hành.

Diệp Bạch Y sợ bị thương Chu Tử Thư liền vội vàng thu lạ lực, bàn tay cách trán hắn một tấc liền ngừng lại tuy nhiên chưởng phong vẫn đánh lui y ra xa cách đó mấy trượng.

"Khụ khụ khụ." Chu Tử Thư ngã ở một bên không ngừng ho khan.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành giãy dụa bò về phía y, ôm y vào trong ngực: "Ngươi không sao chứ?!"

"Ngươi thật sự chấp mê bất ngộ như thế sao?!"

"Diệp tiền bối." Chu Tử Thư tựa vào vai Ôn Khách Hành: "Kiếp này ta đã nhận định hắn, nếu người muốn giết liền đem phu phu chúng ta cùng nhau giết đi."

"Ta thành toàn các ngươi! Miễn cho đại ma đầu dạy ra tiểu ma đầu gây họa loạn giang hồ!"

"Lão yêu quái, ông nói cái gì tiểu ma đầu?!" Ôn Chu hai người liếc nhau kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bạch Y.

"Ngu xuẩn đến cực điểm." Diệp Bạch Y cười nhạo một tiếng: "Đồ đệ Tần Hoài Chương có thai hơn tháng rồi các ngươi vẫn không biết sao."

Có thai... Chu Tử Thư như bị đánh một gậy, đưa tay vuốt ve bụng, ấy thế mà mình lại có hài tử?! Là con của y và lão Ôn.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành kinh hỉ không thôi, kích động ôm lấy y vừa khóc vừa cười: "Chúng ta có hài tử rồi! Chúng ta có hài tử!"

"Lão Ôn..." Chu Tử Thư thanh âm rầu rĩ, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhìn hắn thật sâu một cái, nước mắt trong suốt theo gương mặt trượt xuống, lại nhìn Diệp Bạch Y.

Ôn Khách Hành trong lòng run lên, hắn làm sao quên, Diệp Bạch Y lát nữa thôi sẽ giết chết bọn họ.

"Tiền bối... Họa không lụy người nhà, hết thảy cùng A Nhứ và hài tử không có liên quan, người ông muốn giết chính là ta." Ôn Khách Hành lần đầu tiên ở trước mặt Diệp Bạch Y cúi đầu: "Cầu ông..."

Diệp Bạch Y từ trên cao nhìn xuống hắn: "Nếu ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ cân nhắc."

Nghe vậy Ôn Khách đột nhiên ngẩng đầu ngước lên nhìn Diệp Bạch Y sau đó lập tức thoải mái cười cười, chậm rãi ngồi dậy, giãy dụa muốn quỳ lại bị Chu Tử Thư ôm lấy.

"Diệp tiền bối, người muốn giết thì giết, cần gì phải làm nhục chúng ta như vậy." Ánh mắt Chu Tử Thư kiên định nhìn Ôn Khách Hành, cười khẽ với hắn: "Cho dù đến âm tào địa phủ, một nhà ba người chúng ta cũng phải ở cùng một chỗ."

"A Nhứ..." Cùng Chu Tử Thư gắt gao ôm nhau, hai người nhắm mắt lại, chờ đợi án tử giáng xuống.

Kiếm quang hiện lên, trên mặt đất bị kiếm khí vẽ ra một vết nứt thật sâu, Diệp Bạch Y thu hồi kiếm lại nhìn về phía hai người ở dưới đất.

"Khó tìm thiếu niên, sau vẫn có thiếu niên đến. Các ngươi về Tứ quý sơn trang đi."

"Tiền bối?!" Nghe ông ta buông lỏng, tâm tình Chu Tử Thư treo lơ lửng bấy lâu nay rốt cuộc cũng buông xuống, trước mắt tối sầm lại mà hôn mê bất tỉnh.

"Từ nay về sau, nếu ngươi chịu ở lại Tứ Quý sơn trang hướng thiện cũng được. Nếu còn dám xuất hiện trên giang hồ, ta sẽ lấy tính mạng của ngươi."

"Tiền bối, A Nhứ hắn..."

"Lấy tình trạng thân thể trước mắt của hắn, căn bản không thích hợp mang thai."

"Không còn cách nào khác sao?"

"Khụ khụ khụ." Chu Tử Thư từ từ tỉnh lại, liền nghe được Ôn Khách Hành cùng Diệp Bạch Y nói chuyện, cố gắng ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía hai người.

"Phu phu các ngươi tự mình nói chuyện đi."

"A Nhứ" Ôn Khách Hành vội vàng đi đến bên giường, khoác cho y một bộ áo khoác ngoài.

"Ta không sao." Chu Tử Thư cúi đầu.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành ngập ngừng, rưng rưng nhìn hắn, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

"Đừng nói."

"A Nhứ..."

"Loại lời ngu xuẩn này người khác nói thì ta không để ý, nhưng  ngươi nói thì không được! Khụ khụ khụ." Chu Tử Thư kích động ho khan không ngừng.

"A Nhứ, đứa nhỏ này chúng ta không cần nữa được không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro