Phần 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Nhứ!!!"

Ôn Khách Hành lớn tiếng kêu to rồi kinh hoảng thất thố nhào tới ôm Chu Tử Thư vào trong ngực.

"Phụt!" Miệng Chu Tử Thư phun ra một ngụm máu tươi, một tay y che lấy bụng một tay run rẩy đi vuốt ve mặt Ôn Khách Hành, còn chưa đụng phải thì đã vô lực rũ xuống. Ôn Khách Hành một tay nâng lấy tay y đặt ở bên mặt mình: "A Nhứ, A Nhứ ta đang ở đây."

Sắc mặt Chu Tử Thư trắng bệch, chỉ có máu tươi bên môi đỏ đến chói mắt: "Cứu... Cứu hài tử..."

"A Nhứ, A Nhứ, không có việc gì. Ngươi cùng hài tử đều sẽ không có việc gì." Ôn Khách Hành chưa bao giờ bối rối như thế, hắn ôm Chu Tử Thư kề sát vào trán mình, thân thể run rẩy không thôi.

"Lão Ôn... Lão Ôn... Khụ khụ khụ..." Chu Tử Thư ho ra mấy ngụm máu đến ngất đi.

"A Nhứ! A Nhứ ngươi tỉnh lại." Ôn Khách Hành đưa tay muốn thay y lau đi vết máu, nhưng vết máu kia như thế nào cũng không lau hết được.

Nhìn đôi tay của mình nhuộm đầy máu của Chu Tử Thư, lại nhìn người hôn mê bất tỉnh trong ngực Ôn Khách Hành ngẩn người trong chớp mắt, bỗng nhiên cười to ra tiếng, hắn quay đầu nhìn về phía người bốn phía dần dần vây quanh, Ôn Khách Hành nghiêng đầu cười tà mị rồi cầm lấy bạch y kiếm vọt thẳng vào, mất đi lý trí thấy người nào cũng liền xông lên giết.

"Cốc chủ!" Có tiểu quỷ muốn tới muốn hỗ trợ nhưng vừa tới gần Ôn Khách Hành cũng bị hắn một kiếm xuyên ngực.

Tràng diện hỗn loạn không chịu nổi, mọi người từ tàn sát lẫn nhau chậm rãi biến thành nhằm vào Ôn Khách Hành. trong mắt của Ôn Khách Hành đỏ tươi, cả người tựa như ở trong biển máu thấm nhuộm qua, quần áo đầy máu tươi nhìn không ra màu sắc vốn có "Ha ha" Ôn Khách Hành cười lên, tiếng cười vừa điên cuồng lại vừa thê lương. Trong lúc chiến đấu không biết là ai đánh tan tóc của hắn, Ôn Khách Hành đỏ mắt vẫn vung kiếm chém chết tất cả người lọt vào mắt.

Dư quang thoáng nhìn thấy Triệu Kính cùng Hạt Vương thừa dịp loạn mà chạy trốn, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư phi thân lên giẫm lên đầu dược nhân quân thi triển khinh công đuổi theo, tìm một tảng đá lớn an toàn nhẹ nhàng buông yxuống, lập tức đem hai người đánh ngã trên mặt đất.

"Ôn Khách Hành, không phải ngươi muốn Lưu Ly Giáp sao?" Triệu Kính cười đứng lên: "Giết ta, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong biết lưu ly giáp... A!" Lời còn chưa dứt, Ôn Khách Hành đã một kiếm cắt đứt gân mạch trên tay hắn. Triệu Kính ngã trên mặt đất kêu rên, Hạt Vương nhào tới lại bị Ôn Khách Hành một cước đá văng ra, cầm kiếm hướng phía Triệu Kính cắt thêm vài cái gân mạch trên toàn thân hắn. Triệu Kính đau đến nhe răng trợn mắt, hắn muốn động cũng không được.

"Ở chỗ ta, ở chỗ ta!" hạt Vương rống lên, lấy ra đồ trang sức treo ở giữa cổ: "Lưu Ly Giáp ở chỗ ta!"

"Hạt Nhi!"

"Bỏ đi nghĩ phụ." Hạt Vương đau lòng nhìn về phía Triệu Kính, ngược lại hướng Ôn Khách Hành: "Lưu Ly Giáp có thể cho ngươi, nhưng ngươi không thể thương tổn nghĩa phụ."

Ôn Khách Hành một kiếm chống lại hắn, cổ xước ra vết máu khiến nó chảy ròng ròng cuống: "Không phải các ngươi quyết định."

Nói rồi hắn dùng kiếm cắt đứt dây Lưu Ly Giáp, Ôn Khách Hành nắm chặt khối Lưu Ly Giáp cuối cùng mừng rỡ như điên: "Vì biểu lộ cảm tạ, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường." Ôn Khách Hành giơ tay lên muốn giết bọn họ.

"Nghiệt chướng!" Một tiếng giận dữ quát đến, Diệp Bạch Y từ trên trời phi thân xuống.

Lúc này Ôn Khách Hành tóc tai bù xù cả người đầy máu, trên mặt ngoan độc quyết tuyệt, trong mắt đỏ bừng một mảnh, bạch y kiếm trong tay không ngừng nhỏ giọt máu xuống. Diệp Bạch Y cơ hồ không nhớ nổi bộ dáng hăng hái lúc trước của hắn, xoay người nhìn thấy thi thể dưới sườn núi chảy đầy máu thành sông, Diệp Bạch Y tức giận nói: "Ta từng nói qua, nếu ngươi dám xuất hiện trên giang hồ ta sẽ lấy tính mạng của ngươi. Ngươi thế nhưng tạo ra sát nghiệt nặng như vậy, nhìn xem chính ngươi giống cái gì!"

"Ta trông như thế nào cơ?" Ôn Khách Hành đi dạo tại chỗ mấy vòng, mê mang nhìn về phía ông ta: "Ta nên như thế nào?" Không đợi Diệp Bạch Y trả lời, Ôn Khách Hành lại giơ Lưu Ly Giáp tự cười nói: "Không sao, không sao, hết thảy đều sẽ ổn thôi!"

"Tên điên!" Diệp Bạch Y nhìn hắn cầm Lưu Ly Giáp gần như điên cuồng, trong nháy mắt vọt tới cướp đi: "Ngươi cũng tham muốn bí tịch võ công kia?!"

"Trả lại cho ta!" Ôn Khách Hành rùng mình muốn đưa tay ra cướp nhưng lại bị Diệp Bạch Y đánh một chưởng vào ngực trước, lui về phía sau vài bước lưu ly giáp còn lại trong ngực cũng văng hết xuống.

"Ngươi quả nhiên là vì võ khố!" Diệp Bạch Y tức giận nói rồi đoạt lấy tất cả lưu ly giáp, nhìn thi thể đầy đất: "Thế nhân đều bị tham dục danh lợi, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng không thể miễn tục, vì võ khố họa loạn giang hồ, thứ này hại người như vậy không cần cũng được!" Nói rồi ông ta vận chuyển nội lực, bóp nát lưu ly giáp trong tay.

"Đừng !!!" Ôn Khách Hành trơ mắt nhìn Lưu Ly Giáp trong nháy mắt vỡ thành bột phấn, từ trong tay Diệp Bạch Y chảy xuống, hắn lại nhìn Chu Tử Thư thật sâu một chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng bị bóp nát.

"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết sai không?!"

"Ha ha ha ha" Ôn Khách Hành cười điên cuồng: "Sai?! Ta đã làm gì sai?! Những người đó..." Chỉ về phía dưới thi thể: " Đều là ác quỷ khoác da người, ta muốn giết sạch bọn họ, giết sạch bọn họ!" Ôn Khách Hành lấy thế đánh về phía Diejp Bạch Y.

"Chấp mê bất ngộ!" Đáy lòng Diệp Bạch Y vốn có chút thưởng thức người trẻ tuổi lưu tục này, mấy lần giao thủ với hắn cũng chưa từng hạ sát thủ, hiện giờ nhìn cả người hắn lệ khí, giết người như ma không khỏi phẫn hận, động thủ cũng không chút lưu tình. Ôn Khách Hành bị Diệp Bạch Y đánh trọng thương ngã trên mặt đất bò cũng không bò nổi, lục phủ ngũ tạng như dời vị trí, nôn ra một ngụm máu, hắn thậm chí nghe thấy thanh âm gân cốt vỡ vụn của mình.

"Ôn Khách Hành, ngươi sát nghiệt thâm trọng không biết hối cải, hôm nay ta phảithay trời hành đạo."

"Ngươi không xứng! Quỷ Cốc gây họa ngươi ở nơi nào?! Dung Huyền thành ma đầu ngươi đang ở đâu?! Một nhà ta xả thân che chở Dung Huyền chết oan uổng ngươi ở nơi nào?! Ngươi luôn miệng nói thay trời hành đạo, cái gì là đạo trời?! Ta nói cho ngươi biết, trời xanh vô đạo, thiện ác vô báo, thế nhân đều phụ ta, cả thế gian ta đều có thể giết !!!"

Diệp Bạch Y cả kinh lui về phía sau một bước: "Ngươi nói cái gì? Nhà người? Ngươi là ai?"

"Ha ha ha ha" Ôn Khách Hành nhắm mắt lại hai hàng nước mắt rơi xuống: "Cha mẹ ta cả đời cứu chết đỡ thương giúp người sống vô số, vì đồ nhi của ngươi vô tội mà chết, lại không xứng được nhớ kỹ sao?"

Diệp Bạch Y sửng sốt: "Ngươi là... Con trai của Chân Như Ngọc?"

"Chúng ta họ Ôn!" Ôn Khách Hành cười nhạo một tiếng: "Diệp đại hiệp, vì lệnh đồ một nhà chúng ta bị trục xuất khỏi Thần Y cốc, đã sớm không còn họ Chân rồi!"

Diệp Bạch Y do dự nhìn người trẻ tuổi trước mắt vết thương chồng chất, quay lưng lại thanh âm cũng thấp đi vài phần: "Thầy trò ta có lỗi với Ôn gia là một chuyện, ta muốn diệt trừ Quỷ Cốc là một chuyện khác."

"A... " Ôn Khách Hành cười lạnh, không phân bua với ông ta nữa. Hắn cố gắng chống đỡ thân mình chậm rãi bò đến bên cạnh Chu Tử Thư, cùng y mặt dán mặt, ôn nhu nói.

"Ta xin lỗi."

"Ta không thể mang ngươi về Tứ Quý sơn trang sống đến cuối đời rồi."

"Ngươi nhất định sẽ trách ta nuốt lời đi."

"Ngươi yên tâm, chúng ta sau này vĩnh viễn không tách nhau ra nữa."

Lết tới tảng đá lớn kia, Ôn Khách Hành nằm bên cạnh Chu Tử Thư, bốn phía xuân cùng Cảnh Minh, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp lơ lửng trên không trung, Ôn Khách Hành đưa tay muốn chạm vào, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ ngón tay rơi xuống ấm áp tứ tán. Thì ra, ánh mặt trời hôm nay lại tốt như vậy.

Ôn Khách Hành nghiêng đầu lưu luyến nhìn Chu Tử Thư, khuôn mặt y bình thản điềm tĩnh giống như đang ngủ vậy. Nắm lấy tay y, Ôn Khách Hành cười nhạt chậm rãi nhắm mắt lại.

"A Nhứ, cùng nhau phơi nắng đi."

___Chính văn hoàn___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro