Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mối quan hệ của chúng ta, trước mặt người ngoài ngươi không được đề cập đến."

"Được được được, đều nghe theo ý ngươi."

Sáng sớm hôm sau, Cố Tương thấy Chu Tử Thư từ trong phòng Ôn Khách Hành đi ra nàng liền kinh ngạc trừng mắt, chỉ tay vào mặt y: "Ngươi ngươi ngươi. Ngươi là..." Ôn Khách Hành đứng bên cạnh liếc nhìn Cố Tương ra hiệu không cho nàng nói tiếp.

Đây là lần đầu tiên Trương Thành Lĩnh nhìn thấy bộ dáng thật sự của Chu Tử Thư, cậu cảm thấy người này thật kinh diễm, khí chất tuấn dật xuất trần tỏa ra từ trên người y khiến cho cậu nhất thời nhìn đến ngây người.

"Thành Lĩnh, hành tẩu giang hồ có nhiều bất tiện, ta vốn là bất đắc dĩ mới phải cải trang, cũng không phải cố ý giấu ngươi. Tên ta là Chu Nhứ."

Trương Thành Lĩnh phục hồi tinh thần, quỳ gối trước mặt Chu Tử Thư: "Chu thúc, sư phụ, xin người thu nhận con làm đồ đệ."

Chu Tử Thư nghiêng người tránh lễ của cậu: "Ngươi là con cháu của Kính Hồ phái sao có thể bái ta làm sư phụ được. Về sau đừng nhắc tới nữa." Nói xong liền xoay người rời đi.

Thấy Trương Thành Lĩnh sững sờ tại chỗ không biết làm sao, Ôn Khách Hành vỗ vai cậu khích lệ: "Tiểu tử ngốc, có như vậy mà đã nản lòng rồi à? Mau quấn lấy y đi nha, ngươi từng nghe qua câu liệt nữ sợ triền lang bao giờ chưa?" Sau khi 'khai sáng' cho cậu nhóc, Ôn Khách Hành liền lớn tiếng đuổi theo sau Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư đang đánh một chiếc xe ngựa, Trương Thành Lĩnh đuổi theo sau đó kêu hai tiếng sư phụ không ngừng, nhìn vẻ mặt cười nguy hiểm của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư trợn tròn mắt liền biết là hắn lại giở trò quỷ. Y trừng mắt nhìn Trương Thành Lĩnh: "Còn không mau lên xe."

Ôn Khách Hành đi theo phía sau đang định đi lên thì bị Chu Tử Thư ngăn lại: "Ngươi làm cái gì vậy?"

"A Nhứ, ngươi không phải muốn vứt bỏ ta một mình ở nơi hoang sơn dã lĩnh này chứ?" Ôn Khách Hành đáng thương nhìn y.

"Còn thuyền hoa của ngươi và hai vị mỹ nhân kia thì sao?"

"A Tương tức giận vì ta giấu chuyện của hai chúng ta bèn đuổi ta đi rồi. Nếu ngươi cũng mặc kệ ta, ta thật sự sẽ bị bỏ lại chết khô ở chỗ này mất."

Nói rồi lại tiến lên một bước nói thêm một câu bên tai y rất là gợi đòn: "Đêm qua ta không có công lao cũng có khổ lao mà, phải không?"

Khuôn mặt Chu Tử Thư đột nhiên chuyển sang màu đỏ ném roi ngựa cho Ôn Khách Hành: "Bọn ta đang thiếu một tên phu xe, ngươi muốn đi cùng thì đi mà đánh xe."

"Sư phụ, người thu con làm đồ đệ đi." Lúc dừng xe nghỉ ngơi Trương Thành Lĩnh cũng không quên năn nỉ Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành cười trộm, đứa nhỏ này kỹ năng quấn người ngược lại còn có vài phần phong phạm của hắn, cậu bị hắn mài giũa như vậy thật đúng là ngoan nha.

"Thành Lĩnh, ngươi thật lòng muốn bái ta làm sư phụ sao?" Chu Tử Thư nghiêm túc hỏi cậu.

Trương Thành Lĩnh cũng là một người thông minh, thấy Chu Tử Thư rốt cục buông lỏng bèn vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Vậy được!" Chu Tử Thư bước tới đỡ cậu lên, Ôn Khách Hành cười đến đắc ý, hắn biết ngay là A Nhứ của hắn miệng cứng lòng mềm mà.

"Sư phụ!" Trương Thành Lĩnh vui vẻ nhào vào trong ngực Chu Tử Thư, vừa ôm chặt lấy eo y vừa cọ cọ vào trong lòng y.

Ôn Khách Hành nụ cười đang ở trên miệng bỗng chốc cứng lại, hắn nhìn không nổi một màn chói mắt này, liền xông lên xách Trương Thành Lĩnh ra, còn nói cậu tuy còn nhỏ nhưng cũng không được ôm người khác như vậy.

"Ngươi mau nghỉ ngơi rồi trở về xe ngựa đi" Ôn Khách Hành tức giận nói với Trương Thành Lĩnh.

Trương Thành Lĩnh mơ hồ nhìn Ôn Khách Hành, Ôn thúc làm sao vậy? Không phải thúc ấy dạy mình quấn lấy sư phụ sao?

"Thành Lĩnh, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Ôn Khách Hành đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Con năm nay mười bốn." thấy Ôn Khách Hành không nói gì nữa, Trương Thành Lĩnh liền nghe lời nhảy lên trên xe ngựa.

Nhìn cậu nhóc vừa đi, Chu Tử Thư oán hận: "Không có việc gì ngươi sao lại hung dữ với đồ đệ ta như vậy làm gì?"

"Đồ nhi này đồ nhi kia, thân thiết ghê! Nhóc đó còn chưa đến tuổi phân hóa, tương lai nếu phân hóa thành Địa Khôn thì không sao, nếu là Thiên Càn thì xem ta thu thập nó như thế nào." Ôn Khách Hành đột nhiên cảm thấy giúp Trương Thành Lĩnh bái sư thật sự là sai lầm lớn mà.

Sau khi đưa Trương Thành Lĩnh đến phủ Triệu Kính, giao tiếp khách khí vài câu qua loa, hai người bèn rời đi. Trên đường trở về đi ngang qua Nghĩa Trang Triệu thị liền cảm thấy có gì đó không ổn, hai người Ôn Chu quyết định đi vào thăm thú một phen.

Ôn Khách Hành bảo vệ Chu Tử Thư đi trước, vừa vào cửa hồn ti trận tinh xảo lập tức hướng Ôn Khách đánh tới, Chu Tử Thư nhanh tay kéo hắn về phía sau tránh ra. Nhìn dây tơ nguy hiểm này Ôn Khách Hành ý cười càng sâu: "Giang Hồ người tài cũng không có nhiều, ta đều nghe danh qua hết, tại sao A Nhứ giỏi như vậy mà ta chưa từng nghe qua vậy?"

"Còn ngươi thì sao?" Chu Tử Thư không trả lời câu hỏi.

"Ta? Ta là cốc chủ Quỷ Cốc, ngay từ đầu chưa từng lừa gạt ngươi."

"Phải không? Lần này ngươi ra ngoài chỉ để tìm ta sao?"

Ôn Khách Hành bình tĩnh nhìn Chu Tử Thư không nói gì.

"Đi theo ta đi, Cốc chủ." Chu Tử Thư phá vỡ trầm mặc.

Trong sảnh chính nghĩa trang, quan công uy nghiêm đứng sừng sững, trong lư hương có cắm ba nén nhang, mùi hương quen thuộc truyền đến, Chu Tử Thư nhíu mày, thầm nghĩ không ổn, là túy sinh mộng tử! Không hay rồi, Lão Ôn! Nghĩ xong y lập tức phi thân đi tìm Ôn Khách Hành, hắn không biết sự lợi hại của mê hương này.

Trong viện, một đám dược nhân quỷ dị đang vây quanh Ôn Khách Hành, chúng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi muốn xông lên xé nát hắn, Ôn Khách Hành lại hoàn toàn bất giác chỉ vào bọn chúng cười to: "Ha ha ha quan tài không áp được nên lũ tiểu quỷ đều chạy ra ngoài rồi."

"Lão Ôn ngươi mau tỉnh lại." Chu Tử Thư thất kinh kêu lên phi thân xoay người bay vào vòng vây, ôm lấy Ôn Khách Hành, thấy tinh thần hắn hoảng hốt liền biết hắn đã trúng mê hương túy sinh mộng tử rồi. Nhìn dược nhân trước mắt áp sát vây quanh, Chu Tử Thư rút bạch y kiếm ra, hàn quang chợt lóe lên, lũ dược nhân bên trong đều ngã xuống đất.

Ôn Khách Hành giang hai tay chắn trước mặt Chu Tử Thư: "Không được đụng vào hắn, không được bắt nạt hắn."

Thấy Ôn Khách Hành mặc dù đã rơi vào ảo cảnh nhưng hắn vẫn theo bản năng bảo vệ mình, Chu Tử Thư ném bom khói lên mặt đất, một đạo ánh sáng mạnh hiện ra, y mau chóng ôm Ôn Khách Hành bay ra khỏi nghĩa trang.

Tìm một ngôi chùa hoang an toàn ở ngoại ô, Chu Tử Thư đỡ hắn tựa vào cột trụ chuẩn bị thay hắn kiểm tra thương thế, Ôn Khách Hành đột nhiên lại ôm lấy y: "Tử Thư cõng ta đi, xương hồ điệp của của Tử Thư là đẹp nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro