Chap 16: Chị... bọn chị cũng yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp đến thời điểm bắn pháo hoa rồi

Tôi soạn xong mấy cái tin nhắn chúc mừng, cho thầy cô, bạn bè, cho khách hàng,......

Còn có cho em ấy.

Vốn là một tin nhắn dài "Ở hậu đài có sủi cảo ăn không? GD hết nghĩa vụ quân sự rồi sao? Chị đang ngồi đợi trước TV, Đêm xuân CCTV đã từng diễn rồi lần này sẽ không hồi hộp chứ? Ba người sẽ hát bài gì thế? Đúng rồi, năm mới vui vẻ."

Bị tôi rút ngắn thành năm chữ.

"Năm mới vui vẻ nhé!"

Còn chưa kịp làm ấm bàn tay đông cứng vì nhắn tin, mẹ ở trong phòng khách đột nhiên hô to

"Con trai mày hát kìa!"

Tôi ba bước cũng chạy thành hai đến trước TV, thật là đẹp trai .

Đây là ngày thứ 3 tôi từ Bắc Kinh trở về nhà, không biết bao lì xì tôi gửi cho Thiên ca đã tới chưa.

Lúc tôi nói với em ấy là về nhà, em ấy nghi ngờ hỏi.

"Chị vội về nhà ôm con sao?"

"... em họ chị sắp sinh, phải trở về xem sao"

Em ấy khoát chân ôm tay ngồi ở trên ghế sofa, tôi phất tay áo, lúc này xuất hiện hai người cầm gậy gỗ hô to "uy vũ" liền hoàn mỹ .

"Ồ, thế cái vé đem giao thừa em đưa thì sao"

"..... cho ... cho bạn thân rồi "

"Ồ, chị không riêng gì làm sasaengfan, bây giờ cũng làm phe vé luôn rồi"

"...... chỉ cầu xin Tỉ Tử Ca không cần tố cáo chị, nếu không chị sẽ bị nổ đến giải ngân hà"

Em ấy nhẹ nhàng cười một tiếng, lại cau mày nhìn về phía tôi, đem cằm thụt vào trong cổ áo len

"Chị còn không nhanh đi vào bếp, sườn lợn cũng sắp nổ đến giải ngân hà rồi"

...

Cuộc sống luôn là tràn đầy bất ngờ.

Hết lần này tới lần khác chính là vào một ngày nào đó, Tỉ Tử Ca ăn xong cháo sườn liền đẩy vé xem phim đến bên tay tôi

Chúng tôi quen biết không dài không ngắn, cùng nhau ăn cơm, uống rượu nói chuyện phiếm, cơ hồ mỗi tuần cũng thấy nhau, tôi vốn dĩ là ở dưới lầu ngẩng đầu ngắm người, càng về sau thăng cấp trở thành đầu bếp tự động ra vào. Tôi biết chúng tôi như vậy có thể miễn cưỡng xưng là "bạn bè" .

Nhưng mà chúng tôi chưa bao giờ đụng chạm.

Có thể là do rađa của sasaengfan, chỉ cần tôi cách em ấy ít hơn nửa thước, tôi liền tự cảnh tỉnh lui về phía sau nửa thước.

Mẹ tôi nói, từ nhỏ miếng thịt viên tôi thích ăn nhất sẽ cất đến cuối cùng, cứ như vậy tôi ăn hết tất cả viên thịt, đến lượt viên tôi thích nhất cũng đã nguội lạnh rồi.

Bởi vì thích, cho nên không bỏ được .

Nhưng mà ngay khi đó, em ấy thừa dịp tôi đang cúi đầu uống cháo, tay phải cầm vé xem phim nhẹ nhàng chạm phải tay trái tôi tùy ý để trên bàn

"Này, trước khi về nhà đi xem phim đi"

Vé xem phim mang theo nhiệt độ của em ấy bị nhét vào tay tôi.

Tôi không có bất kỳ năng lực suy tính nào, theo bản năng cầm thật chặt tấm vé, thậm chí ngay cả chức năng lắc đầu cũng tê liệt. Chỉ có thể dùng khóe mắt cảm nhận được người đối diện mỉm cười nhìn sang

Đó là viên thịt nóng nhất tôi từng ăn.

Hải miên bảo bảo đại chiến địa cầu

......

Tôi ngẩng đầu nhìn Thiên ca bịt như thiếu nữ Hồi giáo .

"Thiên ca, xem phim này đều là mấy đứa con nít, bọn họ sẽ không nhận ra em ..."

Em ấy chật vật lộ ra miệng nói "mẹ của bọn họ không phải cũng tầm tuổi chị sao?"

....

Mau che miệng lại đi đừng nói chuyện.

Chúng tôi ngồi ở hàng thứ 3, trong rạp chiếu phim không khí rất ấm, tôi chỉ mặc có cái áo mỏng. Nhưng em ấy chỉ có thể lấy mũ xuống, vẫn mặc chiếc áo khoác dày. Tôi thấy em ấy căn môi, một tay thì quạt gió, trên cổ và mặt chảy xuống mồ hôi

Rốt cục tôi không nhịn được hỏi em ấy "Thiên ca, tại sao em gọi chị đi xem phim?"

Em ấy đưa ra một bàn tay đến trước mặt tôi "Điện thoại di động."

Tôi ngoan ngoãn giao ra điện thoại di động, nhìn em ấy thuần thục mở khóa, mở ra cài đặt thông dụng, tắt đi chức năng định vị.

"Thiên ... Thiên ca, em làm gì vậy?"

"Có một số app không cần mở định vị, ví dụ như LOFTER." (một app chuyên đăng truyện như wattpad ấy)

...

Có lẽ là bởi vì, một đoạn trong LOFTER cơ hồ bị tôi quên mất liên quan đến cái lần tôi đi xem phim cùng Tiểu Mã

Có lẽ là bởi vì, một câu cuối cùng,

"Nếu hầu vương ở đây thì thật là tốt"

Rõ ràng đang xem Hải miên bảo bảo, tại sao mặt của tôi lại đỏ như vậy .

Chúng tôi không xem được kết cục của bộ phim, bởi vì sợ lúc hết phim người đông quá, liền thừa dịp tối lửa tắt đèn rút lui trước.

Dù sao cách cũng không xa, hai chúng tôi liền quyết định đi bộ trở về tiểu khu. Tôi vẫn một mực khó chịu vì tốn tiền mà không xem hết phim được, Thiên ca đi ở phía trước ngân nga hát mà và lướt weibo, ngược lại là bộ dáng rất vui vẻ.

Lúc đến cửa hàng bên cạnh tiểu khu, em ấy đột nhiên dừng lại.

"Anh GD của em sắp kết thúc nghĩa vụ quân sự rồi."

"Đuổi tinh cẩu muốn mua vé sao? Dì giúp em tìm phe vé"

"Muốn." tôi cứ tưởng là em ấy nói đến đây coi như chuyện này xong, không nghĩ tới em ấy xoay người, vốn là trên mặt không có biểu tình gì, đột nhiên bắt đầu mím môi cười trộm. Đem điện thoại bỏ vào túi, hai tay chống lên cửa, vừa đúng hoàn toàn ngăn trở đường tôi đi

"Muốn cùng nhau đi không?"

Em ấy nhếch môi, vừa lúc để tôi thấy xoáy lê của em ấy. Ánh mắt cong cong, so với miệng còn cong hơn

Mà bộ dáng em ấy chống cửa, rất giống như một cái ôm .

Tôi không dám nhìn thẳng cặp mắt kia, bên trong giống như có ma chú thôi miên, sẽ khiến cho động tác của người ta mất đi khống chế. Tôi nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, mới rốt cục nói ra khỏi miệng

"Thiên ca, đột nhiên chị muốn uống sữa tươi các em đại diện phát ngôn, đi mua đi."

Em ấy đầu tiên là sửng sốt, lúng túng đứng ở nơi đó, lại lúng túng thu tay tay về, cúi đầu, ánh mắt sáng ngời của em ấy bị che mất .

Thật xin lỗi, tui là người dễ bị lúng túng.

Nhưng cũng may, cái bóng của tôi tương đối dũng cảm, mới vừa rồi ở dưới đèn đường, vẫn như cũ cách xa nửa thước, thoạt nhìn giống như đang ôm nhau


Tỉ Tử Ca đúng lúc hôn gió về phía khán giả. Cười xấu hổ xuất hiện cả xoáy lê

"Ba đứa trẻ này đều lớn cả rồi."

Hai giây sau mẹ và tôi đồng thời nói ra khỏi miệng .

"Nhưng mà mày còn chưa có đối tượng."

"Nhưng mà con còn chưa có đối tượng"

Mẹ tôi cười bất đắc dĩ, đem ô mai nhét vào miệng tôi, sờ đầu tôi một cái, tiếp tục nặn sủi cảo

Mẹ tay đấm chân đã tê rần đi về phía phòng bếp, trước kia bà ấy còn thỉnh thoảng nhuộm tóc, bây giờ sợi bạc càng giấu càng nhiều, sắp không giấu nổi nữa rồi.

Sủi cảo vớt ra đã được đặt trên bàn bốc hơi nóng, ba tôi vẫn ngồi ở trên ghế sofa nghiên cứu tin nhắn, kính lão luôn rớt xuống từ sống mũi, ông ấy không thấy phiền cứ đẩy lên

Ba đứa trên TV sắp hát xong rồi, Tỉ Tử Ca hất đầu, tóc theo vũ động của em ấy mà bay lên, vô số nháy mắt của em ấy đều là hưởng thụ, tùy ý nhướng mi, tùy ý mỉm cười, tùy ý giơ tay, bất kỳ biểu hiện tự tại nào đều giống như là một hình ảnh đầy màu sắc. Em ấy là người ngay cả uống nước cũng sẽ phát sáng.

Thật là thời điểm tốt của cuộc đời.

Một bài hoàn thành, dưới đài lại tiêng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay .

Tôi nghe được thanh âm của em ấy to rõ bất ngờ.

"Cám ơn, em yêu mọi người!"

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi kinh ngạc nhận điện thoại đến từ "Thiên tổng".

"Em không phải đang ở trên sân khấu sao, làm sao còn có thể gọi điện thoại?"

"Ngốc, truyền hình trực tiếp cũng có lúc nghỉ ngơi."

"À..." tôi sờ lỗ tai bắt đầu nóng lên .

"Cái đó ..."

"Sao? "

"3, 2...1"

Bùm, bùm, bùm.

Pháo hoa rốt cục cũng bắn rồi.

Một ánh sáng bắn lên rồi vô số chùm nhỏ, ở trên trời tán loạn thành nhiều loại hình dáng, rơi xuống bốn phía.

Em ấy ở giữa âm thanh vang dội ấy dùng thanh âm đặc biệt dễ nghe của mình nói.

"Trở về sớm một chút"

Tôi không trả lời tự mình cúp điện thoại. Nhịn chua xót trong đáy mắt cùng cuối cùng kiên trì làm quyết định.

Những lời này tôi không có cách nào nói ra khỏi miệng, nhưng lại mặc niệm ở trong lòng một vạn lần .

"Chị... bọn chị cũng yêu em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro