Phần 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Nhứ đứa nhỏ này chúng ta không cần nữa có được không."

"Im miệng!" Chu Tử Thư lớn tiếng: "Ngươi là cha của hài tử, sao có thể nói ra loại lời này!"

"A Nhứ, hiện tại mang thai đứa nhỏ chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho thân thể của ngươi, ngươi cùng hài tử đều sẽ không giữ được mất."

"Vậy thì thế nào?!" Chu Tử Thư rống lên cơ hồ khàn giọng: "Giết đứa nhỏ lại giữ được mạng ta thêm mấy tháng sau đó thì sao? Để ta mang theo áy náy với hài tử mà chết, xuống dưới Bích Lạc Hoàng Tuyền nó cũng sẽ không nhận ta mà coi ta là ác cha!"

Chu Tử Thư khóc đến thương tâm cúi đầu thân thể khẽ run lên, đợi Ôn Khách Hành ôm chặt y vào trong ngực, tựa vào trong lồng ngực quen thuộc. Tay của Chu Tử Thư vòng qua eo hắn khóc nỉ non: "Lão Ôn, cả đời này của ta ai cũng không bảo vệ được, chỉ có đứa nhỏ này, có liều mạng ta cũng phải bảo trụ nó!"

Ôn Khách Hành cắn chặt môi, giữa răng máu tanh tràn ngập nội tâm tự trách, nếu lúc trước mình học thêm chút y thuật, hôm nay cũng chưa chắc không trị được A Nhứ.

"Nếu ta không sống được đến lúc hài tử xuất thế, vậy liền cùng nó đi đi, nhưng nếu ông trời thương xót lưu ta thêm vài ngày, ta có thể đưa nó đến thế gian này, chết cũng không hối tiếc."

"Sau khi ta đi các ngươi cũng có thể làm bạn, không đến mức khiến ngươi cô tịch cả đời."

"Đừng giết con của chúng ta, không được..."

Chu Tử Thư cúi đầu khóc, Ôn Khách Hành ngồi xuống giường ôm cả người y ngồi vào trong ngực, cằm đặt lên trán y kéo lên một nụ cười gượng ép: "Ta biết rồi, ngươi đừng lo lắng nữa, ta sẽ không để cho ngươi cùng hài tử có việc, cho dù..." Cho dù dùng mạng của ta đổi lấy các ngươi ta cũng cam lòng.

Những ngày kế tiếp, hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện phá bỏ đứa nhỏ nữa, phảng phất như hết thảy đều chưa từng xảy ra, trải qua cuộc sống bình thường của phu phu. Diệp Bạch Y đêm đó liền rời khỏi sơn trang: "Diệp tiền bối muốn đi tìm... Tìm..." Trương Thành Lĩnh gãi gãi đầu, Diệp Bạch Y đi vội vàng cũng chưa từng dặn dò rõ ràng muốn đi tìm cái gì.

Ôn Khách Hành đối với Chu Tử Thư khắp nơi săn sóc chu đáo, ngoại trừ không thể thay y mang thai hài tử, cơ hồ đều sắp xếp hết thảy sinh hoạt hàng ngày cho y, đôi mắt hận không thể mọc trên người y vậy. Chu Tử Thư uống một ngụm nước, Ôn Khách Hành cũng phải thổi nhiệt độ vừa vặn đút đến bên miệng y.

Chu Tử Thư ghét bỏ nhìn Ôn Khách Hành: "Ta có thai chứ không phải bị liệt."

"Ta không phải sợ ngươi mệt sao?" Ôn Khách Hành cười ngây ngô.

"Ngươi tránh xa ta một chút đi."

"Vậy, vậy ta đi làm điểm tâm cho ngươi ăn."

Ôn Khách Hành vừa mở cửa, đám tiểu tử vây quanh cửa đồng loạt ngã xuống đất, đứng lên lúng túng cười cười với hắn, những đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, phần lớn là còn chưa phân hóa, hiện giờ biết được Chu Tử Thư mang thai một đám liền chen chúc bên cửa tò mò nhìn vào trong. Ôn Khách Hành sợ bọn họ quấy nhiễu Chu Tử Thư thanh tĩnh, một tay xách mấy người chạy đến phòng bếp hỗ trợ.

Mùa đông đã đến, bụng Chu Tử Thư ngày càng lớn cả người trở nên mệt mỏi và sợ lạnh. Ôn Khách Hành lo lắng thân thể y yếu ớt không chống đỡ được hàn khí liền lên núi bắt hai con bạch hồ.

Chu Tử Thư nhìn thấy trong viện đột nhiên xuất hiện hai con hồ ly, ngạc nhiên đi tới trước lồng, hồ ly kia toàn thân tuyết trắng, con ngươi đen nhánh xoáy tròn, cái lông đuôi xù vung tới vung lui thật đáng yêu, đang muốn tiến lại gần xem, lại nghe Ôn Khách Hành hô lên: "A Nhứ, cẩn thận!"

Chu Tử Thư sửng sốt trách móc: "Làm ầm ĩ thế, muốn hù dọa ai đấy!"

Ôn Khách Hành vội vàng đi lên, lôi kéo y lui về phía sau vài bước: "Hồ ly thiên tính giảo hoạt hung tàn, ta bắt bọn chúng cũng phí không ít công phu, đừng để chúng đả thương ngươi."

"Ta làm sao mà yếu đuối như vậy chứ." Chu Tử Thư bất mãn mở lồng sắt ra, một con hồ ly nhanh chóng chạy ra nhào về phía Chu Tử Thư.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành kinh hô.

Con hồ ly kia lại sắp nhào tới y thì ngừng lại vòng quanh Chu Tử Thư một vòng, kề sát người vào y cẩn thận ngửi ngửi. Thấy nó không có ý thương tổn Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành lặng lẽ thu hồi ám khí trong tay. Một con hồ ly trắng khác trong lồng cũng đi ra đến trước mặt Chu Tử Thư duỗi đầu cọ cọ y.

"A... Tiểu tử này." Chu Tử Thư cười ngồi xổm xuống ôm nó vào trong ngực, lúc này mới phát hiện bụng nó tròn vo. Đây là? "Thì ra ngươi cũng có nãi con."

Quay đầu trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành: "Đang yên đang lành, bắt hai con hồ ly đến làm cái gì?"

"Ta sợ ngươi lạnh muốn làm cho ngươi một cái áo khoác lông cáo." Ôn Khách Hành thanh âm dần dần thấp xuống, chính mình có phải lại chọc A Nhứ tức giận hay không?

Thấy thế Chu Tử Thư vừa tức vừa muốn cười, Ôn Khách Hành luôn luôn suy nghĩ cho y, tuy rằng đôi khi hắn thoạt nhìn có chút ngốc nghếch. Tiểu hồ ly trong ngực run rẩy đem đầu vùi vào trước ngực Chu Tử Thư, hồ ly bên chân thì nhe răng trợn mắt nhìn Ôn Khách Hành.

"Nói vậy bọn họ là một đôi rồi, chúng ta mau phóng sinh chúng đi."

"Nhưng... Thôi, đều nghe theo ngươi vậy."

Ôn Khách Hành mang theo Chu Tử Thư đi phóng sinh hồ ly, nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của Ôn Khách Hành Chu Tử Thư nhéo nhéo cằm hắn: "Làm sao vậy Ôn đại thiện nhân. Làm một việc tốt vui vẻ đến choáng váng?"

"Ngươi đừng lấy ta khai khẩn." khoác áo choàng cho y: "Áo lông cáo không làm được, chúng ta xuống núi mua mấy bộ quần áo ấm đi."

"Ta hơi mệt mỏi muốn về trước..."

"Không được, ngươi phải đi cùng ta, ai bảo ngươi thả tiểu hồ ly đi cơ." Ôn Khách hành bắt lấy y.

Bọn họ đã lâu không xuống núi, lúc này đã đến cuối năm, dưới chân núi giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt.

"Công tử phu nhân mua giấy dán cửa sổ đi." Một cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo một sọt giấy dán cửa sổ gọi hai người lại. Chu Tử Thư thấy giấy dán cửa sổ được cắt tinh xảo bèn cầm lấy một tấm khua tay về phía Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành sủng nịch cười cười: "Được rồi, đừng chơi nữa."

"Chúc phu nhân bình an sinh con, chúc công tử và phu nhân đầu bạc đầu giai  lão." tiểu cô nương là người thông minh, vừa nhìn bụng Chu Tử Thư lập tức cười nói.

"Cô nói gì?" Ôn Khách Hành hỏi nàng.

"Bình An sinh con, bạc đầu giai lão."

"Rổ hoa này của cô ta sẽ mua hết."

Ôn Khách Hành một tay xách giấy hoa cửa sổ cùng quần áo, một tay vịn eo Chu Tử Thư, trở về tứ quý sơn trang. Trương Thành Lĩnh vội vàng nghênh đón, kinh ngạc nói: "Nhiều hoa giấy dán cửa sổ như vậy sao?"

"Ôn thúc của con vừa thấy cô nương bán hoa cửa sổ giấy kia là một mỹ nữ, liền mua toàn bộ sọt hoa của nàng ta." Chu Tử Thư trêu ghẹo nói.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành bất đắc dĩ: "Đừng nghe sư phụ con, năm mới sắp đến, phải quét dọn nhà cửa xung hỉ mới được."

Chu Tử Thư tựa vào ghế, vừa ăn hạt dưa vừa xem Ôn Khách Hành mang theo bọn nhỏ quét dọn, không bao lâu liền dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi. Ôn Khách Hành thấy y đã ngủ thiếp đi bèn ôm người trở về phòng ngồi ở bên giường canh giữ.

Chu Tử Thư vốn gầy gò, trước kia bị đóng đinh thân thể luôn không tốt, hình như bộ xương gầy gò thoát tướng, hiện giờ lại mang thai, Ôn Khách Hành ngày ngày chiếu cố ngược lại so với ngày xưa béo hơn một chút, giờ phút này nằm trên giường, giống như một con mèo con lười biếng tham ngủ. Nhìn cổ tay mảnh khảnh mà mình một tay có thể nắm chặt lại, Ôn Khách Hành âm thầm nghĩ vẫn là quá gầy, mình nhất định phải nuôi y trắng trẻo mập mạp mới được.

"Ừm... " Chu Tử Thư bỗng nhiên che bụng thống khổ dựng người lên, mồ hôi trên trán dày đặc.

"Chỗ nào không ổn sao?" Ôn Khách Hành hoảng hốt ôm lấy y.

"Đau..." Chu Tử Thư vùi đầu vào lòng Ôn Khách Hành, tay nắm chặt vạt áo hắn.

Ôn Khách Hành ngồi gần để cho y thoải mái hơn một chút, bắt mạch cho y, tay sờ lên bụng nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không được khi dễ cha con đâu đấy!"

"Ngươi nói với nó những thứ này có ích lợi gì chứ..." Chu Tử Thư còn chưa dứt lời, cảm giác đau đớn trên bụng dần dần biến mất, kinh ngạc nhìn về phía Ôn Khách Hành: "Ấy thế mà thật sự nghe lời ngươi."

Ôn Khách Hành tiến lại gần bụng y, tay nhẹ nhàng vuốt ve vẻ mặt hạnh phúc: "Ta là phụ thân của nó mà."

"A" Ôn Khách Hành hô lên: "Nó đang động, nó đá ta, nó đá ta kìa A Nhứ."

"Ta biết." Trên mặt Chu Tử Thư lộ ra nụ cười dịu dàng ngọt ngào rồi ôm lấy Ôn Khách Hành: "Sao ngươi cũng giống như hài tử vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro