Biến cố Nam Quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lựa chọn trong lòng đã xong, Thiên Lạc gỡ tay Tiêu Sắt ra lùi lại quay lưng đi khỏi. Để lại hắn ở sườn núi lạnh lẽo cô đơn.
" Đã muộn rồi sao, Thiên Lạc" thanh âm đè nén nhưng khiến ai cũng phải đau lòng.
Quán trọ Khách Hoa
Thiên Lạc lặng lẽ xếp mọi thứ vào tay nải trước sự quan sát của Diệp Nhược Y.
" Nhược Y tỷ, sau khi muội đi, giúp muội chăm sóc huynh ấy và Lôi Vô Kiệt, đây là Linh Ưu đan lúc ở Thiên Khải cha ta có gửi tới 1 ít, nhờ tỷ giúp ta chăm sóc họ"
" Những lời này sao muội không trực tiếp nói với hắn" Diệp Nhược Y
Thiên Lạc im lặng ... Bóng dáng xanh lam nhàn nhạt đứng ở cửa, Thiên Lạc thu dọn tay nải vội lướt qua, cô sợ chỉ cần chậm một chút thôi tim cô sẽ tan vỡ, mọi việc đều là do mình tự lựa chọn, tuyệt đối không thể quay đầu.
Tiêu Sắt nhỏ giọng " Thiên Lạc, ta chờ muội"
Thiếu nữ cầm Ngân Nguyệt thương lướt qua như 1 con gió nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt thấu tim...
Địa Lăng Cửu Tiêu
"Tiêu Sắt, ngươi nhìn này ta luyện được Hoả Ngục Kiếm rồi" Lôi Vô Kiệt hớn hở
" Còn thiếu 1 chút, ngươi chỉ mới ở tầng thứ 4 còn 3 tầng nữa vui vẻ thế làm gì" Tiêu Sắt cất giọng cắt ngang sự hưng phấn của Lôi Vô Kiệt
"Ta chính là thế đấy, giờ ta phải đi khoe với sư tỷ"
" Thiên Lạc đi rồi, muội ấy nhắn lời nhờ ta chăm sóc 2 người" Diệp Nhược Y ngăn Lôi Vô Kiệt lại.
" Đi rồi, đi đâu, sao tỷ ấy bỏ lại chúng ta mà đi như vậy" Lôi Vô Kiệt ngây ngốc
" Ây da, ngươi quá ngốc rồi, thôi cùng ta luyện kiếm, Tiêu Sắt ngươi nghỉ ngơi đi" Diệp Nhược Y kéo Lôi Vô Kiệt đi, chợt nhận ra mình quên gì đó, cô quay lại đặt lên bàn 1 lọ thuốc.
" Đây là Ưu Linh Đan, Thiên Lạc để lại cho huynh" Diệp Nhược Y nhẹ giọng rời đi.
Tiêu Sắt nhìn lọ thuốc ưu tư không thành lời.
Bảy ngày sau Lôi Vô Kiệt cuối cùng cũng đột phá cảnh giới cuối cùng của Hoả Ngục Kiếm, 3 người cùng nhau uống trà nói chuyện.
Tiêu Sắt " Lôi Vô Kiệt đã luyện hoá xong kiếm, giờ 2 người tính sao ..."
" Còn huynh" Diệp Nhược Y
" Ta muốn đến Nam Quyết, ở đó còn 1 số chuyện chờ ta ..."
" Bọn ta đi với huynh" Lôi Vô Kiệt nghĩa khí đáp
" Tuỳ mọi người, ta về phòng dọn hành lý" Tiêu Sắt.
Trong lòng hắn 1 trận gió mát nhẹ nổi lên; "Thiên Lạc, chờ ta"
Rong ruổi cưỡi ngựa 2 ngày thì cũng tới Nam Quyết, Lôi Vô Kiệt mệt bở hơi tai mắng Tiêu Sắt "Tên Tiêu Sắt này, ngươi biến thái quá rồi, ngươi không mệt nhưng ta với Nhược Y cũng mệt vậy"
Tiêu Sắt không thèm nhìn hắn " Là ngươi muốn theo ta"
Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y chỉ biết câm nín
3 người cùng tìm 1 quán trọ lớn trong thành, thuê phòng và thu dọn hành lý.
Ai cũng mệt nên chỉ ăn uống qua loa rồi nghỉ ngơi, phòng của Tiêu Sắt đối diện phòng Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y nên tương đối yên tĩnh.
Giờ Tý nửa đêm khi đang mơ màng thì Tiêu Sắt nghe tiếng truy đuổi ráo riết cùng tiếng chạy vội vã của 1 đám người áo đen.
Lúc này cửa phòng hắn đột nhiên bị mở ra, 1 bóng áo đen bị thương lách vào trong, Tiêu Sắt định dùng chưởng phong thắp đèn lên thì bóng áo đen chặn tay hắn lại ... " Đừng thắp đèn" Thanh âm này rất quen thuộc với hắn, thanh âm nhẹ nhàng trong veo, là muội ấy.
Tiêu Sắt im lặng chờ đợi trong bóng tối, tiếng lục soát vang ra khắp dãy trọ, gần đến phòng hắn, hắn cảm giác máu trên người cô gái đang thấm đẫm tay hắn, hắn vội kéo cô vào giường giũ màn xuống.
1 tiếng đạp cửa vang lên, bên này Tiêu Sắt ra giọng ngáy ngủ " Có chuyện gì mà làm phiền ta và thê tử nghỉ ngơi vậy"
Lúc này bóng áo đen chợt giật mình khẽ run
" Bọn ta cần tìm 1 người"
" Là ai ta không quan tâm, nhưng ta đang vui vẻ với thê tử các ngươi lại vào đây phá đám, Nam Quyết này thật khiến ta mở mang tầm mắt"
Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng nhưng sắc bén làm toán lính cũng phải kiêng dè.
" Ta chỉ muốn xác nhận, thê tử ngươi có phải người ta muốn tìm" Vừa nói đoạn hắn vung chưởng bất ngờ làm Tiêu Sắt phải né sang 1 bên, bên trong màn hiện lên 1 cô gái xinh đẹp đang cuộn mình trong chiếc chăn bông.
" Ta đã nói đây là thê tử ta vì sao các ngươi dám vô lễ ..." Tiêu Sắt gằn giọng
" Ta ... thật xin lỗi vì nóng lòng tìm thích khách đã ám sát Cửu hoàng tử nên bọn ta mới thất lễ, bọn ta rời đi ngay ..."
Nói rồi tên thị vệ cùng đám binh sĩ vội vã rút lui, trong phòng sau khi im lặng xác nhận toán binh sĩ đó đã rút lui, Thiên Lạc mặc vội lại áo định rời đi, nhận thấy nàng đang muốn đi, Tiêu Sắt vội giữ lại " Đừng đi, bên ngoài vẫn chưa ổn đâu, muội ra ngoài lúc này rất nguy hiểm"
Thiên Lạc vốn dĩ không muốn cuốn hắn vào những việc nguy hiểm thế này nhưng thật không ngờ, người tính không bằng trời tính ...
Máu trên người chảy mỗi lúc 1 nhiều, sau gần nửa canh giờ chịu đựng, Thiên Lạc cũng ngất đi, Tiêu Sắt vội giúp cô cầm máu, vết thương khá sâu và dài, hắn nghe tim mình cũng rỉ máu giống cô.
"Thiên Lạc, vì sao muội phải chịu đựng những dày vò này" Tiêu Sắt thổn thức trong lòng.
Khi Thiên Lạc tỉnh lại đã là 2 ngày hôm sau, Nhược Y thấy cô khẽ động vội hỏi " Thiên Lạc, muội sao rồi, muội làm tỷ lo quá, muội đã ngủ 2 ngày rồi"
Thiên Lạc " Nhược Y tỷ, Tiêu Sắt đâu ?"
" Đừng lo, huynh ấy chăm sóc muội 2 ngày nay đã sắp không chịu nổi nữa, ta đã bảo Lôi Vô Kiệt đưa huynh ấy về nghỉ ngơi rồi" Nhược Y vội nói
" Nhược Y tỷ, ta phải đi đây, tỷ và Vô Kiệt giúp ta chăm sóc huynh ấy, nơi này ta không tiện ở lâu, sợ sẽ liên luỵ mọi người" Nói đoạn nàng xách trường thương lên tiến ra ngoài.
Hình dáng lam y nhàn nhạt đứng ngay cửa tự bao giờ
" Vừa đỡ 1 chút đã vội đi, muội cho là chuyện của tên Ngao Ngọc đó còn quan trọng hơn thương thế của muội hay sao, Thiên Lạc" Tiêu Sắt gằn giọng với cô trong sự tức giận.
" Ta vẫn có việc cần làm, đây là lệnh bài của ta, giờ Ngọ nếu có người đến tìm, mọi người cứ đưa lệnh bài này ra, sẽ có người sắp xếp cho mọi người" Thiên Lạc vừa trả lời vừa phớt lờ những lời Tiêu Sắt vừa nói.
Nhược Y cầm lệnh bài lên xem "Lạc Uyển công chúa"
"Cái gì, sư tỷ sao tỷ lại là công chúa của Nam Quyết rồi" Lôi Vô Kiệt la thất thanh.
" Chuyện rất dài, ta chưa thể nói hết với mọi người, ta đi đây, nhớ kỹ Nam Quyết hiện đang rất loạn, đừng đi lung tung" Đoạn quay sang Tiêu Sắt "ta biết huynh đến Nam Quyết vì việc gì, việc huynh muốn biết người huynh muốn tìm ta đã sắp xếp ở phủ, tối nay huynh sẽ được gặp họ"
Dứt lời, Thiên Lạc đi vội ra cửa.
Lôi Vô Kiệt gãy đầu " Chuyện gì thế này"
Cả Nhược Y và Tiêu Sắt đều thở dài.
Giờ Ngọ 3 khắc có 1 quản sự đến quán trọ tìm Tiêu Sắt, sau khi nhận được lệnh bài, quản sự vội an bày cho nhóm người về phủ công chúa.
Sau khi mời mọi người vào phòng quản sự liền hành lễ lui ra, Tiêu Sắt vội lên tiếng " Khoan đã, ta muốn hỏi Tư Không .. à không Lạc Uyển công chúa đang ở đâu"
Quản sự đáp " Hồi bẩm công tử, công chúa đã vào cung dự yến, có lẽ hiện cũng sắp về, nô tài cáo lui"
Nhìn sự nhanh nhẹn của quản sự Tiêu Sắt mờ hồ nhận ra hình như phủ công chúa này không giống như phủ công chúa bình thường.
Đầu giờ Mùi thì Thiên Lạc cũng về đến phủ, người cô có chút men say nên chưa vội gặp nhóm người Tiêu Sắt, cô đi thẳng ra hậu viện, dọc theo hành lan đến phòng mình phía sau nội đình.
Vốn muốn nghỉ ngơi giấy lát để tan rượu nhưng không ngờ lại đụng phải Tiêu Sắt đang đứng ở gốc cây hoa đào cạnh hành lang.
Cô đi lùi lại định tháo lui thì hắn lên tiếng " muốn chạy sao"
Vừa nói hắn vừa dùng Đạp Vân Bộ đến cạnh đỡ cô đang chuếch choáng vì hơi men.
" Còn đi được không"
" Công tử không được vô lễ với công chúa" Thị nữ kế bên vội tiến lên
" Không sao, em lui ra đi" Thiên Lạc đáp lời
Thị nữ vâng dạ rồi hành lễ lui ra, lúc này Thiên Lạc đã trở về trạng thái bình thường vội vàng né tránh bàn tay Tiêu Sắt đang đỡ mình.
" Ta không sao huynh đừng lo, giả vờ thôi" Ngập ngừng 1 chút cô tiếp lời "Đó là thị nữ của Hoàng Hậu Nam Quyết gửi đến để theo dõi ta" Thiên Lạc ngưng 1 chút lại nói " Hiện Nam Quyết đang rối loạn nên nếu mọi người ở ngoài sẽ không an toàn huống hồ huynh lại là Vĩnh An Vương của Thiên Khải, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không tốt cho quan hệ hai nước"
" Trong phủ ta đã an bày tử sĩ của Ám Hà, khi mọi người gặp nguy hiểm sẽ có người đến giúp huynh yên tâm ta sẽ không để mọi người xảy ra chuyện" Nói xong Thiên Lạc quay lưng về viện của mình nghỉ ngơi.
Tiêu Sắt nhìn cô, cô bây giờ rất đẹp nhưng không giống với Thiên Lạc ngày xưa của hắn nữa, Thiên Lạc ngày xưa rất đơn thuần không hề biết lừa người khác.
Một vị chua xót dâng lên trong lòng thiếu niên lam nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro