Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có người beta giúp rồi các cô ạ. các cô sẽ không còn cảnh thấy tôi mắc lỗi chính tả hoặc câu văn khó hiểu nữa đâu...

Beta: laphongdo252 / My Duyen Ngo

______ 

"Làm thế nào mà ngươi biết được thân phận của ta?" Lời nói này của Ôn Khách Hành không giấu được ý cười.

"Cái gì cơ? Thân phận gì?! Ta có nói cái gì sao?" Chu Tử Thư thầm mắng mình sao lại nhất thời xúc động nói với hắn nhiều một chút cơ chứ, người chết vì nhiều sự, hiện giờ đành phải vờ chết không nhận mới được, hắn còn có thể bá vương cứng rắn ép cung ta hay sao? Chu Tử Thư quyết tâm cứng rắn.

"Sao mà ở nơi nào ta cũng thấy ngươi vậy?"

"Ta đã nói rồi, người có duyên ắt sẽ gặp lại." Ôn Khách Hành nhân cơ hội sờ sờ trên mặt y một cái, xúc cảm mềm mại trên da thật giống như trời sinh: "Xem ra duyên phận của chúng ta cũng không nông đâu."

Chu Tử Thư hung hăng đứng bật dậy, người này có chuyện không thể nói cho tử tế sao cứ luôn động tay động chân làm gì không biết, y bèn tức giận đi ra ngoài miếu, Trương Thành Lĩnh thấy y đi ra liền vội vàng tiến đến: "Đa tạ ân công cứu mạng, không biết ân công danh xưng như nào?"

Chu Tử Thư nhìn thoáng vào trong miếu thấy Ôn Khách Hành đang một mình ăn lương khô: "Sau này ngươi gọi ta thúc thúc là được."

Nghe được lời y nói từ xa, Ôn Khách Hành mỉm cười. A Nhứ à để ta xem xem ngươi còn có thể giả vờ được bao lâu.

Qua một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau Chu Tử Thư liền dẫn Trương Thành Lĩnh cùng Ôn Khách nói lời tạm biệt.

"Ta ở đây có một chiếc thuyền hoa, không bằng..."

"Không cần." Chu Tử Thư cũng không thèm quay đầu lại mà nói lời cự tuyệt.

"Vậy thì xin hẹn có duyên chúng ta lại gặp lại." Ôn Khách Hành hướng bóng lưng y hô lên vẻ mặt hài lòng nhìn Chu Tử Thư giơ hai tay che lên lỗ tai nhanh chóng đi khuất.

Liên tiếp bôn ba nhiều ngày, khi vừa mới đến khách điếm đầu tiên trong thành y liền được cho biết tất cả phòng ở khách điếm đều được người bao hết rồi, vẻ mặt y mang đầy nét khó hiểu. Lúc này Ôn Khách Hành chắp tay ra sau lưng nhàn nhã đi tới: "Nếu công tử không ghét bỏ thì ở cùng ta có được không?"

Chu Tử Thư liếc mắt một cái chuẩn bị cự tuyệt nhưng nhìn thấy Trương Thành Lĩnh đã rất mệt mỏi rồi nên đành đáp ứng. Bước chân y đi vào phòng số Thiên Tử, Trương Thành Lĩnh đi theo phía sau đang muốn đi vào thì lại bị Ôn Khách Hành nắm chặt cổ áo, hướng sang bên cạnh chỉ chỉ: "Phòng của ngươi ở đó."

Nói xong liền đi theo Chu Tử Thư vào phòng, thuận tiện dùng chân đóng cửa lại.

Nhìn Ôn Khách Hành nằm trên giường, Chu Tử Thư tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Nơi này nhiều phòng như vậy, ngươi nhất định phải ở đây sao?"

Ôn Khách Hành nửa tựa đầu vào giường: "Phòng khác cũng có ngươi sao?"

Chu Tử Thư bị hắn nói liền nóng mặt: "Ngươi đúng là người có da mặt dày nhất trong thiên hạ này."

"Đa tạ đã khen ngợi." Ôn Khách Hành không thèm để ý lắm: "Ta đã chuẩn bị cho ngươi quần áo mới rồi. Mau đi thay đi."

"Vậy nên mời công tử đi ra ngoài rồi." Chu Tử Thư ôm lấy quần áo nói.

"Đi ra ngoài? Sao lại ra ngoài? Nơi này lại không có người ngoài mà?" Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm vào y.

Nhìn hắn lại làm ra bộ dáng vô lại đó Chu Tử Thư bất đắc dĩ thở dài, đành phải đi tới phía sau tấm bình phong đi thay y phục. Nghe được nơi đó truyền đến thanh âm cởi đồ, Ôn Khách Hành cười khổ, rõ ràng là phu lang mình cưới về lại không được thân cận, thiên hạ có loại đạo lý này sao? Càng nhìn y đem quần áo cũ thay ra treo trên bình phong hắn càng chướng mắt, Ôn Khách đi tới ném bộ y phục nát tươm kia ra ngoài.

Bây giờ hắn có thể tạm thời giữ được chân người, nhưng đến ngày mai thì Chu Tử Thư sẽ không chịu đi cùng hắn mất.

Khi nhìn thấy Cố Tương xuất hiện trước mặt, Chu Tử Thư lật qua quần áo toàn thân, cũng không phát hiện ra có vật theo dõi gì cả. Lẽ nào trên đời này còn có thuật truy tìm bí hiểm gì mà y không biết sao?

Nhìn thấy Cố Tương ở một mình, Chu Tử Thư không dấu vết nhìn trái nhìn phải: "Tên kia đâu?"

Ngoài dự đoán, Cố Tương không đối phó với Chu Tử Thư cũng không lên tiếng bảo vệ Ôn Khách Hành, ngược lại nhìn vào chiếc thuyền hoa ở bên kia than thở một tiếng: "Người ấy đang tiêu dao ở bên kia kìa." Sau đó lại bồi thêm một câu: "Học thói xấu của nhân gian cũng thật mau đi."

Theo tầm mắt Cố Tương nhìn qua, Ôn Khách Hành đang ngồi soái khí thổi tiêu, bên cạnh còn có hai giai nhân làm bạn. Chu Tử Thư nhíu mày, thật là một cảnh tượng tay áo đỏ thêm hương thơm đọc sách ban đêm!

"Thành Lĩnh chúng ta đi." Chu Tử Thư liền đứng dậy lôi kéo Trương Thành Lĩnh muốn đi.

Còn chưa đi được bao xa, trong bụi cỏ trên bờ đột nhiên truyền đến một tràn tiếng đàn tỳ bà, trong khúc nhạc ẩn chứa sát ý, là mị khúc Tần Tùng? Chu Tử Thư đang muốn đi lên xem xét thì Trương Thành Lĩnh bên cạnh lại ôm lỗ tai thống khổ giãy dụa, y nhất thời phân tâm thân thể liền bị ma âm xâm nhập, Chu Tử Thư nội lực rối loạn y phun ra máu rồi ngã xuống đất, chìm vào trong bóng tối. Y không ngờ rằng mình lại phải chết như vậy.

Bỗng nhiên một trận tiếng tiêu truyền đến, Ôn Khách Hành mang theo sát khí lạnh thấu xương phi thân tới. Dám động đến A Nhứ của hắn?!

Sau khi thổi lên tiêu sử ma âm phản phệ đánh lui Tần Tùng, Ôn Khách Hành đỡ Chu Tử Thư dậy, nhìn bóng lưng Tần Tùng vội vàng chạy trốn ánh mắt hắn trở nên u ám. Cứu A Nhứ quan trọn hơn, khoản nợ này ta sớm muộn gì cũng tính với ngươi.

Phân phó Cố Tương chiếu cố Trương Thành Lĩnh, Ôn Khách Hành liên ôm người bay về thuyền hoa. Chu Tử Thư nhìn người đang ôm mình, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy thần sắc lo lắng. Vì sao hắn luôn xuất hiện khi mình cần nhất?

"Chủ nhân!" Vừa phi lên thuyền hoa, từ xa đã gặp hai vị giai nhân chạy ra nghênh đón.

"Ai muốn ngươi cứu, quản nhiều chuyện." Đẩy Ôn Khách Hành ra xong Chu Tử Thư liền xoay người muốn đi.

"Ngươi còn có thể đi được sao?" Ôn Khách Hành ôm ngang y trở về phòng rồi nhẹ nhàng đặt lên trên giường.

"Ngươi luôn tùy tiện dẫn người trở về như vậy sao?" Chu Tử Thư có chút tức giận, đầu tiên là hắn theo đuổi Chu Nhứ, bây giờ lại thấy hai mỹ nhân xa lạ kia ở trên thuyền, hiện tại ngay cả 'người xa lạ' như mình cũng mang về.

"Ta tùy tiện dẫn người vè bao giờ?!" Ôn Khách Hành nghe không rõ.

"Ta nhìn ngươi trái ôm phải ấp, mỹ nhân đầy ra đó có vẻ là sống rất tốt!" Chu Tử Thư liếc mắt về phía cánh cửa đã đóng lại.

"Đó là người do A Tương mang về." Biết Chu Tử Thư đã hiểu lầm, Ôn Khách Hành đang muốn giải thích, nhưng nhìn bộ dáng y để ý ghen tuông như vậy lại sinh lòng muốn trêu chọc.

"Nhân sinh trên đời này không phải đều biết tận hưởng hết hay sao." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mang theo ý cười nhìn về phía Chu Tử Thư.

"Ngươi... Khụ khụ." Chu Tử Thư tức giận đến mức động đến nội thương trong người, ôm miệng không ngừng ho lên. Thấy y thật sự tức giận, Ôn Khách Hành vừa giúp y vỗ lưng lưng vừa vội vàng giải thích.

"A Nhứ, Vân Tài và Hồng Lộ là A Tương mang về, hai người đó thật sự không có quan hệ gì với ta, ta chỉ có ngươi mà thôi."

"Giảo hoạt ngụy biện, A Tương nhất định là biết bản tính phong lưu của ngươi nên..." A hình như Chu Tử Thứ không nhận ra là có cái gì đó không ổn?

"Cái gì? Ai là A Nhứ?!" Chu Tử Thư lúc này mới phản ứng lại.

Ôn Khách Hành khẽ cười: "A Nhứ, thuật dịch dung của ngươi tuy cao minh, nhưng trên thế gian vạn người này không có cốt tướng nào lừa gạt được ta cả." Lại dùng tay vuốt ve mặt y nói: "Huống chi, ngươi và ta đã là phu thê vĩnh viễn rồi. Không ai nói cho ngươi biết, trên người ngươi mang theo tin hương của ta sao?"

Nghe vậy Chu Tử Thư bỗng dưng mở to hai mắt, y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng kết hợp với Thiên Càn, như vậy thì làm sao có thể biết được những thứ này. Vậy mình mấy ngày nay ở trước mặt Ôn Khách Hành chẳng phải giống như một tên hề đang nhảy múa sao? Y nhất thời xấu hổ cùng tức giận giãy dụa muốn đứng dậy.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành đè y lại: "Ngươi đừng tức giận, ta đuổi theo ngươi lâu như vậy, ngươi nhẫn tâm bỏ ta lại sao?"

Nhìn bộ dáng chân ý của hắn, y nhất thời cũng không nói nên lời cự tuyệt. Thân thể lúc này lại truyền đến một trận khác thường, Chu Tử Thư không thèm dây dưa với hắn nữa, y đưa tay vào y phục vội vàng mò mẫm cái gì, bỗng nhiên thân thể cứng đờ. Thuốc ức chế y dùng để kiềm chế kỳ phát tình sao lại không thấy đâu nữa?! Tìm kiếm khắp nơi đều không thấy, đột nhiên y nhớ tới bộ quần áo này là Ôn Khách Hành đưa cho y lúc ở khách điếm, thuốc và y phục đều bị ném đi rồi còn đâu.

Ôn Khách Hành vuốt ve vết thương trên người Chu Tử Thư: "Ngươi lại phát tình rồi sao? Ta biết một chút y thuật, ta..."

"Không cần." Chu Tử Thư nghiêng người quay lưng về phía hắn: "Ta vẫn rất tốt."

Có phải vậy không? Ôn Khách Hành nghiêng người ôm y vào lòng. Ta đợi đến một ngày nào đó, ngươi sẽ mở lòng với ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro