Chương 14 phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 14 PHẦN 2

Sáng hôm sau, Chu Tử Thư là người dậy sớm hơn, nói đúng hơn là y bị cái bụng đói meo gọi tỉnh. Chu Tử Thư xoa xoa nhè nhẹ vùng bụng, y hơi cúi đầu nhìn xuống, thầm nghĩ: "Bảo bối con cũng đói giống ta phải không?"

Cái bụng nhỏ của tiểu bạch miêu lại "ọt ọt" lên một tiếng, y ngẩng đầu lên, lay lay Ôn Khách Hành, còn nhỏ giọng gọi: Lão Ôn, ta đói.

Nhưng cái người luôn luôn tỉnh giấc ngay lập tức từ một chút cử động nhỏ của y, hôm nay bị y vừa lây vừa gọi mà vẫn không nhút nhích, Chu Tử Thư nhìn y ngủ rất say nên cũng không gọi nữa, thế là y nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của Ôn Khách Hành, trèo qua người hắn rồi leo xuống giường, đeo giày xong xuôi mới quay lại đắp chân lại cho hắn tươm tất, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng. Lúc này y mới biết rằng bản thân đã bị Ôn Khách Hành cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi, ngay cả chỗ lấy nước rửa mặt cũng quên mất tiêu, phải nhờ hạ nhân chuẩn bị mới tự mình rửa mặt súc miệng xong xuôi. Lúc chải đầu cũng hơi lóng ngóng, mãi một lúc sau mới vấn được một kiểu tóc đơn giản. Bây giờ cái bụng đói meo lại kêu lên, y chạy xuống bếp tìm đồ ăn, hành động này làm đám hạ nhân vội vàng chạy theo, Ôn Khách Hành nói với bọn họ rằng Chu Tử Thư đang "dưỡng thương", bọn họ biết y là tâm can bảo bối của hắn cho nên họ lắng nghe rất nghiêm túc khi hắn dặn dò những việc cần chú ý để chăm sóc y thật tốt. Mà bây giờ, một trong những điều cấm kỵ là không được để y chạy nhảy tùy hứng lại diễn ra trước mặt họ, việc này sẽ ảnh hưởng đến "vết thương" của y. Vì thế bọn họ vừa đi phía sau vừa cuốn cuồn nhắc nhở: Trang chủ, người đi từ từ thôi.

Chu Tử Thư lại không quan tâm, y đi nhanh vào phòng ăn, thấy rất nhiều món ăn sáng, y thích thú, lấy một cái dĩa, gắp những gì y có thể ăn được và thèm ăn, tất cả bỏ vào trong dĩa. Sau đó, y tìm đến cái bàn ăn mà y và hắn thường ngồi, đặt đĩa đồ ăn xuống và bắt đầu thưởng thức. Trong dĩa có ba cái bánh bao chay, một cái bánh bao thịt, ba miếng mai hoa cao, hai miếng quế hoa cao, mơ chua và vài món điểm tâm linh tinh khác. Chu Tử Thư ngồi cầm từng cái cho vào miệng, ăn rất ngon lành và vui vẻ, gia nhân mang lên cho y một ly nước mơ, đây là món mới của phòng bếp, Ôn Khách Hành dặn bọn họ nghiên cứu vài món chua cho Chu Tử Thư, ly nước mơ này là món đầu tiên bọn họ làm ra. Chu Tử Thư cầm lên nhấp một ngụm, tấm tắc khen ngon, hắn đang thèm chua nên rất thích, còn sai gia nhân chuẩn bị thêm 1 ly nữa. Ăn và uống no say, Chu Tử Thư nhớ đến Ôn Khách Hành đang nằm trong phòng, y đứng dậy lựa vài món điểm tâm mà Ôn Khách Hành thích ăn, sai gia nhân bỏ vào thực hạp, sau đó cùng y trở về phòng.

Lúc Chu Tử Thư trở lại, Ôn Khách Hành vẫn còn ngủ trên giường, gia nhân đặt thực hạp lên bàn rồi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa cẩn thận. Chu Tử Thư rón rén, nhẹ chân đi về phía giường, y ngồi xuống, ngó đông ngó tây cái người đang say giấc nồng trên giường.

Chu Tử Thư bóp mũi Ôn Khách Hành, hắn bị quấy nhiễu nên tỉnh lại, bên tai nghe thấy giọng nói ấm áp của Chu Tử Thư: Lão Ôn, sắp trưa rồi, đệ không dậy nữa là ta bỏ mất một bữa sáng đó. Ta đói meo rồi.

Ôn Khách Hành nghe thấy Chu Tử Thư đói là dụi mắt tỉnh lại ngay, hắn lồm cồm ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đã không còn dịu nhẹ nữa rồi, hắn quay sang y hỏi: Mấy giờ rồi?

Chu Tử Thư nói: Giờ Thìn rồi.

Ôn Khách Hành nhăn mày, không ngờ hôm nay hắn ngủ nhiều thế, bình thường hắn luôn dậy sớm hơn Chu Tử Thư để chuẩn bị bữa sáng cho y, hôm nay là lần đầu tiên hắn ngủ dậy muộn hơn Chu Tử Thư. Trong lòng cũng đặt một dấu chấm hỏi cho việc hắn ngủ dậy muộn hôm nay nhưng việc này nhanh chóng bị đẩy xuống một bậc nữa trong thang điểm mức độ quan trọng của công việc. Bởi vì cái bụng đói của Chu Tử Thư quan trọng hơn. Hắn vội vàng hất chăn ra, ngồi dậy, cúi xuống lần mò lấy giày, vừa đeo vừa nói: A Tự, huynh đợi chút, ta xuống bếp lấy tạm đồ ăn của nhà bếp cho huynh nhé.

Chu Tử Thư nhìn hắn luống ca luống cuống, bật cười, nói: Ta đùa thôi, đệ đừng vội, ta ăn rồi nha, ta còn đem đồ ăn sáng về cho đệ nữa kìa.

Nói xong Chu Tử Thư chỉ vào thực hạp trên bàn rồi vui vẻ nói, lúc này, Ôn Khách Hành mới nhìn lại Chu Tử Thư, tiểu bạch miêu của hắn đang cười sáng lạn nhìn y, khóe môi còn dính chút bột bánh điểm tâm, đang cười hi hi, khoe công trước mặt hắn. Ôn Khách Hành nhìn đầu tóc sắp tuộc ra đến nơi của Chu Tử Thư rồi mỉm cười, hắn vươn tay phủi đi bột bánh ở bên khóe miệng của y, hôn một cái lên cái má phúng phiến của y rồi nói: Được, A Nhứ hôm nay giỏi quá, không ngủ nướng, tự rửa mặt ăn sáng nữa.

Chu Tử Thư nghe xong thì phồng má, trợn mắt lên nhìn Ôn Khách Hành rồi lại ỉu xìu xuống, y nhìn hắn, mắc cỡ nói: Đệ còn nói nữa, không phải tại đệ sao?

Chu Tử Thư càng nói càng nhỏ, y vốn dĩ rất là tự lập nha, nhưng từ khi ở cạnh hắn, đặc biệt là từ khi mang thai, Ôn Khách Hành chăm sóc y từng li từng tí, mặt có người rửa, tóc có người vấn, y phục có người mặc, ăn uống có người đút, tắm cũng có người tắm cho, y dần dần quen với sự sủng ái vô pháp vô thiên của hắn, sáng nay mới biết bản thân bị hắn nuông chiều đến quên cả cách vấn tóc, làm cái gì cũng trúc trắc y như một tiểu hài tử. Y biết bản thân đã càng ngày càng ỷ lại vào Ôn Khách Hành nhưng y không cảm thấy khó chịu, ngược lại rất vui, Chu Tử Thư biết rằng bản thân đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, nơi vĩnh viễn yêu thương y, thấu hiểu y và ở bên cạnh y cả đời. Ôn Khách Hành nhìn biểu hiện của Chu Tử Thư mà phì cười, thản nhiên nói: Ta chăm sóc người ta yêu thì bao nhiêu cũng không đủ. Ta còn muốn làm nhiều hơn kìa nhưng giờ chưa được, phải đợi thêm vài ngày nữa.

Chu Tử Thư nghe xong, nghiêng đầu, thắc mắc hỏi hắn: Là chuyện gì phải đợi vài ngày nữa?

Ôn Khách Hành nhéo mũi y, cười nói: Rồi huynh sẽ biết, giờ ta giúp huynh vấn lại tóc, cây trâm sắp tuột ra rồi này.

Chu Tử Thư nghe thấy liền đưa tay lên đầu sờ thử, Bạch Trâm quả thật sắp rơi rồi, y vội rút nó xuống, suối tóc đen mượt xỏa ra, cảnh tượng này rất đẹp, thành công quyến rũ được vị nam nhân nào đó, thế là Chu Tử Thư bị bất ngờ nhận lấy một nụ hôn môi, Ôn Khách Hành đảo hai ba vòng trong khoang miệng của y mới chịu buông y ra, chóp mũi hai người chạm nhau, cái tay hắn đỡ gáy y ban nãy đã chuyển sang vuốt tóc, hắn cười nói: Chỉ biết câu dẫn ta.

Chu Tử Thư nhìn hắn, bĩu môi nói: Ta không có nha, tự đệ kiềm chế bản thân không được thì có.

Nhìn tiểu mỹ nhân của hắn phản bác đáng yêu như thế, cái môi đỏ hơi chu ra, đáng yêu làm sao, hắn lại cưỡng lại không được, ngậm đôi môi đó một lần nữa. Sau khi hắn buông y ra, Chu Tử Thư lần này không làm ra biểu hiện gì cả, đẩy hắn ra, mắng: Nói vấn tóc cho ta mà cứ hôn ta miết, mau làm việc của đệ đi.

Chu Tử Thư kéo lại vạt áo, đứng dậy đi đến bàn trang điểm, ngồi đợi hắn. Ôn Khách Hành cười, không nói gì, xuống giường đi đến phía sau y, cầm lược chải đầu cho y rồi vấn lại tóc. Còn dẫn y đi mặc lại y phục, lúc sáng Chu Tử Thư xuống giường đi tìm đồ ăn, chỉ mặc qua loa một lớp áo ngoài là chạy ra ngoài, Ôn Khách Hành ăn mặc chỉnh tề lại cho y, sau đó cũng tự thay y phục. Xong xuôi, hai người mới ra bàn ngồi, Chu Tử Thư chủ động dọn đồ ăn sáng ra cho hắn, Ôn Khách Hành ăn hai cái bánh bao nhỏ thì không ăn nữa, Chu Tử Thư ở bên cạnh hỏi: Sao vậy? Đệ không thích mấy món này à?

Ôn Khách Hành lắc đầu: Không phải, chỉ là có chút lạt miệng.

Chu Tử Thư nghĩ nghĩ rồi hỏi: Đệ muốn uống nước mơ không? Sáng nay nhà bếp đưa cho ta, vị chua chua ngọt ngọt.

Ôn Khách Hành nghe đến chua, trong miệng lập tức xuất hiện cảm giác thèm, liền gật đầu nói: Được.

Chu Tử Thư gọi gia nhân đem lên hai ly nước mơ, Ôn Khách Hành cầm một ly uống cạn ngay, khen ngợi: Ngon thật.

Chu Tử Thư thấy hắn khen ngon liền đưa ly của mình cho hắn: Này, cho đệ, uống đi.

Ôn Khách Hành hỏi: Huynh không uống sao?

Chu Tử Thư nói: Ta uống hai ly rồi, ly này đệ uống đi.

Ôn Khách Hành cười, cầm lấy ly nước mơ uống cạn tiếp, còn chọc y: Ly nước này được A Tự uống qua, thảo nào vị còn ngon hơn ly ban nãy.

Chu Tử Thư cười: Chỉ giỏi dẻo miệng.

Ôn Khách Hành nhướng mày: Với huynh thôi.

Chu Tử Thư vỗ vỗ mặt hắn, cái vòng vàng trên tay tuột xuống, nghiêng đầu nói: Được rồi, không phải đệ nói hôm nay sẽ có thảm lông cừu giao tới sao? Chúng ta đi xem đi.

Ôn Khách Hành gật đầu: Được, ra ngoài dạo chút cũng tốt.

Chu Tử Thư đứng dậy khỏi người hắn, Ôn Khách Hành nắm tay y thong thả đi từ viện tử của họ đến đại sảnh, hôm nay là ngày hẹn với ông chủ tiệm vải, lần trước xuống núi mua cho Chu Tử Thư đeo vòng tay và vòng chân, không ngờ y đeo lại rất đẹp, có một buổi tối, Chu Tử Thư nổi hứng ngồi trên giường xem sách, Ôn Khách Hành đi từ ngoài vào, cảnh mà hắn nhìn thấy là y nằm nghiêng trên giường, chân phải co lại, vô tình kéo theo vạt áo ở chân trái, chiếc kiềng vàng ở dưới chân lộ ra, cảnh tượng đó đã hớp hết hồn của hắn, kết quả là Chu Tử Thư nhận được một trận mưa hôn tới tấp đến nỗi hắn bị y mắng một trận. Từ đó, hắn đột nhiên có thêm một sở thích đặc biệt, đó là ngắm chân của Chu Tử Thư. Mà trong phòng lại là sàn gỗ, nếu muốn lấy cớ trong phòng ấm áp không cần mang giày thì phải trải thêm một lớp thảm lông cừu dày. Cho nên, hắn đã sai quản gia đi xuống Đào Hoa trấn đặt mua vài kiện hàng thảm lông cừu, lúc Chu Tử Thư hỏi mua để làm gì, hắn trả lời: Ta thấy trong phòng lạnh lẽo, lót thảm lông cừu cho ấm áp, huynh và bảo bối sẽ thoải mái hơn.

Một lý do quang minh chính đại, Chu Tử Thư cũng không nghĩ nhiều, biết nguyên nhân, gật đầu một cái, cũng không nghi ngờ. Các đệ tử thấy ba bốn chiếc xe chạy vào cổng sơn trang, hỏi quản gia mới biết là thảm lông cừu sư thúc mua, bọn trẻ hiếu kỳ nên cũng tựu tập tại đại sảnh xem. Lúc Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư tới, trong phòng đã đầy người, quản gia đưa ông chủ tiệm vải giới thiệu cho Ôn Khách Hành, lão bản nhận được một đơn hàng lớn nên rất nhiệt tình giới thiệu mặt hàng, trong sảnh có đến chín mười cái rương to, tất cả đều được mở ra, bên trong toàn bộ là thảm lông cừu tốt nhất. Chu Tử Thư sờ thử một tấm, chất vải mềm mại, sờ vào rất thích. Ôn Khách Hành nhìn y hỏi: Thích không?

Chu Tử Thư nhìn hắn nói: Thích, mềm lắm.

Ôn Khách Hành cười: Huynh thích là được rồi.

Ôn Khách Hành quay sang ông chủ: Ta mua hết chỗ này, ngươi theo quản gia đi thanh toán đi .

Lão bản tiệm vải phấn khích, rối rít nói: Đa tạ.

Quản gia dẫn theo lão bản rời đi, sáu người khuân vác của tiệm vải cũng lần lượt theo đuôi ra ngoài, lúc này hai tên đi sau cùng, đột nhiên quay lại, phòng ám khí về phía Chu Tử Thư, y đang cúi đầu nhìn mấy tấm thảm lông cừu nên không nhìn thấy, Ôn Khách Hành đứng ngay bên cạnh Chu Tử Thư là người phản ứng đầu tiên, hắn lập tức lấy một tấm thảm ném ra, quất toàn bộ ám khí văng xuống đất, những đệ tử trong đại sảnh lập tức xông đến giao đấu với hai tên đó, đám người còn lại của tiệm vải hoảng loạn, chạy thoát thân ra khỏi đại sảnh. Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư vào trong ngực, ra lệnh: Đuổi theo nhóm người tiệm vải, bắt hết bọn họ lại.

Các đệ tử còn lại nghe lệnh rồi xông ra ngoài, tìm bắt những người còn lại của tiệm vải. Hai tên sát thủ sau một hồi giao đấu đã bị rơi vào thế hạ phong, lúc bị khống chế đã cắn độc tự s.á.t. Chu Tử Thư lúc nhận biết được tình hình, vẻ mặt lập tức nghiêm trở lại, nhíu mày nhìn mấy ám khí và hai cái x.á.c trên sàn nhà, y lạnh lùng nói: Thiên Song, là chim mồi.

Ôn Khách Hành quay sang nhìn Chu Tử Thư, y biết hắn không hiểu liền giải thích: Chim mồi là những sát thủ đi dò đường trước cho đội sát thủ thật sự ở phía sau.

Nghe Chu Tử Thư nói xong, mọi người đều căng thẳng nhìn nhau, Ôn Khách Hành lên tiếng phá vỡ cục diện: Quản gia, đem hai cái x.á.c vứt đi, chỗ nào dễ tìm thấy đấy.

Quản gia nhận lệnh, đem theo gia nhân xử lý hai cái t.h.i t.h.ể, nha hoàn đi vào dọn dẹp lau chùi vết m.á.u. Những đệ tử vây bắt nhóm người tiệm vải đã đem người dẫn vào phòng, lão bản quỳ xuống khóc lóc nói: Công tử, mấy sát thủ này không phải ta sai khiến, ta không có, ta không có.

Ôn Khách Hành nghiêm giọng nói: Ông nghĩ ta tin lời này của ông à?

Lão bản vội vàng thanh minh: Ta nói đều là thật, công tử, xin công tử hãy tin ta, sáng nay, vì thiếu người khuân vác mấy rương đồ này nên ta đã tìm vài tay khuân vác thuê ở bến tàu đến, nhưng ta ngàn vạn lần không biết bọn chúng lại là sát thủ. Nếu ngài không tin có thể đi điều tra.

Chu Tử Thư quan sát bọn họ, mặt ông chủ cắt không còn hạt máu, bốn người phía sau cũng sợ sệt, khúm núm, nhìn dáng vẻ là biết không phải người tập võ chuyên nghiệp nhưng vì tránh bỏ qua kẻ gian, Chu Tử Thư ra lệnh cho một đệ tử: Con dẫn theo hai người xuống núi, đến Bình An tiền trang nhờ họ điều tra tiệm vải này cho ta.

Ba đệ tử nhận lệnh hạ sơn điều tra việc này.

Chu Tử Thư quay sang nhìn đám người lão bản: Các người tạm thời ở lại đây, nếu điều tra đúng như những gì ông nói, ta sẽ thả ông ra.

Lão bản thấy họ không có ý định giết hắn nữa nên tâm trạng nhẹ nhõm hẳn ra, cảm ơn rối rít. Chu Tử Thư sai một đệ tử khác dẫn bọn họ đến phòng khách ở tạm.

Ôn Khách Hành đứng cạnh Chu Tử Thư, xem y giải quyết chuyện này, y nói xong rồi thì hắn mới lên tiếng: Huynh đứng nãy giờ rồi, ngồi xuống một chút đi.

Chu Tử Thư gật đầu, Ôn Khách Hành đỡ y ngồi lên ghế, còn bản thân vẫn đứng, ra lệnh tiếp: Các con mời Đại Vu đến đây một chuyến giúp ta.

Đệ tử này rời đi, các đệ tử còn lại vây quanh hai người Ôn Chu, mong chờ sư thúc giao nhiệm vụ cho bọn họ. Những việc cần làm, Ôn Khách Hành đã phân phó xong, tạm thời chưa cần làm gì, lại nhìn đám nhóc này chen chút đứng trước mặt, dành hết không khí của Chu Tử Thư, hắn nhíu mày, lên tiếng mắng: Các con đứng đây làm gì, mau trở về luyện công đi, sắp tới sẽ có một trận chiến cần dùng đến võ công của các con đó, đứa nào tệ quá ta sẽ không cho tham gia.

Đám trẻ nghe thấy liền vâng dạ, chạy về võ trường lao đầu vào luyện tập. Thành Lĩnh đến đại sảnh đúng lúc cả đám chạy ra ngoài, cậu bé chạy thẳng về phía Chu Tử Thư, lo lắng hỏi: Sư phụ, người không sao chứ?

Chu Tử Thư lắc đầu: Không sao. Nãy giờ con đi đâu đó?

Thành Lĩnh trả lời: Con đến tìm Đại Vu, thỉnh ngài ấy chỉ dạy con một chút kiến thức về y thuật, con cũng muốn giống như sư thúc, chăm sóc tốt cho sư phụ và tiểu bảo bảo.

Ôn Khách Hành xoa đầu thằng bé, cười nói: Tốt, hôm nay có cơ hôi cho con thực hành rồi này.

Thành Lĩnh biết sư thúc của cậu luôn tự tay chăm sóc cho sư phụ nên hôm nay nghe sư thúc nói cậu cũng có cơ hội khiến cho Thành Lĩnh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cậu bé hí hửng nói: Tốt quá rồi, đa tạ sư thúc. 

Bọn họ đợi một chút nữa thì Đại Vu tới, Ôn Khách Hành đứng dậy đón tiếp, Đại Vu nghe đệ tử kể qua, trong lòng cũng lo lắng hỏi: Là người của Thiên Song đến đây sao?

Ôn Khách Hành gật đầu: Đúng.

Đại Vu hỏi hắn: Huynh cần ta giúp gì sao?

Ôn Khách Hành gật đầu: Đúng, huynh giúp ta kiểm tra xem số thảm lông cừu này có bị tẩm độc không?

Đại Vu hiểu lo lắng của Ôn Khách Hành liền gật đầu nói: Được.

Từ trong tay áo của Đại Vu bò ra một con rắn nhỏ màu đỏ, nó quấn lên bàn tay của hắn, cái đầu nhỏ của nó chăm chăm nhìn hắn, Đại Vu nhìn nó ra lệnh: Đi xem có đồ ăn của ngươi không?

Con rắn nhỏ như có linh tính, nghe hiểu lời của Đại Vu, nó quay đầu, bò từ trên tay của Đại Vu xuống cái rương, con rắn nhỏ chui xuống phía dưới rương một lúc rồi lại chui lên và bò sang cái rương tiếp theo. Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư ở bên cạnh quan sát, Chu Tử Thư lên tiếng: Con rắn này lấy độc làm thức ăn phải không?

Đại Vu tán thưởng khả năng quan sát và suy luận của Chu Tử Thư, hắn gật đầu xác nhận: Chu trang chủ đoán đúng rồi.

Mấy người đứng quan sát con rắn bò qua bò lại, bò lên bò xuống mười rương thảm lông cừu, cuối cùng quay trở lại bàn tay của Đại Vu, nó xoay tròn xoay tròn vài vòng rồi chui trở lại ống tay áo của Đại Vu, lúc này hắn mới giải thích: Mấy cái rương này không có độc, Ôn  cốc chủ và Chu trang chủ yên tâm.

Hai người và cả Thành Lĩnh đa tạ Đại Vu, lúc hắn chuẩn bị rời đi thì Chu Tử Thư lên tiếng: Đại Vu, huynh khoan đi đã, ta có việc nhờ huynh?

Đại Vu lên tiếng: Chu trang chủ cứ nói.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành một cái rồi nói với Đại Vu: Nhờ huynh chuẩn mạch cho Lão Ôn giúp ta, hai ngày nay đệ ấy  kỳ lạ sao ấy.

Đại Vu nghe lời Chu Tử Thư nói, hỏi lại: Lạ là là lạ chỗ nào, Chu trang chủ có thể nói rõ không?

Chu Tử Thư giải thích: Đệ ấy thèm ngủ, ham ăn chua, nhìn thấy gà và cá lại nôn, tinh thần không được tốt lắm.

Đại Vu nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ: Đây không phải là biểu hiện mang thai của Chu Tử Thư sao? Đại Vu quan sát Ôn Khách Hành khiến hắn có chút ngượng, bèn biện minh: A Tự lo quá thôi, chắc mệt nên mới có mấy biểu hiện như vậy thôi, ta cảm thấy cơ thể ta rất khỏe.

Đại Vu là đại phu, nghe bệnh lý rồi tất nhiên phải bắt mạch kiểm tra, vì thế, hắn lên tiếng: Lao lực quá độ cũng có thể đổ bệnh đấy, để chắc chắn, huynh đưa tay ra ta bắt mạch đi.

Ôn Khách Hành dưới áp lực bắt buộc phải làm tỏa ra từ ánh mắt kiên định của Chu Tử Thư đã chìa tay ra, Đại Vu nghiêm túc bắt mạch cho hắn, qua một lúc, Đại Vu lên tiếng: Mạch tượng rất ổn định, huynh ấy không có sinh bệnh.

Nghe xong kết quả, Ôn Khách Hành vui vẻ quay sang khoe với Chu Tử Thư: Huynh thấy chưa? Ta nói ta không sao mà!

Chu Tử Thư nghe xong cũng không hết lo, vội hỏi Đại Vu: Vậy sao đệ ấy lại có mấy biểu hiện đó?

Đại Vu suy nghĩ một lát, hình như hắn có nghe qua hay đọc qua lúc nào rồi, hắn trầm tư suy nghĩ lại một chút, sau đó liền nhớ ra biểu hiện này là gì, hắn lập tức nói ra: Ôn cốc chủ không phải bệnh, huynh ấy chỉ nghén thay huynh thôi, Chu trang chủ.

Cả hai người đều ngẩng ra nhìn Đại Vu, hắn bèn giải thích tiếp: Bà đỡ ta mời đến có nói, nếu phu quân yêu thê tử rất nhiều, thê tử lại bước qua người phu quân thì phu quân sẽ nghén thay thê tử. Giống như đồng cam cộng khổ.

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư lúc này mới hiểu lời mà Đại Vu nói, cả hai đều bất ngờ, nhưng Ôn Khách Hành là vui vẻ, còn Chu Tử Thư lại phức tạp hơn, ban đầu là vui vẻ, về sau là hơi trầm ngâm. Đại Vu sợ Chu Tử Thư nghĩ nhiều, hắn bèn nói thêm: Hai huynh yên tâm, biểu hiện này sẽ hết sau khi Chu trang chủ vượt qua  giai đoạn ba tháng đầu.

Chu Tử Thư nghe xong, quả nhiên sắc mặt đã hòa hoảng đi chút, còn nhìn Ôn Khách Hành cười. Đại Vu thấy mọi việc đã ổn thỏa bèn nói: Nếu không còn việc gì, vậy ta cáo từ.

Hai người sai Thành Lĩnh đi tiễn Đại Vu. Ôn Khách Hành sai hạ nhân đem số thảm này trải hết vào sàn nhà trong phòng của họ. Còn hắn và Chu Tử Thư thong thả đi tản bộ trở về.

#tieudaosontrang
#atucothairoi
#sonhalenh #fanficsonhalenh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro