Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau

"Đại tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài phu nhân biết là xong đời đấy."

Tiểu cô nương nhảy nhót đi ở phía trước, phía sau là một hạ nhân đang thật cẩn thận che chở nàng: "Ngươi không nói ta không nói thù cha làm sao biết được." Tiểu cô nương tâm tình rất tốt, thỉnh thoảng dừng lại hái mấy đóa hoa dại ven đường.

"Nhưng chúng ta đi ra thời gian đã lâu như vậy rồi, khó tránh khỏi sẽ bị phát hiện."

"Cha cùng phụ thân bế quan rồi, không nhanh như vậy sẽ đi ra đâu."

"Nhưng mà..."

"Như thế nào, quyết định của ta ngươi cũng dám khoa tay múa chân?" Sắc mặt tiểu cô nương hơi trầm xuống, trong lòng người nọ căng thẳng nhìn tiểu nha đầu trước mắt cùng chủ nhân khí độ giống nhau, bất giác sờ sờ thắt lưng, cũng không biết trở về chủ nhân biết, thân thể nhỏ bé này của mình có thể chịu được mấy cây gậy nữa.

"Yên tâm đi có ta ở đây sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu." Tiểu cô nương trong nháy mắt chuyển sang nụ cười, mặt mày cong cong, nắm tay người kia.

"Đại tiểu thư." Tiểu cô nương vừa vào cửa mọi người liền hướng phía nàng hành lễ.

"Suỵt." Làm ra bộ dáng im lặng, tiểu cô nương thò đầu dò xét nhìn vào trong, cho đến khi không phát hiện bất thường mới cười tươi mà chạy vào trong phòng.

"Ôn cô nương đi đâu đấy?" Còn chưa chạy được vài bước, phía sau truyền đến giọng nam thanh lãnh.

Tiểu cô nương dừng thân hình tại chỗ cứng ngắc xoay người lại, khi nhìn thấy người phía sau liền lấy lòng cười cười: "Cha, cha."

Chu Tử Thư nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng: "Con lại lén chạy ra khỏi cốc?"

"Không có, con làm sao mà chạy ra khỏi cốc chứ?" Đôi mắt của bé con đảo quanh.

"Còn dám nói dối!" Thanh âm Chu Tử Thư bỗng nghiêm khắc hơn vài phần.

"Con... Huhuhu." Trong mắt tiểu cô nương dâng lên sương mù có chút đáng thương nhìn về phía người bên cạnh Chu Tử Thư.

Nhận được tín hiệu cầu cứu của nàng, Ôn Khách Hành kéo kéo Chu Tử Thư: "A Nhứ, ta thấy Tiểu Kiều không phải cố ý, huynh đừng tức giận."

"Đều do đệ!" Chu Tử Thư ở trên cánh tay hắn tàn nhẫn véo một cái' "Đem nữ nhi sủng đến vô pháp vô thiên."

"Ai~" Ôn Khách Hành chịu đau nhỏ giọng ghé vào bên tai Chu Tử Thư: "A Nhứ, trước mặt đứa nhỏ lưu lại chút mặt mũi cho ta đi!"

"Hừ!" Chu Tử Thư trợn trắng mắt với hắn: "Hai người các ngươi đều đi ra ngoài mà ngẫm lại cho ta."

"Ah-"

"Ah-"

Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ nhanh chóng suy sụp ủy khuất đứng ở trong góc, người trong Quỷ Cốc đi ngang qua chỗ hai cha con cốc chủ đều cúi đầu cảm thán.

"Phụ thân, chân con mỏi quá." Ôn Tiểu Kiều đá vào góc tường, bức tường kia bởi vì do nhóc con đúng phạt của những lần trước mà đã bị đá đến lõm xuống một khối.

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thay nàng lau mồ hôi trên trán: "Hiện tại biết mệt mỏi rồi sao? Ai bảo con không nghe lời cha con nói chứ. Chỉ đáng thương cho ta mỗi lần đều phải cùng con chịu phạt đứng."

"Con xin lỗi, phụ thân là tốt nhất." Ôn Tiểu Kiều ôm cổ hắn tìm một tư thế thoải mái nằm sấp trên vai hắn rồi rất nhanh liền ngủ thiếp đi, trong mộng vô thức nỉ non: "Vì sao chúng ta lại  không thể đi ra ngoài vậy ạ?"

Ôn Khách Hành ngẩn ra, hắn áy náy vỗ vỗ lưng nàng rồi ôm nàng trở về phòng.

"Ai cho phép các ngươi tiến vào?" Chu Tử Thư giả vờ tức giận nhưng ánh mắt đầy quan tâm lại rơi vào trên người Ôn Tiểu Kiều.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành đặt đứa nhỏ lên giường, xoay người ôm Chu Tử Thư vào trong ngực: "Miệng cứng lòng mềm, rõ ràng trong lòng huynh so với ai đều yêu Tiểu Kiểu hơn mà."

"Cũng là do chúng ta liên lụy đến con." Chu Tử Thư nhìn tiểu nha đầu đang ngủ say trên giường nhíu mày.

"Tất cả đều là ta có lỗi với huynh."

"Đệ có lỗi với ta?" Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn vào mắt Ôn Khách Hành: "Đệ là tiểu đệ nhà Chân gia, sớm đã nhận ra ta vì sao lại không chịu nhận ta?"

Trong mắt Ôn Khách Hành khẽ động, hắn không dám nhìn thẳng Chu Tử Thư: "Ôn Khách Hành có thể là Quỷ Cốc cốc chủ, nhưng Chân Diễn không được."

"Ngu ngốc!" Chu Tử Thư vỗ hắn một cái, nâng mặt hắn lên rồi nhìn thẳng vào: "Ta mặc kệ đệ là Ôn Khách Hành hay Chân Diễn, mặc kệ đệ là Quỷ Cốc cốc chủ hay là tài tuấn giang hồ, ta chỉ biết đệ là phu quân của ta."

"Đệ còn dám giấu ta chuyện nào nữa, ta..."

"Không có, thực sự không có nữa." Ôn Khách Hành ôm chặt người trong ngực, nhìn mặt y hơi lẩm bẩm, đôi môi mỏng khẽ mở ra kìm lòng không được mà hôn xuống.

Môi hai người chuẩn bị chạm vào nhau thì phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm sữa hô lên, Ôn Tiểu Kiều dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng mở hai tay: "Cha ôm~"

Chu Tử Thư cả kinh, sắc mặt ửng đỏ hốt hoảng hốt đẩy Ôn Khách Hành ra ngồi xuống bên giường ôm lấy nữ nhi.

"Xin lỗi cha, là Tiểu Kiều không ngoan chọc cho cha tức giận."

Ôn Tiểu Kiều bĩu môi túm lấy cổ áo Chu Tử Thư, nhìn nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện, Chu Tử Thư thoáng cái đỏ mắt: "Không liên quan đến con, là cha không tốt!"

"Cha đừng khóc mà." Ôn Tiểu Kiều vươn bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Chu Tử Thư, lật lật túi nhỏ trên người lấy ra một vòng hoa xiêu vẹo xiêu vẹo của mình để trên đầu y: "Tặng cho cha này."

Chu Tử Thư dở khóc dở cười: "Cha là nam nhân, không thể đeo hoa."

"Nhưng cha là mỹ nhân." Ôn Tiểu Kiều cười khanh khách ôm lấy Chu Tử Thư rồi hôn lên mặt y một cái.

"Để ta xem là con mèo nhỏ bẩn nào." Chu Tử Thư gãi gãi nàng.

Ôn Khách Hành ở một bên nhìn bộ dáng phụ hiền nữ hiếu của bọn họ, yên lặng kéo Ôn Tiểu Kiều về phía mình: "Không còn sớm nữa, con nên trở về ngủ đi."

"Không muốn." Ôn Tiểu Kiều tay chân thoăn thoắt bò lên người Chu Tử Thư: "Hôm nay con muốn ngủ với cha."

"A Nhứ." Ôn Khách hành vội vàng nói.

"Để cho con bé ở lại đi, còn đệ đi ra ngoài ngủ." Chu Tử Thư vừa ôm con gái vừa chọc cho nàng cười, không bao lâu sau Ôn Tiểu Kiều liền buồn ngủ, Chu Tử Thư nhẹ nhàng buông bé xuống, quay đầu nhìn thấy Ôn Khách Hành vẫn đứng tại chỗ.

"Tại sao đệ còn chưa đi?"

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành tiến lên vài bước muốn ôm lấy Chu Tử Thư nhưng lại bị y đưa tay đặt lên ngực trước ngăn lại.

"Đi ra ngoài!"

Ôn Khách Hành bước từng bước một ai oán quay đầu lại đi ra ngoài. Ôn Tiểu Kiều nằm trên giường nắm tay Chu Tử Thư đi vào mộng đẹp, Ôn Khách Hành âm thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải đem hiếu kinh để con nhóc kia đọc một trăm lần mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro