Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: laphongdo252

***
A Nhứ, là ngươi ép ta.

Chậm rãi cởi đai lưng mình xuống rồi đem hai bàn tay của Chu Tử Thư áp qua đỉnh đầu buộc ở góc giường. Ngón tay thăm dò gương mặt tinh xảo của người trước mặt mà không ngừng vuốt ve.

"Đều nói người môi mỏng thì bạc tình. A Nhứ, ngươi cũng vậy sao?"

Từ trước đến nay Ôn Khách Hành ở trước mặt Chu Thử Thư đều là bộ dáng bất cần đời và nhẹ nhàng, y chưa từng gặp qua bộ mặt lạnh nhạt của hắn như vậy bao giờ cả. Y cũng chưa từng cảm thụ qua hương bỉ ngạn nào nồng đến như vậy. Chu Tử Thư ở nhân gian lâu rồi, y thiếu chút nữa quên rằng phu quân mình là cốc chủ Quỷ Cốc.

Mồ hồi lạnh trên trán tăng dần trong nháy mắt, Chu Tử Thư nỗ lực chớp chớp mắt nhưng cũng không thấy rõ biểu tình của Ôn Khách Hành. Y có thể ngửi được hương trà trộn lẫn trong không khí, và cũng cảm nhận được trong cơ thể mình bốc lên dục vọng. Đây là lần đầu tiên y chán ghét thân phận Địa Khôn của mình như vậy.

Ôn Khách Hành nâng cằm Chu Tửu Thư lên, điên cuồng hôn mạnh xuống.

"Chỗ này hắn chạm qua sao?"

"Chỗ này nữa?"

"Không được..." Chu Tử Thư cực kỳ cảm thấy tư thế này rất hổ thẹn, nó cứ như vậy mà không chút nào hiện lên trước mặt Ôn Khách Hành. Nghe lời nói lạnh nhạt của hắn, nỗi xấu hổ và sự tức giận đan xem làm Chu Tử Thư vô pháp tập trung tinh thần.

"Vì sao các người đều bỏ ta? Vì sao các người phải bỏ rơi ta? Ta không tốt sao?" Ôn Khách Hành nắm lấy cằm Chu Tử Thư, ép y nhìn vào mắt hắn.

"A Nhứ, ngươi là của ta." Ôn Khách Hành hung hăng cắn vào xương quai xanh của y, mùi máu tươi lập tức tràn vào khoang miệng hắn. Hắn phải cho Địa Khôn của mình một ấn ký.

"Aaaa" Chỗ xương quai xanh bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn khiến cho Chu Tử Thư mở to hai mắt.

"A Nhứ, ngươi kêu nhỏ chút. Anh nhi của ngươi đang ở phòng bên cạnh đấy."

Lưỡi của Ôn Khách Hành linh hoạt ở miệng vết thương mà liếm láp, thân thể bị kích thích bởi khoái cảm tê dại thay thế cảm giác đau đớn lúc ban đầu. Trong không khí tràn ngập hương bỉ ngạn, đại não của Chu Tử Thư hỗn độn một mảng.

"Tử Thư"

Lúc Ôn Khách Hành động thân tiến vào y, Chu Tử Thư trong mơ hồ giống như nghe được có người ở bên tai gọi tên của mình.

***
Hàn Anh đang ảo não tự trách chính mình nhất thời xúc động mà mạo phạm Chu Tử Thư thì cửa phòng bỗng bị đá văng. Ôn Khách Hành khuôn mặt đen lại đi đến rút ra bội kiếm trên mép giường đặt lên cổ hắn.

"Ôn công tử?" Hàn Anh kinh ngạc nói, trong lúc ngẩng đầu lên nhìn còn có chút chột dạ.

"Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Thấy trên mặt hắn tuy có tia kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi, Ôn Khách Hành liền hỏi hắn.

"Ôn công tử muốn lấy mạng của ta chẳng khác gì lấy đồ từ trong túi. Huống chi..." Ánh mắt Hàn Anh lập lòe: "Người là phu quân của ca ta..."

"Ca!?" Tay Ôn Khách Hành dùng sức, cổ của Hàn Anh lập tức chảy ra máu: "Có loại đệ đệ nào mơ tưởng đến ca ca của mình sao?"

Hàn Anh ngẩn ra, đón nhận ánh mắt xem thường của hắn: "Ta xác thật từ lâu đã ngưỡng mộ trang chủ. Nhưng xưa nay y chỉ đối với ta như cấp dưới hoặc đệ đệ. Dù có quan tâm ta nhiều hơn thì cũng chỉ là loại tình cảm như này. Tuy ngài ấy không nói rõ nhưng khi nhắc đến ngươi sắc mặt đều ôn nhu."

"Miêng lưỡi được lắm!" Ôn Khách Hành tức giận: "Ta có lời muốn hỏi ngươi."

***

Khi Chu Tử Thư mở mắt ra thì Ôn Khách Hành đã không biết đi nơi nào rồi, y chỉ thở dài một hơi. Thân thể dính nhớp khó chịu, thanh âm khàn khàn, cổ tay bị đai lưng thít chặt đến đỏ ửng.

Khó chịu đứng dậy, âm thầm vận chuyển nội lực phát hiện chỉ có khôi phục chút ít. Đứng ở trước gương cả người đều bị những vết xanh tím bao trùm, lại sờ sờ lên chỗ dấu cắn trên xương quai đã kết vảy. Chu Tử Thư cười. Ta rốt cuộc tính là cái gì chứ?

Mặc xong y phục rồi ra khỏi khách điếm, ánh dương quang làm y chói mắt không mở ra được. Hít sâu một hơi nhớ tới trước kia y vốn dĩ muốn tìm một nơi thanh tĩnh kết liễu cái thân tàn này. Ai ngờ lại gặp được cái tên oan gia Ôn Khách Hành. Y còn tưởng rằng thật sự đã gặp được tri kỷ, cứ như vậy trong nháy mắt y cũng hy vọng xa vời rằng có thể sống sót, cùng hắn kết thành lữ khách, lưu lạc chốn thiên nhai khoái chí giang hồ. Không nghĩ tới... Chu Tử Thư cười khổ lắc đầu. Nằm mộng nhiều quá liền không muốn đối mặt với hiện thực.

"Chu thủ lĩnh, đã lâu không gặp!"

***

"Từ nay về sau cách xa phu lang của ta ra một chút!" Ôn Khách Hành cố ý nhấn mạnh hai chữ phu lang.

Trở về trong phòng, cái người được cho là vẫn đang ngủ say lại không thấy đâu.

"A Nhứ!" Ôn Khách Hành kinh hãi.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Hàn Anh vội vàng chạy tới nhìn đến trên giường một trận hoan lạc quần áo hỗn độn, trong lòng nổi lên trận chua xót sau đó đỏ mặt quay đi chỗ khác.

"Ca ta đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro