Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Đặng

Beta: laphongdo252

***

"Trên trời có hai người đang bay kìa!" Những đứa trẻ trên đường phố chỉ lên trời kêu lên.

Theo phương hướng bọn chúng chỉ, có hai thân ảnh phiêu dật như tiên đang bay giữa không trung, bộ dạng phiêu phiêu như thần, mọi người hướng mắt nhìn, chẳng lẽ là thần tiên hiển linh??

Hai thân ảnh bay một đường từ trong kinh thành phồn hoa đến ngoại ô rừng cây hoang dã.

"Ôn Khách Hành ngươi còn chạy!"

"A Nhứ, ngươi không đuổi theo ta liền không chạy nữa."

"Ngươi đừng mơ!"

Ôn Khách Hành phi thân xuống tựa vào bên cạnh cây, thở hổn hển: "A Nhứ, ngươi đừng tức giận. lần này ta là thật sự bị tính kế."

Chu Tử Thư theo sát phía sau tay túm lấy cổ áo hắn: "Rốt cuộc từ khi nào ngươi đã khôi phục lại thần trí? Sáng nay?" Không, không phải. Là tối hôm qua đi?!

Nghe vậy Ôn Khách Hành thay đổi thành một nụ cười mập mờ, quạt gấp trong tay khẽ lắc lư đặt ở bụng y chậm rãi vẽ vòng tròn xuống dưới. Chu Tử Thư bỗng dưng chấn động đẩy hắn ra: "Vô xỉ!"

"A Nhứ, Chu tướng công đáng thương ta đi." Ôn Khách Hành lắc lắc cánh tay Chu Tử Thư: "Ngươi còn muốn mưu sát thân phu sao?"

"Thân cái gì phu!"

"A, phải không? A Nhứ quên rồi sao. Chính miệng ngươi thừa nhận ta là phu quân của ngươi trước mặt mọi người mà."

"Ôn Khách Hành!" Ngươi thế lúc đó đã tỉnh rồi!

Chu Tử Thư xấu hổ muốn đánh hắn lại mơ hồ nghe được trong rừng cây có thanh âm ồn ào, khi đến gần nhìn thì thấy Cao Sùng mang theo Thành Lĩnh đang bị một đám người cầm nỏ, cung vây quanh mà người cầm đầu lại là Hàn Anh?!

Mắt thấy tình thế nguy cấp, Chu Tử Thư tức tốc muốn đi ra ngoài cứu người thì bị Ôn Khách Hành kéo lại: "Ngươi điên rồi? Để ta đi trước dẫn vòng đầu tiên, sau đó ngươi. . ."

"Hắn sẽ không làm ta bị thương." Không đợi Ôn Khách Hành nói xong, Chu Tử Thư sử dụng Lưu Vân Cửu Cung Bộ chạy vào, Ôn Khách Hành sửng sốt lập tức cũng đuổi theo.

Đột nhiên xông ra hai vị khách không mời, nhóm người Thiên Song liền dương cung muốn phóng tiễn.

"Dừng tay lại!" Hàn Anh lớn tiếng ra lệnh. Bước chân và thân hình phiêu dật này, trên đời chỉ có một người mà thôi.

Trong chốc lát Ôn Khách Hành đã khống chế dược Hàn Anh, một tay khóa cổ hắn.

"Nhanh chóng lùi lại." Hàn Anh nhìn Chu Tử Thư một cái: "Bọn họ sẽ không làm gì ta đâu."

Ôn Khách Hành nhíu nhíu mày, vừa rồi A Nhứ cũng hoàn toàn tín nhiệm hắn. Bọn họ... quen nhau sao?

Đem người dẫn đến chỗ hẻo lánh, lại thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm A Nhứ, tay của Ôn Khách Hành bỗng dùng thêm lực: "Ngươi xem đủ chưa?"

"Trang chủ!"

Hàn Anh bị bóp đến không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng. Chu Tử Thư vạch tấm khăn che mặt đi tới gỡ tay Ôn Khách Hành : "Lão Ôn ngươi buông hắn ra."

"Khụ khụ" Hàn Anh ho khan rồi vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Trang chủ, thật sự là người."

"Anh nhi." Chu Tử Thư đỡ hắn lên: "Ủy khuất ngươi rồi."

Anh nhi? Nghe Chu Tử Thư xưng hô với người trước mắt có chút thân thiết, hai người lại nói ra những lời mà hắn không rõ. Loại cảm giác bị cô lập ở bên ngoài thế giới của Chu Tử Thư này khiến trong lòng Ôn Khách Hành thập phần không vui.

"Trang chủ, vị này là?"

"Ta là phu quân của hắn!" Ôn Khách Hành nhanh chóng cướp lời trước.

"Ngươi câm miệng!" Chu Tử Thư tức giận nói. Vốn dĩ thành thân với hắn cũng là kế hoạch tạm thời, bị đánh dấu vĩnh viễn lại càng là ngoài dự liệu. Tuy rằng dọc theo đường đi hai người cũng trải qua không ít mưa gió, nhưng y lại không cách nào xác nhận tình cảm của nhau, hiện giờ lại ở trước mặt cấp dưới kiêm bạn tốt nói thẳng ra như vậy khiến cho Chu Tử Thư nhất thời không tiếp nhận được.

Trang chủ? Hàn Anh nuối tiếc nhìn về phía Chu Tử Thư. Chậm rồi, vẫn là mình đến chậm. Nếu sớm biết trang chủ ra khỏi Thiên Song sẽ cùng người khác thành thân, như vậy lúc trước hắn liều mạng cũng phải bảo vệ Chu Tử Thư bình an rời đi.

Ba người nhất thời không nói gì. Thật lâu lúc sau Chu Tử Thư nói với Hàn Anh vài câu bảo trọng thân thể rồi cùng hắn tách ra.

Thấy y thật sự có chút tức giận, Ôn Khách Hành đi theo bỗng dừng lại vài bước, nhưng lại không nhịn được nghi hoặc trong lòng.

"A Nhứ, hắn là ai vậy?"

"Các ngươi có quan hệ gì?"

Chu Tử Thư đột nhiên dừng lại: "Ngươi hỏi đủ chưa! Ngươi và ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau. Cùng ngươi thành thân thật sự là do bất đắc dĩ, ngươi mặc dù đã nhiều lần cứu ta nhưng cũng lừa gạt ta nhiều. Lại... Lại nhiều lần khinh bạc ta. Ngươi và ta không còn nợ nhau nữa, sau này cũng không cần phải đi theo ta!"

Nói xong liền nhẹ nhàng phi thân rời đi để lại Ôn Khách Hành đứng im tại chỗ.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành trong lòng kêu oan liền xoay người hướng phía Chu Tử Thư vừa mới rời đi đuổi theo.

Hàn Anh đang muốn hội hợp với cấp dưới thì bỗng nhiên bị người ta tập kích từ phía sau, hai mắt tối đen rồi ngất xỉu. Lúc tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở trong một ngôi miếu rách, Ôn Khách Hành ánh mắt sắc bén đứng ở một bên nhìn hắn.

"Ôn công tử đây là ý gì? Người là bằng hữu của trang chủ lại..."

"Ngươi là Thiên Càn?" Ôn Khách Hành đánh gãy lời hắn.

"Đúng vậy."

"Quan hệ giữa ngươi và A Nhứ là gì?"

"A Nhứ? Ý ngươi là trang chủ sao? Ngài ấy là chủ nhân của ta, cũng là bạn tốt tri kỷ của ta."

"Tri kỷ?!" Ôn Khách Hành trừng mắt nhìn hắn: "Các ngươi phát triển đến mức độ nào rồi!"

"Ôn công tử, xin ngươi hãy tự trọng." Hàn Anh lúc này cũng mang theo nộ ý tức giận.

"Ồ, phải không? Ngươi có dám nói rằng ngươi không có suy nghĩ không an phận khác về y không?" Ánh mắt kia của ngươi rõ ràng viết hai chữ ái mộ!

Hàn Anh nhất thời nghẹn lại, hắn có thể lừa gạt người khác, lại không qua được mình. Từ ngày đầu tiên hắn đi theo Chu Tử Thư thì cũng đã không thể tự kiềm chế rồi, lúc ấy hắn cho rằng Chu Tử Thư cũng là Thiên Càn, sợ sẽ dọa y nên trong lòng không dám biểu đạt, hiện giờ biết y là Địa Khôn nhưng đã là của người khác rồi, vận mệnh thật sự là đùa giỡn hắn mà.

"Các ngươi rốt cuộc là người nào? Vết thương trên người y lại là thế nào nữa?"

Thấy hắn đắm chìm trong thế giới của mình mà không trả lời, Ôn Khách Hành điểm huyệt của hắn, móc ra một túi kim châm bạc: "Không muốn nói? Ta có biện pháp." Một châm châm đâm vào huyệt đạo của hắn, tuy không trí mạng nhưng sẽ khiến người ta đau đớn không yên, hận không thể tại chỗ cầu xin tha.

Hàn Anh đau đến chết đi sống lại, lại thà chết không mở miệng. Trang chủ nếu chưa từng nói cho hắn biết lai lịch của mình, vậy hắn cũng tuyệt đối không nói ra.

"Ngươi còn rất có cốt khí. Ta hỏi ngươi, vì sao lại gọi hắn là trang chủ? Cùng với Tứ. . ."

"Ôn Khách Hành ngươi làm cái gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro