Phần 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài núi Thanh Nhai nhân sĩ giang hồ đến thảo phạt Quỷ Cốc đã vây quanh nơi này thành một đoàn và dựng trại bên ngoài Quỷ Cốc.

"Còn chưa tìm được Ôn Khách Hành sao?" Trong trướng chính Triệu Kính ngồi ở vị trí chủ tọa triệu tập mọi người thương nghị đối sách.

"Người phái đi tìm khắp nơi đều không có kết quả." Hạt Vương nói.

"Vậy thì tăng thêm nhân thủ, hướng phía Nam Cương, hướng phía Mạc Bắc đi tìm! Ta  không tin hắn còn có thể biến mất không chút vết tích nào được." Triệu Kính gấp đến độ đập mạnh tay lên bàn.

"Ôn Khách Hành đã là chuột qua đường, chúng ta đem sào huyệt của hắn nháo lên, xem hắn còn có thể trốn ở đâu."

"Phí công xông vào nháo làm gì, cứ cho mồi lửa thiêu đốt núi Thanh Nhai cho xong."

"Lời này sai rồi, chúng ta là môn phái chính nghĩa thảo phạt Quỷ cốc, đốt núi chẳng phải sẽ thành cường đạo sao?"

"Ha——" Hạt Vương cười ra tiếng khinh bỉ nhìn bọn họ, bằng không các ngươi cho rằng mình là cái gì?

Triệu Kính liếc mắt nhìn hắn một cái rồi hướng về phía mọi người: "Quỷ cốc tuy rằng tội có nặng nhưng một khi đốt núi, lửa lan ra khó có thể khống chế, chỉ sợ sẽ liên lụy dân chúng dưới chân núi."

"Triệu minh chủ tấm lòng Bồ Tát." Có người ngồi đây tâng bốc nói.

"Buổi chiều tấn công Quỷ Cốc, tiêu diệt chúng quỷ." Triệu Kính lên tiếng quyết định.

Sau khi mọi người tản đi, Hạt Vương ngồi xuống bên cạnh Triệu Kính, dựa vào vai hắn: "Nghĩa phụ, đều là Hạt Nhi vô dụng vẫn chưa bắt được Ôn Khách Hành."

"Tên họ Ôn đó quỷ kế đa đoan, không thể trách con được. Sau này ở trước mặt bọn họ thu liễm một chút, nghĩa phụ còn có rất nhiều chỗ muốn lợi dụng bọn họ."

"Vâng, nghĩa phụ." Hạt Vương đột nhiên cười hướng hắn cầu công: "Nghĩa phụ, Quỷ Cốc dễ thủ khó công, ta tìm được một thông đạo bí mật, từ nơi đó ra tay nhất định sẽ có lợi hơn."

Hạt Vương mang theo Triệu Kính đi xem xét địa hình, nơi hẻo lánh có một con đường nhỏ thông đi thẳng đến phương hướng Quỷ Cốc: "Đến lúc đó phái một đội người từ nơi này tiến vào, cùng chúng ta trong ứng ngoại hợp." Hạt Vương đề nghị.

"Tốt, có dũng có mưu, đáng tiếc Ôn Khách Hành không có ở đây, bằng không tất sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn."

"Các ngươi đang tìm ta sao?"

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, hai người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ôn Khách Hành tựa vào trên thân cây cười mà không cười nhìn chằm chằm bọn họ. Hai người bèn run lên kích động liếc nhau, Hạt Vương phản ứng lại đầu tiên một bên đem Triệu Kính bảo vệ ở phía sau, một bên hướng hắn ném ra ám khí.

Ôn Khách Hành cười lạnh một tiếng giơ tay lên dùng quạt gấp đỡ lại, trong nháy mắt xoay người xuống cây đáp tới trước mặt bọn họ, hắn vươn một tay về phía Triệu Kính: "Lưu Ly Giáp-"

"Nghĩa phụ mau đi đi." Hạt Vương đẩy Triệu Kính một cái tự mình đứng ra ngăn cản Ôn Khách Hành.

"Không biết tự lượng sức mình." Ôn Khách Hành cầm quạt gấp đánh về phía hắn, hai người đánh nhau rất nhanh Hạt Vương liền rơi vào thế hạ phong, không chịu nổi lại bị đánh liên tiếp mấy chiêu, Ôn Khách Hành đuổi kịp Triệu Kính, đem quạt chống lên cổ hắn: "Ta không có lòng nhẫn nại đâu."

"Vốn tưởng rằng tốn bao công sức mới tìm được ngươi nhưng không ngờ lại nhanh thấy ngươi đến vậy. Ôn Khách Hành, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Mọi người nghe được tiếng đánh nhau liền chạy tới nơi này, nhao nhao vây quanh vừa lúc nhìn thấy Ôn Khách hành áp chế Triệu Kính.

Ôn Khách Hành khinh thường lạnh nhạt nhìn bọn họ, đến đúng lúc lắm. Vậy thì thù mưới hận cũ cùng nhau tính hết đi: "Các ngươi cùng lên đi!"

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, rống to một cái đồng thời xông lên vây quanh hắn, trong mắt Ôn Khách Hành hiện lên thần sắc âm ngoan, quanh thân phát ra sát ý mãnh liệt cùng mọi người hỗn chiến, trong nháy mắt bọn họ liền ngã xuống dưới tán quạt của Ôn Khách Hành.

Triệu Kính sợ tới mức liên tục lăn lộn, hắn bị Ôn Khách Hành một cước đá ngã lạnh lùng nói: "Giao lưu ly giáp ra."

Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh một mảnh, Ôn Khách Hành cảnh giác nghiêng tai nghe, mơ hồ nghe được một trận tiếng tỳ bà, ngay sau đó giống như dã thú gào thét truyền đến, mặt đất hơi chấn động, như có thiên quân vạn mã hướng nơi này tiến lên. Ôn Khách Hành quay đầu nhìn, vô số quái vật cả người quấn băng gạc vọt tới nơi này, lông mày hắn bỗng nhíu lại, đây là cái gì?

Thoáng ngây người, Triệu Kính tìm cơ hội liều mạng chạy trốn về phía Độc Hạt, tỳ bà chính là hắn đứng ở trên sườn núi cao tấu lên, những quái vật kia hành động nhanh chóng trong nháy mắt đã đến chiến trường đánh nhau bắt đầu điên cuồng công kích mọi người ở đây.

Ôn Khách Hành đã cùng mọi người luân phiên hỗn chiến một trận đám quái vật kia tuy không có nội lực chỉ giống như hành thi tẩu thịt thế nhưng số lượng đông đảo, từng đợt  từng đợt xông lên, Ôn Khách Hành cũng dần khó chống đỡ nổi, trên người bị bọn họ bị cào ra từng vết máu, một trận hoa mắt quét qua,Ôn Khách Hành kinh giác thứ này còn mang độc.

Một con quái vật nhào mạnh vào lưng Ôn Khách Hành há mồm muốn cắn xuống, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm xẹt qua không trung cắm thẳng vào đầu quái vật, đem hắn ghim vào tảng đá phía sau.

"A Nhứ?!" Ôn Khách Hành kinh hãi.

Chu Tử Thư thi triển khinh công bay đến bên cạnh Ôn Khách Hành, khuôn mặt dịu dàng ôn nhu nhìn về phía hắn, giơ tay lau đi vết máu trên mặt cho hắn, ánh mắt Ôn Khách Hành có chút sợ hãi nhìn chột dạ nghiêng đầu. Chu Tử Thư vỗ nhẹ mặt hắn, cười nhạt: "Trở về ngươi đợi chịu phạt đi."

Rút bạch y kiếm ra, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành đứng dựa lưng vào nhau, một kiếm một phiến chỉ vào những quái vật chen chúc mà lên, bình thản tự nhiên.

Quỷ cốc thoáng chốc biến thành địa ngục Tu La, dược nhân, Ngũ Hồ Minh, Quỷ Cốc đánh thành một đoàn, Chu Tử Thư mang thai chó chút ẩn ẩn đau bụng khó nhịn dần dần chống đỡ không nổi, tựa vào một bên thở hổn hển.

"Ngươi không sao chứ?" Ôn Khách Hành đỡ y dậy lo lắng không thôi.

"Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp." Chu Tử Thư nhìn về phía Hạt Vương đang đàn tỳ bà xem kịch trên sườn núi cao: "Bắt giặc trước tiên phải bắt vua."

Hai người trao đổi một ánh mắt, Ôn Khách Hành lĩnh hội che trước người Chu Tử Thư vì y mà mở ra một con đường máu, yểm hộ y bay lên sườn núi cao bắt Hạt Vương rồi lại tiếp tục ngăn cản truy binh phía sau.

Hạt Vương nhìn người đột nhiên xuất hiện kích động lui về phía sau, lại khi nhìn thấy cái bụng mang thai của y khinh thường cười: "Như thế nào, ngươi chính là phu lang của quỷ chủ?"

"Lão tử là tổ tông của ngươi!"

Chu Tử Thư giơ trường kiếm lên đâm về phía hắn, hạt Vương giơ tỳ bà chống cự, không bao lâu liền bại dưới kiếm của Chu Tử Thư.

"Mau cho để những con quái vật ghê tởm của ngươi rút mau!" Chu Tử Thư đưa trường kiếm ghim ở cổ họng hắn.

"Được, được." Hạt Vương từ bên hông lấy ra một cái chuông nhìn Chu Tử Thư đưa tay lắc lắc.

Phía sau tảng đá đột nhiên xuất hiện một lượng lớn dược nhân đánh về phía y, Chu Tử Thư không hề phòng bị phân tâm đi ngăn cản, trong hỗn loạn, Hạt Vương vận nội lực vận thúc một chưởng đánh vào lưng y. Chu Tử Thư bị đánh rớt xuống sườn núi cao, gắt gao che bụng nặng nề ngã trên mặt đất nôn ra máu tươi.

"A Nhứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro