Phần 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành một tấc cũng không rời mà chiếu cố Chu Tử Thư, dù sớm hay muộn gì thì hắn cũng sẽ cùng y tản bộ hoạt động thân thể, buổi chiều thì lôi kéo y ngồi ở trong viện kể chuyện xưa cho hài tử nghe. Cái gì mà Hồng Hài Nhi bổ núi cứu Bạch Xà, Khương Tử Nha đại chiến Bạch Cốt Tinh, Chu Tử Thư bật cười: "Nó nào nghe được chứ?"

Ôn Khách Hành thất thần, tay đặt lên bụng y khẽ vuốt ve: "Ta muốn hài tử nhớ kỹ thanh âm của ta". Chu Tử Thư sửng sốt trong lòng lộp bộp một chút, miễn cưỡng cười cười: " Nó sẽ nghe mà."

Ôn Khách Hành hôm nay nửa ngày cũng không xuất hiện, Chu Tử Thư nghi hoặc ở trong sơn trang tìm kiếm chung quanh thì lúc này mới nhìn thấy hắn ở trong viện bận rộn, y tò mò tiến lên: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Ôn Khách Hành một tay cầm chủy thủ, một tay cầm tiểu mộc kiếm khắc rất nghiêm túc, đầu cũng không ngẩng lên: "Ta đang làm đồ chơi cho nhi tử."

Chu Tử Thư cầm lấy mộc kiếm, con ngựa gỗ nhỏ trên mặt đất cẩn thận đánh giá: "Làm sao ngươi biết nó là con trai, thiên vị à?"

"Con gái ta cũng đã làm rồi." Ôn Khách Hành kéo y ngồi xuống, từ phía bên kia cầm lấy một vài con búp bê gỗ tinh xảo: "Đây là chơi lúc một tuổi, đây là lúc hai tuổi, đây là ..."

"Lão Ôn!" Chu Tử Thư nắm lấy Ôn Khách Hành mặt mày ủ rũ: "Ngươi làm nhiều như vậy làm gì, ngươi... Có chuyện gì đó giấu ta đúng không?"

Ôn Khách Hành cười vỗ vỗ y: "Tiểu hài tử lớn lên nhanh, làm trước một chút để tránh tương lai luống cuống tay chân mà. Ngươi đừng nghĩ nhiều."

"Vậy sao?" Chu Tử Thư tâm không yên đáp, đưa tay thay hắn phủi mùn gỗ trên đầu.

____

"Cha! Cha!" Bên tai truyền đến tiếng trẻ con kêu lên.

"Ai?" Chu Tử Thư nhìn xung quanh, trong bóng tối có một chùm ánh sáng chiếu tới khiến y không mở được mắt. Theo bản năng đưa tay che đi mông lung xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ, Chu Tử Thư nhìn không rõ ràng: "Con là... Con ta?"

"Cha, cứu phụ thân."

"Lão Ôn? Chuyện gì đã xảy ra với lão Ôn?" Chu Tử Thư đuổi theo, thân ảnh kia lại đột nhiên biến mất, xung quanh tối đen một mảnh: "Con ơi?!"

Chu Tử Thư gấp đến độ đảo quanh tại chỗ, bạch quang trước mắt chợt lóe qua, y nhìn thấy Ôn Khách Hành bị nhân sĩ võ lâm vây quanh, trọng thương ngã xuống đất máu chảy không ngừng.

"Lão Ôn!" Chu Tử Thư kinh hãi kêu lên rồi vọt vào đám người, Ôn Khách Hành hoàn toàn không nghe thấy gì cả, hắn cứ nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

"Giết chết quỷ chủ! Giết chết quỷ chủ!" Mọi người kêu gào chen chúc xông lên, vung đao kiếm chém về phía người hắn, Ôn Khách Hành bị chém đến huyết nhục nát bươm máu tươi chảy đầy đất.

"Không được! KHông được!" Chu Tử Thư kinh hãi đến mứuc mặt không còn huyết sắc, gào thét chói tai nhào vào người Ôn Khách Hành.

____

"A Nhứ? A Nhứ!" Ôn Khách Hành bị tiếng hô của Chu Tử Thư đánh thức, nhìn thấy y chìm sâu trong cơn ác mộng mồ hôi chảy ra đầm đìa bèn vội vàng đánh thức y.

Chu Tử Thư mở mắt ra thất thần, hết thảy mọi thứ trong mộng quá mức chân thật, y tựa hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, quay đầu nhìn thấy Ôn Khách Hành bình an vô sự ở bên cạnh mình.

"Lão Ôn!" Chu Tử Thư thoáng cái ôm lấy hắn tràn đầy kinh hỉ: "Ngươi không sao, ngươi không sao."

Ôn Khách Hành giật mình đem y ôm toàn bộ vào trong ngực: "Ta sẽ không có việc gì đâu." Nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng y, Chu Tử Thư cũng dần dần bình phục lại, lại nhưng vẫn ôm lấy hắn không chịu buông tay, Ôn Khách Hành cầm tay y nắm chặt: "Ta vẫn ở đây."

Từ đó về sau Chu Tử Thư thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu vào ban đêm, mỗi lần đều có thể nhìn thấy bộ dáng Ôn Khách Hành bị đám giang hồ giết phạt ban đêm không được ngủ yên, ban ngày y ngủ càng ngày càng dài thân thể càng thêm suy yếu. Giống như cảm nhận được sự bất an của cha, thai nhi trong bụng cũng xao động không thô  quấy nhiễu Chu Tử Thư đến mức mệt mỏi.

Ôn Khách Hành khó có được nghiêm túc, mỗi khi đến lúc này liền trở mặt tay nhẹ nhàng vỗ bụng Chu Tử Thư ngữ khí nghiêm khắc: "Còn dám khi dễ cha con sao?!"

Động tĩnh trong bụng dừng lại, Chu Tử Thư dựa vào trong ngực Ôn Khách Hành, y bất đắc dĩ cười cười: "Đứa nhỏ này, cũng chỉ nghe lời ngươi thôi."

Ôn Khách Hành nhìn cái bụng nhô lên vuốt ve: "Sau này con phải bảo vệ cha con, không thể để cho người khác khi dễ người đấy có biết chưa?"

"Lão Ôn?" Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta thấy tranh của Tần sư phụ bị hỏng rồi." Ôn Khách Hành nói sang chuyện khác: "Lần trước đã sửa chút nhưng còn thiếu vài chỗ nữa, dưới chân núi chúng ta không có họa sĩ tốt, phải đi xa trấn một chút tìm thợ thủ công giỏi, dựa theo bút ý của Tần sư phụ tinh tế sửa mới được."

"Được, ta đi với ngươi."

"Đi qua đi lại ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, thân thể ngươi nặng nề không nên bôn ba, ở trong sơn trang chờ ta đi."

Chu Tử Thư trầm mặc một lúc lâu khẽ gật đầu: "Ngươi phải nhanh trở về đấy."

Ôn Khách Hành vừa đi một ngày, Chu Tử Thư liền gọi Trương Thành Lĩnh đến bên người, dẫn cậu đi bái tế Tần Hoài Chương.

"Thành Lĩnh, con tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại là môn hạ sớm nhất của ta, là đại sư huynh của bọn họ, Tứ Quý sơn trang sẽ phó thác cho con."

"Sư phụ ngươi đi đâu vậy?" Trương Thành Lĩnh khẩn trương nói.

"Ôn thúc con thật không để cho người ta bớt lo, muốn đi bổ họa, lại ngay cả tranh cũng quên cầm, ta đi đưa cho hắn."

"vậy người hãy gọi một đệ tử mà đưa đi."

"Bọn họ nào biết nên đi đâu tìm Ôn thúc của con chứ." Chu Tử Thư xoa xoa đầu cậu: "Không cần lo lắng, tìm được Ôn thúc của con rồi bọn ta rất nhanh liền trở về thôi."

"Vậy con đi cùng người."

"Được rồi, ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, chỉ bằng với công phu của con, nếu mà thật sự có chuyện thì ta còn phải bảo hộ ngược lại con nữa mất."

"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh ngượng ngùng cười cười.

"Bí tịch võ công nhất mạch chúng ta đều để vào thư phòng của Thái sư phụ con, sau khi ta đi, con đi qua đó lấy ra nghiêm túc nghiên cứu, chờ ta trở về xem lại công phu của nếu, không có tiến bộ, xem ta phạt con như thế nào."

"Vâng, sư phụ."

"Thành Lĩnh." Chu Tử Thư ôm Trương Thành Lĩnh vào lòng.

"Vâng?"

"Hãy chăm sóc tốt bản thân."

Chu Tử Thư vội vàng thu thập hành lý xuống núi tìm Ôn Khách Hành. Trong phòng ngủ bức tranh hoa mai của Tần Hoài Chương vẫn lẳng lặng nằm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro