Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tử Thư cõng ta đi, xương hồ điệp của Tử Thư là đẹp nhất."

Chu Tử Thư kinh hãi, từ khi nào hắn biết tên thật của ta rồi? Không rảnh nghiên cứu kỹ, y bèn bắt lấy tay hắn xem mạch, đúng là vẫn còn đang trúng túy sinh mộng tử mà!

Túy sinh mộng tử này vốn là do y cải chế ra từ phương thuốc cổ truyền. Loại mê hương mà Ôn Khách Hành trúng so với loại của y khốc liệt hơn rất nhiều, nếu muốn nghiên cứu thuốc giải chỉ sợ phải mất một thời gian. Nhìn Ôn Khách Hành miệng lưỡi luôn luôn sắc bén vậy mà bây giờ lại ngây thơ như một đứa trẻ, Chu Tử Thư bất đắc dĩ đỡ hắn nằm xuống, cởi áo khoác ngoài của mình đắp cho hắn: "Ngủ đi, ta canh cho ngươi."

Sáng sớm ngày hôm sau Chu Tử Thư lôi kéo Ôn Khách Hành đi vào thành tìm mua dược liệu điều chế giải dược. Ôn Khách Hành híp mắt vẫn cứ nằm đó, như thế nào cũng không chịu đứng dậy: "Buồn ngủ quá... Ta muốn ngủ..."

Chu Tử Thư kéo hắn đứng dậy rồi cõng người lên lưng. Ôn Khách Hành nửa mộng nửa tỉnh nằm sấp trên lưng Chu Tử Thư, ghé vào cổ y ngửi ngửi mùi hương: "Ngươi thơm quá, sau này ta lớn lên muốn cưới ngươi làm phu lang."

Chu Tử Thư liếc mắt nhìn hắn. Cưới cái đầu ngươi.

Khi vào thành, Ôn Khách Hành cũng đã tỉnh ngủ rồi, hắn nhảy xuống lưng Chu Tử Thư hưng phấn ở trong đám người đụng tới đụng lui, một lát thì nhìn cái này, một lát lại sờ cái kia. Gặp phải quầy hàng bán đồ ăn lại không muốn nhúc nhích nữa, mỗi loại đều phải nếm thử qua mới được.

"Ây ây ây, khách quan. Ngài còn chưa trả ta tiền." Ôn Khách Hành cầm dưa hấu xong liền chạy, chủ quán nặn ra một nụ cười túm lấy Chu Tử Thư, nhìn hắn càng chạy càng xa trong lòng y càng lo lắng, cũng không để ý bỏ lại một thỏi bạc lớn sau đó đuổi theo người.

"A Nhứ, tiền."

"A Nhứ, tiền."

"A Nhứ, tiền."

Không bao lâu, trong tay Chu Tử Thư đã xách đầy đồ đạc, lúc này y đã nhịn không được nữa liền lên tiếng ngăn cản: "Ta nói ngươi rốt cuộc..."

Vừa mới há miệng Ôn Khách Hành liền nhét một miếng bánh ngọt vào miệng y, rồi lẩm bẩm: "Ta ăn một miếng thấy ngon lắm, ngươi cũng ăn thử xem."

Bị Chu Tử Thư hạ lệnh cấm trước khi y làm xong chính sự thì hắn nhịn không được liền làm ầm ỹ. Ôn Khách Hành nhàm chán đứng ở trước cửa hiệu thuốc chờ y. Hắn nhìn xung quanh, cách đó không xa có một thanh lâu thoạt nhìn rất hoa lệ, có mấy người đang vẫy tay với hắn.

Chu Tử Thư mua dược liệu xong thì đã không thấy bóng dáng Ôn Khách Hành đâu, trong lòng rơi lộp bộp một cái, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Vừa nghĩ Chu Tử Thư vừa tìm kiếm bốn phía.

"Ha ha ha ha" bỗng nhiên thanh âm quen thuộc truyền đến, Chu Tử Thư theo phương hướng mà nhìn qua thì thấy Ôn Khách Hành đang bị một đám nam tử quyến rũ vây quanh, có người còn có gan lớn đưa tay vào vạt áo hắn.

Chu Tử Thư nhất thời cảm thấy khí huyết của mình dâng lên, lập tức muốn phun ra lửa. Nơi đó vào vào ra ra những oanh oanh yến yến, y rất nhanh liền vặn lỗ tai Ôn Khách Hành: "Ngươi cư nhiên dám đến cái loại địa phương này!"

"Công tử, cái người hung dữ này là ai vậy?"

Tên nam nhân xoay người làm nũng với Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư nổi trận lôi đình kéo người về phía mình một chút.

"Hắn là phu quân của ta, ngươi nói xem ta là ai?"

Hướng phía bọn họ rống lên, Chu Tử Thư lại vặn tiếp lỗ tai Ôn Khách Hành kéo hắn ra ngoài. Vừa mới đi ra khỏi cửa thì nhìn thấy bảng hiệu "Khinh Yên Thúy Liễu" của thanh lâu quán. Chu Tử Thư không chút chần trừ mà giơ tay lên, tấm bảng hiệu bị tác động làm cho chia năm xẻ bảy.

"Đau đau đau, A Nhứ, tại sao ngươi lại tức giận chứ." Ôn Khách Hành bị Chu Thử Thư nhéo tai một đường vặn trở về khách điếm, bộ dáng này trên đường đi đã thu hút không ít ánh mắt người ta bàn tán.

"Ngươi còn dám hỏi?! Ôn Khách Hành, ngươi..." Chu Tử Thư đang muốn phát tác thì nhìn thấy lỗ tai hắn bị mình vặn đỏ đến mức giống như muốn chảy ra máu, lại bị mềm lòng, giọng nói thấp hơn một chút: "Vì sao ngươi lại muốn đi đến cái loại địa phương đó?"

"Địa phương nào chứ?" Ôn Khách Hành nghiêng đầu vẻ mặt ngây thơ nhìn y: "Các ca ca nơi đó nói mời ta ăn ngon, ta liền đi thôi."

"A Nhứ ngươi có phải trách ta tham ăn hay không?" Ôn Khách Hành kéo tay áo Chu Tử Thư: "Ta không muốn đi nữa, ngươi đừng giận ta nha."

Nhìn bộ dáng đáng thương vô tội của hắn, Chu Tử Thư mắng cũng không đành đánh cũng không được. Với tư duy hiện tại của hắn chính là một đứa trẻ, làm sao hiểu được nhiều như vậy chứ. Nhưng nghĩ đến hắn bị người ta sờ lên sờ xuống không chỉ không phản kháng mà thoạt nhìn còn rất hưởng thụ. Y bèn tức giận sôi máu. Muốn trách cứ cũng không được, Chu Tử Thư bèn ngồi trên giường tự mình ăn giận.

"A Nhứ. Ta khó chịu." Ôn Khách Hành bỗng nhiên thống khổ thì thầm.

Chu Tử Thư cuống quít lôi kéo hắn xem: "Ngươi cảm thấy chỗ nào khó chịu?"

Tuy Ôn Khách Hành nở nụ cười nhưng trán lại chảy đầy mồ hôi, trên người cũng bắt đầu quanh quẩn hương hoa bỉ ngạn. Lúc này trên mặt Chu Tử Thư mới đỏ lên. Đệch mợ! Những tên kia đã cho hắn ăn cái gì rồi?"

Lấy ra thuốc ức chế từ trong ngực đưa cho Ôn Khách Hành: "Này"

"Kẹo? Ngọt sao?"

"Ừ"

Ôn Khách Hành bỏ vào miệng nhưng lại lập tức phun ra, kéo tay Chu Tử Thư tức giận nói: "Ngươi lừa người!"

Cảm xúc phập phồng này, mùi hương trên người Ôn Khách Hành càng lúc càng nồng đậm, khiến cho hơi thở của Chu Tử Thư cũng không ổn định, y nhanh chóng đẩy Ôn Khách Hành ra: "Ngươi trước hãy cách xa ta một chút."

_____

Chu Tử Thư đang ngủ chợt cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, mở mắt ra nhìn thì đã thấy Ôn Khách Hành đang cầm sợi tóc đùa giỡn trên mặt y, nhớ tới hành vi của mình đêm qua, vừa gấp lại vừa xấu hổ đẩy hắn ra rồi rời giường đi mua dược liệu còn lại.

Ôn Khách Hành ánh mắt dính trên người y như hình như bóng, thấy y chạy đông chạy tây đi mấy cửa hàng bèn bĩu môi nói: "A Nhứ, ngươi đừng vội, chúng ta mau trở về chơi trò chơi đi. Cái trò chơi tối hôm qua ta thấy thoải mái lắm."

Chu Tử Thư che miệng hắn một chút, chột dạ nhìn chung quanh, giữa thanh thiên bạch nhật ngươi hồ nháo cái mọe gì! Y bèn hạ thấp giọng nói:" Ta không phải đã nói không thể tùy tiện làm sao? Ngươi không được nhắc tới nữa, bằng không sau này ta sẽ không cùng ngươi chơi cái trò kia nữa."

Chu Tử Thư ở trong phòng kỳ công cùng những dược liệu đó, tốn mất nửa ngày cuối cùng cũng tạo ra giải dược. Xem Ôn Khách Hành không có ở đây bèn đi khắp nơi tìm hắn, lại nhìn thấy hắn ngồi ở trong một góc khẽ lắc lư quạt giấy. Cố Tương đứng ở một bên báo cáo tình hình gần đây trong cốc. Ánh mắt Ôn Khách Hành như ngọn đuốc, thần sắc thanh minh, đâu còn có bộ dáng trúng mê hương thần trí bất ổn chứ, y liền một tay quăng giải dược đi.

"Ôn Khách Hành, ngươi là tên khốn nạn!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro