Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh Hoa Xuân Vũ Giang Nam, Chu Tử Thư nhìn Kính Hồ sơn trang nơi nơi phủ đầy hoa đào, y nghĩ nếu thật sự mà chết ở chỗ này thì cũng thật đáng giá.

Tùy ý tìm một cây đào rồi bay lên, nằm ở trên cây phơi nắng, lấy ra bình hồ lô rượu của mình uống một ngụm rồi hài lòng cười cười. Ngày nhàn như vậy cho làm hoàng đế cũng không đổi.

Ánh mặt trời mùa xuân chiếu xuống rất ấm áp, Chu Tử Thư dần dần buồn ngủ, bèn cúi mí mắt muốn ngủ nhưng chợt cảm thấy ánh mặt trời trước mặt bị che khuất. Mở mắt nhìn Ôn Khách Hành không biết từ khi nào đã tựa vào bên cạnh y, bị hắn dọa sợ, Chu Tử Thư nghiêng người muốn ngã xuống.

Ôn Khách Hành vừa mới tới nơi này liền nhìn thấy người trong lòng lười biếng nằm trên cây nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra ý cười ôn nhu, khoảnh khắc đó hắn hoảng hốt cảm thấy mười dặm hoa đào này nở rộ cũng không bằng đẹp bằng y cười. Hắn vô thức nín thở ngưng thần, thuật dịch dung này thật sự cao minh, hắn làm sao có thể để cho y lộ ra gương mặt thật đây?

Đang suy nghĩ thì người trước mắt bỗng nhiên xoay người ngã từ trên cây xuống, Ôn Khách Hành phi thân tới ôm lấy y ở trên không trung xoay người, hai người đồng thời song song rơi xuống đất. Ôn Khách Hành ngã xuống đất trước, còn Chu Tử Thư thì lại nằm sấp trên người hắn.

"Người... Lưu manh!" Bị động tác mập mờ này làm cho đỏ mặt, Chu Tử Thư quát lớn, muốn đứng dậy nhưng lại bị Ôn Khách Hành gắt gao ôm chặt khiến cả người không nhúc nhích được.

"Vị công tử này rõ ràng là ngươi đè ép ta, sao ngươi lại nói ngược lại là lưu manh rồi?" Ôn Khách Hành chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn y.

"Ngươi." Tên gia hỏa không biết xấu hổ này. Chu Tử thư tức giận nhất thời không biết phản bác lại như thế nào.

Nhìn y nói không nên lời, Ôn Khách Hành cười xấu xa đưa tay tới bóp một cái vào mông y: "Ngươi quen đổi trắng thay đen, nói ta đùa giỡn ngươi? Xúc phạm ngươi? Ngươi lại kêu người đến xem đi, xem xem hiện tại là ai đùa giỡn ai?"

Lúc này đến cả cổ của Tử Thư cũng đỏ lên, mặc dù đã từng có thân mật da thịt với hắn, nhưng đó đều là phản ứng bản năng của thân thể vào kỳ phát tình. Giờ đây tỉnh táo rồi lại cùng hắn thân mật như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên. Nhìn Ôn Khách Hành đem một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm mình, Chu Tử Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, một đại nam nhân lớn lên đẹp như vậy làm cái gì cơ chứ.

Nhìn mặt Chu Tử Thư dùng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường nhảy lên tia đỏ bừng, Ôn Khách Hành xoay người đè lại y, hai tay chống đỡ bên tai y, đang muốn hôn thì Chu Tử Thư đánh một chưởng tới, thừa dịp hắn phân thần liền mà tránh né. Mũi chân nhẹ nhàng chạm đất rồi phi thân bay cách hắn mấy trượng: "Tên khốn khiếp!"

Ôn Khách Hành cũng không tức giận, giống như đoán được phản ứng của y. Hắn nghe được lời quen thuộc liền mím môi cười, ta xem xem ngươi có thể giả vờ đến khi nào.

"Nhìn kỹ vị công tử này, người thật đúng là không phải phu lang nhà ta." Ôn Khách Hành bộ dáng như là suy nghĩ lại, lại nhìn thấy bộ dáng y thở phào nhẹ nhõm bèn không nhanh không chậm bổ sung: "Ngươi so với y thú vị hơn nhiều." Nói xong lại nhìn thấy khuôn mặt Chu Tử Thư vừa thả lỏng lại nhăn lại, thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng.

Chu Tử Thư không biết tại sao khi nghe hắn nói mình so với phu lang hắn thú vị hơn lại có chút mất mát. Ở trong lòng Ôn Khách Hành chẳng lẽ bất kỳ một người xa lạ nào cũng tốt hơn y sao? Cũng được, dù sao bọn họ lần đầu tiên gặp nhau Ôn Khách Hành liền đem y mang về cốc rồi. Hắn ta tùy ý như vậy, có thể có bao nhiêu tình nghĩa sâu đậm chứ. Chỉ sợ bản tính người này chính là như thế, thấy ai là yêu ngay người đó mà thôi.

"Nếu ngươi không thích y, hà cớ gì làm chậm trễ người ta. Bỏ qua nhau là được. Trên thế giới này cũng không thiếu mỹ nhân, chúc ngươi tìm được một người tốt hơn."

Nói xong Chu Tử Thư nhẹ nhàng tức phi thân rời đi.

Ôn Khách Hành đứng tại chỗ nhất thời có chút mơ hồ. Vừa rồi không phải nói chuyện rất tốt hay sao? Sao giờ lại tức giận rồi?

Chu Tử Thư nằm trong phòng củi mà Kính Hồ sơn trang sắp xếp cho y nghĩ đến lời nói và hành động cửa Ôn Khách Hành liền buồn bực hung hăng uống rượu: "Tên sắc dục hoa tâm!"

Giờ tý thất khiếu tam thu đinh phát tác, Chu Tử Thư đứng dậy ngồi xuống điều tức lại chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến từng trận kêu gào, đẩy cửa ra thì thấy đám người mang theo mặt nạ quỷ đang tàn sát Kính Hồ sơn trang, cả sơn trang bây giờ đều chìm trong biển lửa. Chu Tử Thư nhìn thảm trạng trước mắt, y không thể vô tâm tiếp tục ngồi thiền được nữa, chỉ là mặt nạ quỷ này rất quen mắt, là Quỷ Cốc Thanh Nhai Sơn? Ôn Khách Hành?!

Không để ý suy nghĩ kỹ nữa, Chu Tử Thư đi cứu Trương Thành Lĩnh rồi vội vàng rời khỏi sơn trang trốn ở một căn miếu hoang. Không ngờ vừa mới vào miếu hoang đội truy binh đã đuổi tới, Chu Tử Thư vốn đã bị thương ở trong người giờ đây đinh tái phát quả thực là không thể địch nổi. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ôn Khách Hành từ trên trời phi thân xuống, một tay ôm người bay sang một bên, Cố Tương bên kia cũng đuổi theo giết hết đám truy binh.

"Ngươi không sao chứ?" Ôn Khách Hành hỏi.

Chu Tử Thư nhìn hắn, trong mắt người kia hiện lên tia lo lắng không giống như giả mạo, chỉ là y bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó liền mạnh mẽ đẩy người ra. Trương Thành Lĩnh đang muốn bái tạ ơn ân cứu mạng thì lại bị Chu Tử Thư kéo ra phía sau.

Ôn Khách Hành nhìn ra Chu Tử Thư phòng bị, thần sắc bị thương trong mắt chợt lóe qua, xoay người gọi Cố Tương đi chuẩn bị thức ăn.

Bốn người ngồi quanh đống lửa, Ôn Khách Hành đưa bánh nướng nóng cho Chu Tử Thư, nhưng y cũng không nhận mà nhìn chằm chằm ánh mắt Ôn Khách Hành mang theo chút thăm dò. Hai người giằng co, nhận ra bầu không khí khác thường giữa bọn họ, Cố Tương ôm cánh tay cảm giác sao đột nhiên có chút lạnh, liền lập tức kéo Trương Thành Lĩnh ra ngoài tìm thêm củi.

" Kính Hồ phái bị diệt môn rồi." Trương Thành Lĩnh vừa đi, Chu Tử Thư ngữ khí lạnh như bang nói.

"Ngươi nghĩ là ta làm?" Ánh mắt Ôn Khách Hành sáng lên nhìn chằm chằm y.

"Lẽ nào không phải sao?" Tất cả họ đều đeo mặt nạ của Quỷ Cốc.

"Ha ha ha đúng vậy." Ôn Khách Hành bỗng nhiên nở nụ cười, bánh trong tay rơi xuống đất: "Chuyện xấu trên đời này, những thứ bẩn thỉu đó chỉ có thể là ta làm thôi?"

Chu Tử Thư nhìn miếng bánh lăn mấy vòng cuối cùng ngã xuống bên cạnh mình. Thế nhân đều nói Quỷ Cốc là tà ma ngoại đạo, hở chút là đánh đánh giết, Thiên Song của mình làm sao lại không phải chứ? Cốc chủ Quỷ Cốc, thủ lĩnh Thiên Song y chẳng lẽ không phải là cũng mất hết thiên lương sao? Mang theo mặt quỷ chính là quỷ, khoác da người chính là người sao?

Huống chi mình biết hắn lâu như vậy, cho dù hắn từng làm chuyện tồi tệ nhất cũng không quá đáng. Chu Tử Thư đỏ mặt nhặt miếng bánh đó lên, vỗ sạch đất bụi phía trên bỏ vào miệng cắn một miếng, nhìn Ôn Khách Hành cúi đầu không nói gì liền bẻ một miếng đưa qua.

Ôn Khách Hành vẫn trầm mặc không nói, Chu Tử Thư nghĩ có phải mình đã quá đáng với hắn hay không, hắn cũng coi như ba bốn lần cứu mình, do dự nên nói rõ ràng với hắn như thế nào. Đang muốn rút tay lại lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay.

Ôn Khách Hành vừa mỉm cười nhìn chằm chằm Chu Tử Thư vừa mở miệng cắn nửa miếng bánh trên tay y đầu lưỡi còn khẽ liếm qua ngón tay y.

"Tùy tiện!" Cả người Chu Tử Thư chấn động, nhanh chóng rút tay về quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

"Ha ha ha ha" Ôn Khách Hành cười dựa vào bên tai y: "Ngươi làm sao biết thân phận của ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro