Chương 7 : Kim, Lâu Ngày Không Gặp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu mà Chính Quốc hiền lành là câu chuyện đã khác, nhưng hihi ẻm có hiền ha:>
-----------

Giữa gian bếp với hương củi lửa đặc trưng, một bên là ánh mắt uy quyền của vị chủ mẫu họ Kim, một bên là ánh nhìn căm phẫn và tức giận của vị tiểu chủ vừa vào cửa hôm qua. Ông nhìn y hết ba phần mỉa mai bởi câu nói vừa rồi, để xem y rốt cuộc có thể đáp lại lời gì đây.

Điền Chính Quốc nghe xong, siếc chặt chiếc quạt trong tay. Y nhân dứt khoát quay người cầm lấy giỏ đựng bánh liếc nhìn bọn gia nhân nghiến ra từng chữ : “ Coi như bọn mày may mắn, chờ đó đi! ” Y nhân định bỏ đi thật nhanh nào ngờ phía sau không hề buông tha, sau khi để bọn gia nhân của mình đỡ bọn hầu bếp dậy thì ông xoay người nhìn y :

“ Mợ đứng lại đó! Mợ xem tui là không khí đấy à, thái độ của mợ có ra dáng con rể nhà hội đồng chút nào không? Khác gì dân chợ búa hả? ”

Điền Chính Quốc không nói nhưng y đang rất căm phẫn, siết lấy quai giỏ rồi một mực rời đi mặc kệ Kim Thạc Trân đang gọi phía sau. Ông thấy y rời đi chỉ thở dài dù rất tức giận vì hành động bỏ đi của y.

_Cái thái độ đó, nếu không phải ta không biết thì còn lâu mới gả được vào đây. Haiz–

Y nhân sau khi ra khỏi nhà bếp, không nói không rằng đi ra ngoài, con Yến chạy theo y phía sau.

Hàng vải của nhà hội đồng cách đây không xa, mặc dù y chưa đến nhà hội đồng nhiều, nhưng hàng vải này y biết. Con Yến đuổi kịp đi thì nhanh bật dù ra che lấy người thiếu niên. Cô sợ hãi nhỡ đâu vì nắng mà vị chủ nhân này lại đánh cô thì sao.

Chẳng bao lâu, y nhân cùng nữ hầu đã đến trước cửa hàng. Gia nhân thấy y thì nhanh quay lưng chạy vào trong, ngay phòng trà tiếp khách. Một nam nhân da dẻ trắng trẻo lại cao gầy đang bàn chuyện cùng hắn. Tên gia nhân chạy nhanh vào trong, thấy người kia cũng cúi chào rồi nói với hắn.

“ Cậu..cậu ơi, m-mợ đến tìm cậu ngoài cửa ạ ”

Nam nhân kia thấy gia nhân nói cùng hắn cũng cao hứng, cất giọng nói một câu : “ Là em trai của tôi đến tìm cậu sao? ”

Người đó là Điền Trí Mân, con cả của Điền Bân, là người sau này sẽ kế thừa gi tài và chức danh họ Điền. Cậu và Điền Chính Quốc là anh em cùng mẹ cùng cha, vốn thân thiết nhưng đến cả cậu cũng không thể không thừa nhận, tính tình Y rất xấu.

Kim Thái Hanh nhìn sang, mặt không cảm xúc mà nói với gia nhân : “ Bảo mợ vào đây đi, để cậu ấy ở ngoài không phải phép ” . Gia nhân nghe xong cũng cúi người chạy đi, chẳng mấy chốc, bóng dáng thiếu niên vén màn vào trong. Thấy Điền Trí Mân ở đó y cũng khá bất ngờ,

_Chẳng phải chuyến buôn vừa đi chưa đầy một tháng sao, anh ấy sao lại ở đây?

Biết y nhìn mình, cậu mỉm cười đáp lời trước : “ Thấy anh không vui à, sao mà nhìn đăm đăm thế? ” . Nghe xong y nhân cũng mỉm cười tiến đến chiếc ghế cạnh hắn ngồi xuống. “ Sao có thể không vui, anh cả về đương nhiên em mừng còn không kịp ” Vừa nói y vừa đặt giỏ bánh xuống bàn, mỉm cười dịu dàng quay sang nhìn hắn :

“ Em mang bánh đến cho mình này, nếu đói thì mình ăn đi nhé ”

Hắn nhìn giỏ bánh thì gật đầu, không nói gì đến y mà tiếp tục nhìn sang Trí Mân. Cậu thấy thế thì mỉm cười, tâm thái y đúc thứ cậu nghĩ ‘ Chuồn thôi~ ’ . Điền Trí Mân cười xin lỗi rồi tìm cớ rời đi, trước khi đi không quên vỗ nhẹ vai thiếu niên một cái.

Thoáng chốc căn phòng chỉ còn lại hắn và y, thiếu niên e thẹn nhìn hắn. Kim Thái Hanh thì vẫn hờ hững xem sổ sách. Hết bảy tám phần là lơ y đi, vốn Điền Chính Quốc không có tài về kinh doanh nên nhìn cũng không hiểu, thế là lười xen vào chuyện của hắn.

Chán chường y nhìn quanh phòng, xung quanh toàn là vải vóc thượng hạng, còn có những tấm lụa tơ tằm nổi bậc. Nhưng trang phục của y thì lụa là cũng không dùng nhiều nên hầu như không mua. Thấy y nhìn những tấm lụa kia, hắn cũng bất giác gõ bàn.

_Thích đến vậy sao?

Vốn Kim Thái Hanh đang dự tính sẽ lấy vài xấp vải về cho y, đang suy nghĩ thì có tiếng gia nhân báo có người tìm hắn. Nghe vậy hắn cũng đứng lên bước ra xem thử, y nhân bên này nghe cũng tò mò. Thấy hắn ra ngoài y cũng bám theo, nép vào mép tường mà nhìn ra. Bên ngoài là một nữ nhân tầm tuổi y, nàng ta có vẻ đẹp dịu dàng đúng như các nàng khuê tú quyền quý. Y nhìn nàng ta liền nhíu mày.

_Nhìn thật ngứa mắt, chẳng khác gì con ả tiểu tam!

Ngoài kia, khi mắt nàng vừa thấy hắn, nụ cười treo trên môi lại càng tươi hơn, nàng cất lời : “ Kim, anh về mà chẳng báo em một tiếng, làm tận hôm nay em mới có dịp đến gặp. À với cả cha em dặn em đặt vài đơn vải ” Nghe nàng bảo thế hắn cũng nhẹ nở nụ cười, tiếc rằng vì nụ cười ấy làm y nhân bên kia nhíu mày.

Điền Chính Quốc thấy hắn cười với nàng, rốt cuộc nói thứ gì mà làm hắn cười như thế, y nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lộ bảy tỉa căm ghét. Bọn họ vui vẻ trò chuyện, hắn cư nhiên cười với người khác cũng không cười với y. Được thôi, để xem y có cho họ yên ắng trò chuyện không.

Điền Chính Quốc trở lại bàn, cầm lấy quạt của mình rồi bước ra ngoài. Y đến gần hai người kia, nữ nhân thấy y thì khẽ nhíu mày. Biết nàng thấy mình, y bước đến cạnh hắn cất giọng : “ Mình à..bánh mình cũng chưa ăn mà đã bận việc rồi sao? ” không dừng ở đó, y quay sang nàng rồi vờ bất ngờ : “ Ơ, chẳng phải cô Tây đây sao, giữa trưa rảnh rỗi đến hàng “ nhà tôi ” mua vải đấy à? ” Kẻ ngốc mới không nghe ra ý tứ mỉa mai của y, nàng lại không phải kẻ ngốc. Không quát không nháo nàng nhìn sang hắn, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.

“ Kim à, có vẻ vợ anh không thích em. Hay là em về trước nhé? Hôm khác liền đến nhà anh chơi. ”

Nói rồi nàng quay đi để lại hắn và y ở đó. Lòng y thầm mỉm cười,

_Khỏi đến cũng được, hừ.

Hắn thoạt điềm tĩnh gật đầu nhưng tâm đã châu chặt mày lại. Bất mãn nhìn người bên cạnh, thật là ăn với chả nói. Người trong cửa hàng cũng nhìn y mà lắc đầu, thiếu niên nhận ra những cử chỉ này, vốn định lên tiếng thì hắn đã hừ nhẹ rồi quay về phòng. Nhanh chân đi theo, khi y vừa đến cửa hắn đã lên tiếng trước :

“ Cậu quay về nhà đi, cửa hàng cũng không cần ai giúp…vẫn là nhanh về đi. ”

Y nhìn hắn, tay nắm chặt quạt hỏi : “ Mình tức giận vì em nói với ả kia như thế phải không? Vì ả ta mà mình đuổi em về? ” . Thật hết nói nổi với y, hắn ngồi xuống ghế nhìn y với ánh mắt bất mãn : “ Cậu cho rằng cậu đúng sao? Người ta tìm tôi có việc, cậu…cũng thật là vừa đi ra đã hành xử thế kia, ai không biết cậu muốn làm gì? ”

Y căm phẫn nhìn hắn, không hề im lặng mà đáp trả ngay : “ Thì sao chứ, mình là chồng em rồi mà ả ta còn dám đến gần, còn cười thân mật như thế. Mình tưởng em mù chắc? ”

Hắn đứng lên nhìn thẳng y mà nói : “ Người ta mà cậu gọi một tiếng ả hai tiếng cũng ả, không nói đến việc này, người ta đến mua vải, qua miệng cậu lại thành thân mật. Cậu mau về đi, ở đây không có việc cho cậu giúp! ”

Kim Thái Hanh cơ hồ không đến mức tức giận, chỉ là hắn thực bất mãn với y nhân này. Suy nghĩ đúng là không đâu, hắn nhìn mãi y cũng chưa đi mới nhắc lại : “ Cậu có về không? Hay đợi tôi gọi người đưa cậu về? ” . Điền Chính Quốc im lặng từ nãy dậm chân rồi quay người, ra ngoài thấy con Yến thì gần như hét lên “ Con Yến! Đi về! ” .

Sau khi thiếu niên ra về, hắn rồi lại ghế. Vốn định mang vải lụa về cho y nhưng vì sự việc vừa rồi cũng khiến hắn bỏ qua suy nghĩ ấy.
.
.
.
@HaThanhAn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro