[Châu thai] Phần 2 end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ như vậy, Chu Tử Thư liền lo lắng lên. Mặc dù nam nhân chịu loại sự tình này giống như thiên phương dạ đàm nhưng y xưa nay kiến thức rộng rãi, biết được trên đời này có muôn vàn chuyện khó hiểu xảy ra. Không nghe thấy không thấy thì cũng không đại biểu nó không tồn tại, Tấn Vương cũng sẽ không lấy chuyện như vậy ra mà nói lên với y.

Nhỡ may, nếu nhỡ may đã có chẳng phải là y lỗ mãng quyết định không cho lão Ôn cơ hội làm cha hay sao.

Chu Tử Thư đem chính tay mình ra bắt mạch thử xem nhưng ngặt nỗi tay lại đang bị trói lại.

Tấn Vương lạnh lùng nhìn Chu Tử Thư đứng yên như tùng như thái cuối cùng xé mặt lạnh giọng nói: "Cùng hắn ở bên đệ thoải mái như vậy sao?"

Mày của Chu Tử Thư cũng nhọn lên một chút rồi lướt qua một cái nhìn Tấn Vương thản nhiên nói: "Cùng người mình tâm đầu ý hợp làm chuyện nên làm đương nhiên thoải mái, đáng tiếc loại người vô tình như ngươi chắc sẽ khó có cơ hội làm." Sau đó y lại dừng lại một lúc cười nói: "Phi! Lão tử đang cùng ngươi phí lời làm gì cho mệt cơ chứ!"

Sắc mặt Tấn Vương tức khắc liền khó coi đến cực điểm, Chu Tử Thư phó mặc một bộ dáng thờ ơ như có như không làm cho hắn xem.

Ánh sáng của kiếm bỗng chốc lóe lên, lưỡi kiếm chợt hướng về phía mặt của Chu Tử Thư mà phóng đến. Chu Tử Thư nhíu mày lại không né tránh nhưng lưỡi kiếm lại chuyển hướng cắt đứt giây đang buộc trên tay y.

"Nếu đệ muốn thoải mái thì bổn vương sẽ khiến cho đệ thực thoải mái." Tấn Vương vung tay lên, Đoạn Bằng Cử ở phía xa xa đang quỳ gối liền đứng dậy tiến về phía hắn.

"Vương gia ngài có việc gì phân phó!"

"Đem Chu Tử Thư giam vào đại lao, những tên không nghe lời hiện tại của Thiên Song không phải là Chu Tử Thư cũng lưu lại hay sao? Đều áp giải cùng nhau vào hưởng thụ đi."

"Vâng!"

Đoạn Bằng Cử nhận lệnh, còn chưa kịp ngẩng đầu lên liền cảm nhận bên người có trận gió lướt qua. Chu Tử Thư dùng lưu vân cửu cung bộ bước nhanh về phía trước hướng về phía Tấn Vương.

Vẻ mặt của Đoạn Bằng Cử liền trở nên thất sắc,hắn nhanh chóng rút kiếm đuổi theo nhưng vẫn không địch lại thân thủ của Chu Tử Thư nên đành trơ mắt nhìn Chu Tử Thư đả một chưởng thật mạnh vào trước ngực Tấn Vương.

"Bắt lấy tặc tử!"

Ngay sau tiếng hô trọng binh liền phá cửa xông vào đại điện đao thương kiếm kích cùng vung tới bày một thiên la địa võng vây hãm Chu Tử Thư lại ép y quỳ xuống.
______

Đoạn Bằng Cử một dáng người mang đầy vẻ thô kệch tự biết võ công của chính mình không bằng Chu Tử Thư nên đành chỉ biết ra lệnh hành hình. Dụng cụ hành hành cứ bộ này lại đến bộ khác, máu chảy trên ngực Chu Tử Thư hết đợt này lại đến đợt khác rơi xuống đất nhưng hắn vẫn không thấy y lộ ra vẻ mặt gì là đau khổ mà còn cười nói: "Bộ quần áo này mặc còn thoải mái hơn so với bộ áo quan kia nhiều"

Đoạn Bằng Cử bị Chu Tử Thư làm cho Tức chết mà bỏ đi ra khỏi nhà lao.

Chu Tử Thư nhỏ những giọt mồ hôi lạnh đầm đìa môi răng đỏ bừng nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ châm trọc nhìn về hướng Đoạn Bằng Cử đi khuất phía xa chửi thề lên câu: "Chó sai! Thứ thủ đoạn của ngươi mà cũng dám đem ta so với lão tử!"

Có tiều là người cũng may là đi rồi nếu không hắn lại quay lại mà hạ thêm cực hình với Chu Tử Thư mất.

Vừa rồi lúc tay y thoát khỏi giây trói và sau khi đánh cho Tấn Vương một chưởng xong y đã trộm dò xem mạch tượng chính mình. Với tình huống bây giờ đúng là lo lắng cái gì đừng tới thì cái đó liền tới.

Nhà lao âm u ẩm ướt chỉ có phần tường trên là có một lỗ cửa sổ nhỏ.

Rời xa vân sóng quỷ quyệt, thời gian như trôi chậm lại. Giờ đây hắn có thể từ từ tĩnh tâm nghĩ về lão Ôn.

Chu Tử Thư nghĩ nghĩ, y thế mà lại có thể có thai, việc này thật khiến cho người ta khó có thể tin được.

Y không có gì là cảm thấy thẹn cả, chỉ cảm thấy thú vị. Nếu ông trời đã cho y cơ thể đặc biệt như vậy thì cho cái gì Tử Thư liền nhận cái đó.

"Đến lúc đó lừa đệ ấy một phen xem đệ ấy có phản ứng gì." Nhớ tới người nào đó, khóe miệng của Chu Tử Thư bất giác liền cong cong lên ý cười.

Y bỗng có chút hối hận. Người kia lúc ở Tứ Quý Sơn Trang ngày ngày xuống bếp làm đồ cho mình và Thành Lĩnh quả đúng là y đã đem người ta xem như nô tài mà sai bảo mà.

Sớm biết đời này không thể trở về y nên học hắn xuống bếp làm cho hắn một chén canh cho hắn nếm thử hương vị. Dù canh khó uống hay là dễ uống thì ít ra hắn cũng sẽ nhớ rõ y hơn.

Lão Ôn à, thời gian của ta đúng là không còn dài nữa.

Đệ còn có lời nói gì chưa nói thì mau  nói nhanh cho ta nghe đi, đừng dong dong dài dài miễn cho ta chết rồi còn nhớ thương, còn phải báo mộng quay về tìm đệ một chuyến.
_____

Chu Tử Thư mơ mơ màng màng đau đớn, suy nghĩ cũng thành những mảnh nhỏ đầu óc không tỉnh táo thốt lên ba chữ tên người nọ "Ôn Khách Hành".

Khi Ôn Khách Hành thân mặc hồng y phá vào nhà lao trong tay vẫn còn phe phẩy cây quạt chưa kịp thu vào.

Bộ dáng này làm gì có điểm nào giống người cơ chứ, quỷ trong cốc bị cắn xé rách tung tóe thi thể cũng có dạng y như vậy.

Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm máu trên cơ thể xông thẳng lên đỉnh đầu. Từ lúc ở cùng A Nhứ cho đến bây giờ hắn chưa từng có ý niệm hủy thiên diệt địa nào mãnh liệt như bây giờ. Ý niệm như vậy ngay cả đến Chu Tử Thư gầy yếu bên cạnh cũng cảm nhận được điềm xấu, y bỗng chốc mở hai mắt ra.

"Lão Ôn, là đệ sao?"

Lời của Chu Tử Thư vừa nói ra nhanh chóng liền kéo tạp niệm của Ôn Khách Hành về nhân gian, hắn bình phục nửa phần khí lực bước nhanh tiến lên đỡ lấy người trước mặt giả vờ nhẹ nhàng nói: "Huynh có cái gì mà làm ra bộ dáng đang xác nhận vậy. Có thể có năng lực tiến vào đây trừ bỏ ta ra thì còn có nam nhân nào khác sao?"

Chu Tử Thư mỉm cười, ngữ khí mang khát khao suy yếu nói: "Nếu một ngày nào đó mà Thành Lĩnh có năng lực này thì tâm nguyện của ta cũng được đền bù."

Ôn Khách Hành quan sát bên ngoài thân thể Chu Tử Thư một lượt đôi tay liền sờ thấy chỗ dính nhớp lạnh tanh rồi đến lỗ nhỏ xuyên thủng da thịt cùng với lớp roi trên thân thể Chu Tử Thư, hắn liền kìm nén thanh âm run rẩy nói: "Đồ đệ ngốc kia của huynh đang ở nhà luyện tập giết gà kia kìa."

"Nói đến đó ta lại cảm thấy đói bụng."
Chu Tử Thư liếm liếm môi khô khốc.

"Đói bụng thì mau về nhà, nô tài ta đây đang chờ mong không kịp được Chu đại nhân sai bảo." Ngoài miệng Ôn Khách Hành treo lên ý cười nhưng đáy mắt lại là lệ quang lập lòe, cẩn thận đem móc sắt hủy đi đem nó nhanh chóng thoát ra khỏi ngực Chu Tử Thư.

Hủy móc sắt xong Chu Tử Thư tùy ý để cho Ôn Khách Hành bế lên nhưng khi vừa mới đứng lên liền cảm giác được bụng nhỏ nhói đau trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt.

Ôn Khách Hành đem Chu Tử Thư bế lên yên ngựa sau đó ôm y vào lòng giống như nâng bảo bối rồi nhanh chóng thúc ngựa đi về.

Vó ngựa đạp trong đêm đen trên con đường sóc nảy khiến Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư cũng cẩn trọng hơn.
Trước khi lên ngựa, Ôn Khách Hành không khách khí mà lột áo của Chu Tử Thư ra nhìn kỹ thương thế.

"Tật xấu tùy tay lật quần áo của đệ như thế nào vẫn không đổi được thế? Trên mặt ta có viết lên chữ 'mặc người khác xâu xé' sao?" Chu Tử Thư có chút bất mãn.

"Là chữ khác." Ôn Khách Hành đáp.

"Chữ gì?"

"Liệt nữ."

"..."

Sau khi lên ngựa, đây là lần đầu Chu Tử Thư ngồi ở trước yên ngựa nên không khỏi có cảm giác ngại ngùng liền tùy tiện nói: "Đệ một mình tới sao?"

"Còn có đoàn đội hộ giá đang ở phía trước rừng cây chờ." Ôn Khách Hành lưu luyến dừng ở trên vai Chu Tử Thư hơi thở lúc lên lúc xuống: "Nhị đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang Ôn Khách Hành đi trước một bước đón sư huynh."

Chu Tử Thư ngẩn ra một hồi rồi hiểu tâm ý của hắn, cảm giác ấm áp trong lòng phát ra làm những cái đau trong người cũng vì thế mà vơi đi không ít.

Lá cây sàn sạt cọ vào bả vai hai người, Chu Tử Thư quơ quơ đầu nói: "Đệ lại gần đây thêm một chút nữa."

Ôn Khách Hành nghe lời hướng lên phía trước một chút một tay cầm dây cương một tay hơi nắm vào eo bụng Chu Tử Thư lo lắng hỏi: "Có phải huynh lạnh hay không? Để ta lột áo ta ra cho huynh choàng."

Chu Tử Thư lắc đầu, sau đó lại ngả đầu về phía sau một chút rồi dừng lại ở hõm vai của người kia nói: "Ta không lạnh. Cho ta mượn đệ bả vai dựa một chút. Đừng cởi áo ra cho ta. Màu đỏ như vậy người nào mặc người đó xấu."

Ôn Khách Hành bật cười rồi sau đó thúc ngựa phi đi.

Trầm mặc một lúc lâu hắn cho rằng Chu Tử Thư mệt mỏi đang định truyền cho y chút nội lực vào thì ai ngờ Chu Tử Thư đột nhiên nói: "May là đệ tới kịp thời, nếu tới trễ một chút thì coi như không được làm cha."

Ôn Khách Hành sửng sốt cũng nghịch ngợm dựa theo lời nói của Chu Tử Thư mà đáp: "Làm cái gì cha? Cho ai làm cha? Chẳng lẽ ta cứu huynh, ta đối với huynh có ơn nghĩa lớn huynh liền nhận ta làm cha?"

Chu Tử Thư nghe vậy liền bất động nói: "Người thành quỷ như các đệ đúng là đầu óc suy nghĩ không giống người mà. Cùng đệ nói chuyện còn đau đầu hơn là nói chuyện với A Tương."

"Cũng không biết nha đầu kia ở Thanh Phong Kiếm Phái có chịu nổi hay không, ta đúng là có chút nhớ nha đầu này."

"Đệ nên lo lắng cho Thanh Phong Kiếm Phái không chịu nổi khuê nữ nhà đệ đi thì đúng hơn."

"Đúng rồi, lão Ôn." Chu Tử Thư đột nhiên hứng thú bừng bừng lên: "Nếu mà lại cho đệ nuôi thêm đứa trẻ nữa đệ muốn nuôi con gái hay con trai?"

"Ta nuôi cho tốt huynh là được rồi, không có rảnh mà nuôi thêm." Ôn Khách Hành không biết lời này của Chu Tử Thư là ý gì, hắn chỉ nghĩ rằng có lẽ A Nhứ của hắn vì muốn giảm bớt nỗi lo lắng trong lòng hắn nên cố ý khơi chuyện tám nhảm.

"Cái này không được. Đệ phải nuôi, không nuôi ta bóp chết đệ." Chu Tử Thư nhịn đau, ngón tay nhẹ nắm dây cương trở nên căng thẳng.

"Huynh sao lại kỳ lạ vậy?" Ôn Khách Hành càng nghĩ càng thấy sự tình không đúng, hắn cúi người nhìn vẻ mặt của người ngồi trước.

"Ngựa chạy thật nhanh mà. Dưới chân ta lạnh băng băng, có phải hay không vào núi hơi nước đọng..." Thanh âm của Chu Tử Thư dần dần mỏng manh đi xuống, gần như là đứt hơi.

Ôn Khách Hành nghe vậy ánh mắt cũng nhìn theo xuống dưới chân y chỉ thấy máu tươi theo dưới quần y vẫn luôn chảy xuống bờm ngựa rồi chảy dài theo vệt trên đường. Hắn quay đầu lại nhìn xem đường máu vẫn đang tiếp tục kéo dài vô tận không biết điểm cuối kia giống như duyên phận cả đời của họ vậy.

___Chính văn hoàn___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro